Thất Dạ Hi giống như Nữ thần mặt trăng vô cũng xinh đẹp, khi ra tay lại là vô cũng mạnh mẽ, xinh đẹp mà cuồng bạo, vô cùng rung động lòng người!
Đố Thiếu Phủ giống như loài chim bá chủ của bầu trời Đại Bàng vậy, vô cùng hung hãn, khủng bố bá đạo, cũng được coi là vô địch trong số những người cũng thế hệ vậy!
- Thật là mạnh, đây mới là thực lực chân chính của hai người đó sao!
Mọi người ở quảng trường đều vô cùng chấn động, nhìn hai người giao thủ khiến cho đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa phải cảm thán, với thực lực như vậy thì bọn họ không cách nào có thể đối kháng.
Đối với hai người đang giao thủ, cả hai đều bùng nổ, ban đầu tất cả mọi người ở đây đều cho rằng có thể trở thành hai người mạnh nhất là bởi vì may mắn hoặc là do trùng hợp.
Nhưng mà mọi người bây giờ mới chân chính biết được, với thực lực của hai người này hoàn toàn có thể đánh bại toàn bộ những người khác ở trên bảng xếp hạng, cho dù là Tương Quân hay Cốc Tâm Nhan thì cũng tuyệt đối cũng phải nhường đường.
- Rầm rầm rầm.....
Hai người ở giữa không trung không ngừng va vào nhau, khiến cho khắp nơi đều bao trùm bởi một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, toàn bộ không gian cũng vì thế mà dao động.
Đỗ Thiếu Phủ vì thiếu đi sự trói buộc của Tử Kim Thiên Khuyết lại còn thêm tốc độ của Bằng Lâm Cửu Tiên, phối hợp với Lăng Ba Tiêu Dao Bộ khiến cho không chỉ là khí thế mà ngay cả tốc độ cũng đều đạt đến một cảnh giới mới, giơ tay nhất chân cũng có thể quét ngang một phương, lộ ra phong thái của nhà vô địch.
Cả người của Thất Dạ Hi cũng lộ ra một cổ khí tức vô cùng thần bí, dĩ nhiên lại có thể chống được sự tiến công điên cuồng của Đỗ Thiếu Phủ, thậm chí lại còn áp chế Đỗ Thiếu Phủ một đầu.
Điều này cũng khiến cho Đỗ Thiếu Phủ cảm nhận được ngay cả khí tức của Kim Sí Đại Bằng ở trong cơ thể hắn cũng bị áp chế.
Nếu như tu vi ngang bằng thì Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy hắn sẽ không hề sợ Thất Dạ Hi, nhưng nếu tu vi kém hơn thì sẽ liên tiếp bị áp chế.
Đỗ Thiếu Phủ muốn tìm cơ hội lấy sự cường hãn trong cơ thể để mạnh mẽ đối kháng, cũng khiến cho Thất Dạ Hi phải bó tay bó chân, cảm thấy vô cùng bất tiện.
- Ca ca sợ là có chút không ổn, Thất Dạ Hi quá mạnh rồi.
Trong đôi mắt ngây thơ của Đỗ Tiểu Thanh lần đầu hiện lên một tia lo lắng.
- Khí tức trên người Thất Dạ Hi rất quái dị, giống như bị áp chế một phần nhưng mà vẫn rất cường đại, nếu như Đỗ Thiếu Phủ có cùng tu vi với cô ta thì không đáng lo, nhưng chỉ sợ vì tu vi kém hơn mà phải chịu thiệt.
Đỗ Tiểu Yêu nhỏ giọng, vô cùng thích thú nói.
- Bịch!
Vì sự chênh lệnh giữa tu vi khiến cho Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai bị áp chế, sau đó liền bị một chưởng ấn của Thất Dạ Hi đánh vào đầu vai, khiến cho cả người từ trên cao rơi mạnh xuống mặt đất, làm cho cả quảng trường phải rung chuyển.
- Xẹt xẹt....
Chỉ là trong nháy mắt thì thân thể của Đỗ Thiếu Phủ lại lao ra, mang theo một lực vô cùng lớn xông thẳng về phía Thất Dạ Hi.
Hai người lại một lần nữa giao thủ, phù văn ở giữa không trung bạo phát, thanh âm “đùng, đùng vang lên không dứt, vô cùng kịch liệt, khiến cho không ít Trưởng lão phải thầm than, nếu hai người bộc phát thực lực thì bọn họ cũng không dám khinh địch mà đối kháng.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn như cũ hung hãn, cuồng bạo, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự cường đại, đơn giản nhưng lại vô cùng sắc bén và bá đạo.
Thất Dạ Hi vẫn như cũ không hề thay đổi, vẫn giống như Nữ thần vậy, lĩnh ngộ và võ kỹ đều vô cùng bất phàm.
- Rốt cuộc Thất Dạ Hi là từ nơi nào đến, có được sự lĩnh ngộ và võ kỹ như vậy, không ít người đạt đến Thiên Vũ Phù cảnh đều không có được lĩnh ngộ và võ kỹ cao như vậy.
Đại Trưởng lão cũng vì điều này mà cảm thấy sợ hãi, càng ngày càng cảm thấy Thất Đạ Hi rất bất phàm.
- Đỗ Thiếu Phủ cũng rất mạnh, giống như một con mãnh thú, rốt cùng là tu luyện loại công pháp nào mà có thể sắc bén và bá đạo đến mức đó.
Nhị Trưởng lão thán phục nói.
Tam Trưởng lão cũng rất xúc động nói:
- Trong công pháp mà Đỗ Thiếu Phủ hình như có khí tức của Thú Hoàng, vô cùng sắc bén.
Hai người ở trên cao vẫn kịch kiệt va chạm, cả hai đều bạo phát ra nguồn năng lượng vượt ngoài cảnh giới, trấn áp tất cả, vô cùng bá đạo, đủ để vượt qua tất cả những người cùng thế hệ.
Trận quyết đấu này đủ để đại biệu cho đỉnh cảo của những người trẻ tuổi, khiến cho người ta phải hút một ngụm khí lạnh, hai người thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi có thể cường hãn đến mức này thì quá biến thái rồi, thực sự khiến cho người khác phải tức chết.
- Bịch!
Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai vì bị áp chế tu vi mà bị đánh rơi xuống mặt đất, khiến cho quảng trường lại một lần nữa chấn động.
- Tiếp tục!
Đỗ Thiếu Phủ lại từ trong bụi đất lao ra, huyền khí màu vàng kim lại bắt đầu khởi động, một cổ khí tức vô bá đạo liền bạo phát trong nháy mắt, ngay sau đó là một bóng người lao lên trên cao, một quyền với tốc độ của sấm chớp mà đánh về phía Thất Dạ Hi.
- Bịch!
Con ngươi của Thất Dạ Hi khẽ động, đầu ngón tay khẽ động, liền tung ra một chưởng, mọi thứ đều diễn ra vô cùng nhanh chóng, ngay khi truyền đến một thanh âm vô cùng trầm thấp thì Đỗ Thiếu Phủ cũng lảo đảo lui về sau mấy bước, hai người sau đó liền tiếp tục quyết đấu.
Hai người ở giữa không trung giống như là đã hoàn toàn bộc phát chiến ý, khiến cho năng lượng của phù văn trở nên sôi trào.
- Đùng đoàng!
Hai bóng người va vào nhau, toàn bộ không gian đêu đang chấn động, vang lên những những tiếng va chạm nặng nề.
- Bịch!
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa bị đánh bay đập xuống mặt đất.
- Đỗ Thiếu Phủ lã đã không thể tiếp tục quyết đấu nữa sao, đây vốn là xông lên để Thất Dạ Hi đánh thôi.
- Tu vi bị áp chế thì Đỗ Thiếu Phủ cũng không cách nào để tiếp tục quyết đấu!
- ....
Lời nghị luận vang lên ở bốn phía, các vị Trưởng lão ngồi ở đây cũng có thể nhìn ra được, vì tu vi bị áp chến nên Đỗ Thiếu Phủ muốn đánh thắng Thất Dạ Hi là một việc vô cùng khó.
Ở trên quảng trường, Đỗ Thiếu phủ lại một lần nữa đứng lên, con ngươi màu vàng kim nhìn về phía Thất Dạ Hi, toàn thân đều vô cùng đau đớn, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, thực lực của Thất Dạ Hi rất mạnh, tuyệt đối là mạnh nhất trong những người cùng thế hệ mà hắn đã gặp được.
- Đầu hàng đi, ngươi thua!
Khuôn mặt của Thất Dạ Hi cuối cùng cũng hiện lên ý cười, dốc hết toàn lực cuối cũng cũng có thể áp chế tên hung hãn này, mấy lần đạp hắn xuống dưới cũng coi như là báo thù.
- Không thể lại tiếp tục như thế!
Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ, xem ra chỉ có thể phát huy ra ưu thế lớn nhất của mình, mới có thể trấn áp Thất Dạ Hi, từng trận từng trận quyết đấu khiến khí lực của hắn đã tiêu hao không còn nhiều, khí lực không còn lại bao nhiêu nên hắn nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.
- Tiếp tục.
Đỗ Thiếu Phủ sau khi đưa ra quyết định, thì đôi cánh sau lưng liền khẽ động, trực tiếp xông lên đánh về phía Thất Dạ Hi.
- Vẫn tiếp tục sao, vậy ta tiếp tục chà đạp ngươi vậy!
Thất Dạ Hi quyệt miệng, quang huy ở quanh thân dao động, thân thể mềm mại bay lên, đỡ lấy chưởng ấn, khí thể khủng bố, như muốn cuốn sạch tất cả.
- Xẹt xẹt xẹt!
Khi mà chưởng ấn của Đỗ Thiếu Phủ sắp đánh vào chưởng ấn của Thất Dạ Hi thì Đỗ Thiếu Phủ liền cắn răng đem chưởng ấn thu hồi, trực tiếp lấy thân thể để đỡ một chưởng của Thất Dạ Hi.
- Phốc xuy....
Một chưởng vừa đánh xuống, Đỗ Thiếu Phủ lại phun ra một ngụm máu màu vàng kim, cũng phun lên mặt của Thất Dạ Hi.
- Ngươi còn đến.
Sắc mặt của Thất Dạ Hi liền thay đổi, không để ý việc mặt bị dính máu do Đỗ Thiếu Phủ phun ra, lập tức lùi ra xa.
- Đã chậm!
Trong nháy mắt, Đỗ Thiếu Phủ liền trực tiếp khởi động ánh sáng màu vàng kim bao phủ lấy cơ thể, hai tay khẽ động, giống như là Đại Bàng vỗ cánh, nhanh như chớp lao đến ôm lấy Thất Dạ Hi, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thất Dạ Hi, không cho phép giãy dụa.
Không biết vì sao khi đột nhiên bị Đỗ Thiếu Phủ ôm chặt thì thân thể của Thất Dạ Hi khẽ run lên ánh mắt cũng dại ra.
Nếu không có vài giây đứng dại ra này thì Thất Dạ Hi liền có cơ hội tránh thoát, nhưng cũng vì vài giây này mà nàng hoàn toàn bị Đỗ Thiếu Phủ ôm chặt.
- Rầm rầm rầm!
Vì lúc nãy Đỗ Thiếu Phủ vừa chịu một trưởng của Thất Dạ Hi, lực trùng kích vô cùng lớn, khiến cho hắn lại một lần nữa ngã xuống quảng trường.
Thất Dạ Hi vì bị Đỗ Thiếu Phủ ôm chặt nên đương nhiên cũng không thể tránh khỏi việc bị ngã xuống quảng trường, khiến cho gạch đá vỡ nát, nền đá cũng hóa thành bột mịn.
- Điều này...
Một màn này hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người ngây dại.
Ở giữa đống đất đá, thân thể của Đỗ Thiếu Phủ chặt chẽ đè lên trên người Thất Dạ Hi, khóe miệng lộ ra một ý cười.
- Buông.
Ở trên mặt đất bừa bội, nhìn về phía khuôn mặt cách mình trong gang tấc, cảm nhận được hô hấp của đối phương cuối cùng thì Thất Dạ Hi cũng hồi thần, sau đó liền khẽ kêu lên, dùng hết sức để giãy dụa, hai tay không ngừng đánh vào lưng của Đỗ Thiếu Phủ.
- Phốc xuy...
Vì lực ở sau lưng mà Đỗ Thiếu Phủ lại phun ra một ngụm máu.
- Bằng Lâm Cửu Thiên, trấn áp!
Cùng lúc đó thì đôi cánh sau lưng của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, khắp bầu trời đều là hào quang màu vàng, chứa đựng ý chí bá đạo của Kim Sí Đại Bằng tộc, giống như nhiều thêm một đôi tay, chặt chẽ ôm lấy Thất Dạ Hi, cường thế mà bá đạo.
Đỗ Thiếu Phủ lúc này giống như một con Đại Bàng chân chính, tràn ngập khí tức bá đạo, trực tiếp trấn ấp Thất Dạ Hi ở bên trong.
Đôi mắt linh động cùa Thất Dạ Hi lúc này cũng vì cảm nhận được uy thế hung hãn bá đạo như vậy mà khẽ động, lập tức dùng hết sức để giãy dụa, năng lượng toàn thân bạo phát, muốn tránh khỏi sự trói buộc của Đỗ Thiếu Phủ, bạo phát một nguồn năng lượng khủng bố, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ khó có thể tiếp tục trấn áp.