- Thất Dạ Hi quá mạnh rồi!
Xung quanh quảng trường đều là những ánh mắt kinh hãi, nhìn về phía bóng người mảnh khảnh mềm mại ở giữa không trung thì ai có thể nghĩ được trình độ của Dạ Thất Hi lại mạnh đến như vậy, lại cường hãn như thế, hơn ba năm im hơi lặng tiếng, ai có thể biết được bóng dáng uyển chuyển như một nữ thần kia lại mới là vương giả chân chính.
- Đỗ Thiếu Phủ thua chung quy là vì tu vi của hắn kém hơn sao?
Ở vị trí của các vị trưởng lão đã có không ít trưởng lão cũng kinh hãi và thở dài như vậy, một lực công kích mạnh như vậy cho dù là các vị Trưởng lão thì cũng có không ít người có thể đối phó được.
- Hừm, tuổi của Thất Dạ Hi cũng sêm sêm với tuổi của Đỗ Thiếu Phủ đi, Đỗ Thiếu Phủ chung quy không phải là vô địch thiên hạ.
Ở một góc của quảng trường, đôi mắt tràn đầy ôn như của Đỗ Trì lúc này lại tràn đầy sự khinh thường.
Đỗ Vân Hân vẫn không nói gì, đôi mắt ngập nước vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trung tâm của quảng trường.
- Hắn sẽ không thua chứ?
Ở phần rìa của quảng trường, giữa hai hàng lông mày trên khuôn mặt vô cùng soái khí của Quỷ Oa hiện ra một chút kinh ngạc.
Tương Quân khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn về phía giữa sân, thản nhiên nói:
- Các ngươi đối với tên hung hãn đó cũng quá không có lòng tin rồi, tôi cảm thấy tên hung hãn đó sẽ không dễ dàng thua cuộc như vậy.
Thất Dạ Hi ở giữa không trung khẽ ổn định lại thân thể, ánh mắt nhìn về phía bụi đất bay mù mịt bên trong, bỗng nhiên cặp mắt thông minh khẽ động, từng trong đống đất đá có một bóng người cao gầy từ từ bước ra.
Trong những con mắt soi mói ở xung quanh, lúc mà một bóng dáng màu tím bước ra thì toàn bộ quảng trường bỗng sôi trào, tất cả những người ủng hộ Đỗ Thiếu Phủ vốn rất lo lắng thì sau khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phù lần thứ hai đứng lên thì lập tức bạo phát ra những tiếng hoan hô vô cùng lớn.
- Đúng là chưa thua a!
Nhìn thấy bóng người áo tím thì đám người Cốc Tâm Nha, Vu Tước, Diệp Phi Vũ đều có chút kinh ngạc.
Mà Đỗ Trì sau khi nhìn thấy bóng người áo tím lại một lần nữa đi ra thì nụ cười nhạt và sự khinh thường lúc này đều có chút cứng ngắc.
Đỗ Thiếu Phủ chậm rãi đi ra, dáng vẻ thoạt nhìn có chút chật vật, khóe miệng cũng có một vệt máu tươi.
Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Thất Dạ Hi đang đứng ở giữa không trung, trong đôi mắt trong trẻo như có gì đó lóe lên, Đỗ Thiếu Phủ dùng tay lau sạch vết máu ở khóe miệng, từ từ cởi bó tấm vải tím ở trên vai, nắm Tử Kim Thiên Khuyết ở trong tay.
- Tên kia là muốn là cái gì, là muốn sử dụng thanh kiếm thần bí ở sau lưng rồi sao?
Tất cả mọi người đều đặt toàn bộ sự chú ý lên trên người Đỗ Thiếu Phủ, nhìn thấy động tác vừa rồi của Đỗ Thiếu Phủ liền có chút nghi hoặc.
Dưới ánh mắt của mọi người, Đỗ Thiếu Phủ thật mạnh cắm Tử Kim Thiên Khuyết vào trong đất.
- Ầm ....
Tử Kim Thiên Khuyết rơi xuống khiến cho mặt đất run lên, tạo thành vô số vết nứt lớn nhỏ ở trên mặt đất.
- Rắc rắc rắc....
Đỗ Thiếu Phủ ngẩn đầu, khẽ cử động thân thể, xương cốt toàn thân cùng các đốt ngón tay đều “rắc rắc kêu.
Đột nhiên không có sự trói buộc của Tử Kim Thiên Quyết khiến cho Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy thân thể nhẹ như yến, toàn thân đều cảm thấy vô cũng thoải mái.
- Dễ chịu hơn nhiều rồi, vậy thì tiếp tục thôi!
Thì thầm nói nhỏ, Đỗ Thiếu Phủ bay lên trời, một tầng huyền khí màu vàng kim bao phủ toàn thân thể, đôi mắt dần dần biến thành màu vàng kim, bước đi giữa không trung, không gian xung quanh ẩn ẩn có phần vặn vẹo.
- Tại sao khí thế của hắn lại có thể mạnh lên nhiều như vậy!
Nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ thiếu mất một thanh kiếm lớn trói buộc ở sau lưng, bốn phía trở nên thật an tĩnh, tuy tất cả mọi người cùng các vị Trưởng lão cũng không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được khí thế trên người Đỗ Thiếu Phủ lúc này mạnh lên không chỉ một nửa điểm.
- Thanh kiếm đó chẳng lẽ nặng đến nghìn cân sao, tiểu gia hỏa kia vẫn cứ đeo ở sau lưng?
Ở khu vực của các trưởng lão, trên khuôn mặt già nua của Đại Trưởng lão có phần dao động, tựa như đã nhìn ra một chút manh mối, nếu như thanh kiếm nặng hàng nghìn cân vẫn đeo ở trên lưng thì kinh khủng cỡ nào.
- Hình như là có chút đặc biệt.
Đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan đều vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa đứng dậy, hơn nữa khí thế lại tăng thêm rất nhiều.
- Không nghĩ đến ngươi còn mạnh hơn những gì ta tưởng tượng, đây mới là trạng thái mạnh nhất của ngươi sao?
Thất Dạ Hi nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt thông minh khẽ động, ngập tràn sự hiếu kỳ.
Trên gương mặt tái nhợt của Đỗ Thiếu Phủ hiện lên một nụ cười, nhìn về phía Thất Dạ Hi nói:
- Ngươi thử qua liền biết!
- Vậy ta liền thử lần nữa!
Thất Dạ Hi cười duyên, bóng dáng vô cùng quỷ mị, thân pháp cũng không hề kém Lăng Ba Tiêu Dao Bộ của Đỗ Thiếu Phủ, còn chưa nói xong đã xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, ngón tay thon dài vươn ra, trong nháy mắt thì chưởng ấn đã đánh vào ngực của Đỗ Thiếu Phủ.
Đột nhiên xảy ra một màn như vậy khiến mọi người ở quảng trường đều trợn mắt đứng nhìn, chỉ thấy một chưởng vô cùng mạnh mẽ đánh xuống, năng lượng bạo phát, tốc độ của Thất Dạ Hi quá nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng được, Đỗ Thiếu Phủ căn bản là không thể tránh nổi.
- Phanh!
Âm thanh trầm thấp vang lên, chưởng phong đánh xuống, năng lượng từ phù văn giống như mưa rào vậy, từ trên cao trút xuống.
Mọi người lại một lần nữa vì Đỗ Thiếu Phủ mà lo lắng, lẽ nào vừa mới đứng dậy được lại phải thua sao.
- Có qua có lại mới toại lòng nhau!
Bỗng nhiên truyền ra tiếng Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, khi mà mọi người đang vì hắn mà lo lắng thì chỉ thấy Đỗ Thiếu Phủ mạnh mẽ đối kháng lại chưởng ấn của Thất Dạ Hi, hắn căn bản là không tránh né, sau đó hai tay như quạt Xương Bồ, từng đạo từng đạo Phù Lục Bí Văn màu vàng kim lóe ra, hình thành một đường cong màu vàng kim giống như màu của Kim Sí Đại Bằng ở giữa không trung nhanh như chớp đánh lên người Thất Dạ Hi.
- Ông ông!
Một cỗ khí tức vô cùng khủng bố tràn ra, vô cùng bá đạo, quang mang từ Phù Lục Bí Văn tràn ra như muốn trấn áp tất cả, không gian không ngừng “ong, ong chấn động, như một cơn bão cuốn sạch tất cả mọi thứ.
Trong con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người chỉ nhìn thấy thân thể mềm mại của Thất Dạ Hi vì một chưởng của Đỗ Thiếu Phủ mà bay ra xa, nặng nề rời xuống mặt đất.
- Ầm ầm!
Toàn bộ quảng trường đều kịch liệt run rấy, các khe nứt cũng không ngừng lan ra xa!
Quảng trường lúc này đã sớm trở nên bừa bãi, khắp nơi đều là đất đá, bụi đất, giống như có một cơn bão vừa lướt qua vậy.
Tất cả mọi người ở đây không khỏi nghẹn họng trân trối, thân thể mảnh mai của của Thất Dạ Hi có thể chịu nổi một quyền khủng bố như thế của Đỗ Thiếu Phủ sao.
- Xẹt xẹt.....
Thân thể của Đỗ Thiếu Phủ cũng bị bắn ngược ra xa mười trượng mới có thể đứng vững, một chưởng của Thất Dạ Hi cũng rất khủng bố, sau khi đứng vững thì lại một lần nữa phun ra một ngụm máu.
- Một chưởng đổi một chưởng, tiểu tử này cũng quá hung hãn rồi.
Tất cả các vị trưởng lão ở quảng trưởng đều vì thế mà lộ ra vẻ mặt chấn động.
Quả thật là không ai có thể ngờ được là đối mặt mới một chưởng khủng bố như vậy của Thất Dạ Hi mà Đỗ Thiếu Phủ lại lựa chọn cách trực tiếp đối đầu.
Trực tiếp một chưởng đổi một chưởng quả thật chính là không muốn sống nữa rồi, lựa chọn phương thức quyết đấu này trừ phi bản thân tuyệt đối tin tưởng cơ thể mình có thể chống đỡ được, bằng không sẽ không dám chọn cách này.
Ở phía dưới bụ đất mịt mù, sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ cũng trở nên ngưng trọng, trong lòng hắn rất rõ ràng, tuy Thất Dạ Hi nhìn như rất mảnh mai nhưng mà tuyệt đối sẽ không bị một chưởng của hắn đánh ngã.
Quả nhiên, trong lúc mà Đỗ Thiếu Phủ còn đang nghi ngờ thì ở trung tâm quảng trường có một bóng người ở trong cát bụi mù mịt mù đi ra, toàn thân đều bao phủ một tần ánh sáng.
Bóng người càng lúc càng rõ ràng, xuất hiện trước mặt mọi người chính là người vừa rồi bị một chưởng đáng rơi xuống đất – Thất Dạ Hi.
Chỉ là Thất Dạ Hi của lúc này có chút khác với lúc nãy, toàn thân bao phủ một tầng ánh sáng, giống như được bao phủ bởi một tầng thần bí quang huy, con ngươi linh hoạt cũng giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, khí chất hoàn toàn không giống với lúc trước.
Mọi người đều có thể nìn thấy được vết máu ở khóe miệng của Thất Dạ Hi, xem ra là cũng chịu thiệt ở trong tay của Đỗ Thiếu Phủ.
Lần thứ hai bay lên không trung, làn váy của Thất Dạ Hi tung bay trong gió, cả người bao phủ một tầng sáng, xuất trần thoạt tục, giống như một vị tiên tử vậy.
- Ngươi cũng quá đáng lắm, dĩ nhiên là thực sự động thủ đánh ta.
Thất Dạ Hi đứng ở giữa không trung, nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, thân hình mảnh mai bị một tầng ánh sáng thần bí bao phủ, vô cùng động lòng người.
- Ngươi đánh ta, thì vì sao ta không thể đánh ngươi!
Đỗ Thiếu Phủ ngạc nhiên nhìn về phía Dạ Thất Hi, vẫn không thể chỉ chịu đánh mà không đánh lại đi.
Nhưng mà nhìn về phía Thất Dạ Hi lúc này thì Đỗ Thiếu Phủ vô cùng nghi hoặc, cảm thấy khí tức của Thất Dạ Hi lúc này không biết tại sao mà khiến cho hắn có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giống như là ở sâu trong cơ thể hắn có một cái gì đó vì bị hấp dẫn mà bắt đầu dao động, bắt đầu thức tỉnh, cảm giác như nhao nhao muốn thử chẳng qua loại cảm giác này rất nhanh liền biến mất.
- Vậy thì ta cũng không khách khí.
Rất hiển nhiên là Thất Dạ Hi vô cũng tức giận, từ nhỏ đến lớn mọi người đều che chở nàng, chứ chưa từng có ai đánh nàng cả. Lới vừa nói xong liền trực tiếp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Oanh!
Thất Dạ Hi ra tay, bắt đầu bạo phát, không gian xung quanh giống như bị đánh vỡ vậy, từng đạo từng đạo chưởng ấn liên tiếp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ, chưởng ấn đánh ra giống như mưa mưa sao băng, chấn động lòng người.
- Xẹt xẹt xẹt!
Đỗ Thiếu Phủ cũng ra tay, sau lưng ngưng tụ ra một đôi cánh màu vàng kim tràn ngập phù quang, kèm theo một cổ khí tức vô cùng bén nhọn và bá đạo, giống như bá chủ của bầu trời – Đại Bàng vậy, nhanh như chớp va vào Thất Dạ Hi.
- Đùng đoàng!
Hai người không chút nhượng bộ mà giao thủ với nhau, khiến không gian cũng trở nên run rẩy.