Ánh mắt trong trẻo của Đỗ Thiếu Phủ sau khi khẽ động thì đột nhiên hướng về phía Thất Dạ Hi nói:
- Ta quyết định!
- Ngươi quyết định cái gì?
Dạ Thất Hi cũng rất tò mò mà hỏi lại Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta quyết định, đánh ngươi!
Đỗ Thiếu Phủ nói xong liền lập tức động thủ, bóng người nhẹ nhàng bay lên giống như một vị thần, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Thất Dạ Hi, có một luồng ánh sáng màu vàng kim bao phủ lên toàn bộ nắm đấm, hoàn toàn không hề khách khí mà trực tiếp đánh ra, sắc mạnh trên đầu quả đấm giống như là muốn phá vỡ không gian vậy.
- Con người này quả thật là không có chút phong độ nào cả.
Đỗ Tiểu Mạn nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ đang tấn công trước, đôi mắt đẹp khẽ nhếch lên, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhưng cũng có phần lo lắng và khẩn trương.
- Hắn chưa bao giờ phong độ với bất kỳ cô nương nào cả.
Âu Dương Sảng bĩu môi, nghĩ đến những ngày trước đây ở Lan Lăng thành thì tên kia còn cắn cả nàng, nhưng mà khóe miệng lại không kìm được mà nở nụ cười.
- Ngươi không thắng được ta đâu!
Thất Dạ Hi vừa dứt lời liều lập tức bay ra xa, nhìn như vô cùng mềm mại nhưng mà trước khi nắm đấm của Đỗ Thiếu Phủ lao đến thì thân thể liền lập tức nghiêng đi một cách quỷ dị, dưới lớp váy dài là vòng eo khon không đủ để nắm chặt, vừa vặn tránh được một quyền của Đỗ Thiếu Phủ.
- Thân pháp thật là nhanh!
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng vô cũng khiếp sợ, Thất Dạ Hi rốt cuộc đã tu luyện loại thân pháp gì mà tốc độ lại có thể quỷ dị như thế, dĩ nhiên lại không hề kém Lăng Ba Tiêu Dao Bộ.
- Tới lượt ta!
Thanh âm trong trẻo vang, bàn tay thon dài mêm mại như lụa, thân thể mềm mại bao trùm trong ánh nắng buổi chiều tà vô cùng linh hoạt, xuất trần, chỉ trong nháy mắt mà chưởng ấn đã xuất hiện ở trước mắt Đỗ Thiếu Phủ, Phù Lục Bí Văn dao động, không gian giường như muốn đông cứng lại, ngay cả không khí cũng giống như bị giam giữ.
Đỗ Thiếu Phủ khởi động huyền khí, toàn lực để kích hoạt Lăng Ba Tiêu Dao Bộ, chật vật tránh khỏi chưởng ấn.
- Ô, bộ pháp này thật kỳ diệu, không giống như bình thường, ngươi học được bộ pháp này ở đây vậy?
Thất Dạ Hi vô cùng nghi ngờ, nhưng trong lúc đó vẫn luôn khởi động huyền khí ở xung quanh thân thể, rất nhanh liên ngưng tụ ra từng đạo từng đạo thủ ấn, trong lòng bàn tay thon thả giống như có một cơn bão năng lượng nhỏ, một đạo năng lượng của Phù Văn Thất Luyện vô cùng chói mắt nhanh chóng từ trong cơn bão năng lượng kia lao ra, giống như xuyên thủng không gian, hung hăng bắn về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Xoẹt....
Thất Luyện như sấm, phù quang chói mắt, dùng tốc độ ánh sáng xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, nhanh như chớp.
- Gào.....
Đối mặt với Phù Văn Thất Luyện đang lao đến như vũ bão thì thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ khẽ biến, trực tiếp ngưng tụ ra ảo ảnh của một con Cuồng Yêu Thiên Lang, gào thét chặn ở phía trước Thất Luyện.
Như Lôi Thất Luyện quấn quanh ảo ảnh của Cuồng Yêu Thiên Lang, giống như vật sống vậy, trực tiếp trói Cuồng Yêu Thiên Lang lại.
Năng lượng của phù văn tràn ra, trấn áp Cuồng Yêu Thiên Lang, chỉ là phù văn ở chân trước của Cuồng Yêu Thiên Lang lóe ra, muốn xé rách Như Lôi Thất Luyện, nhưng cuối cùng cũng không có cách nào chống đỡ được sự ăn mòn của các phù văn ở trên Như Lôi Thất Luyện mà trực tiếp bị phá hủy.
- Hưu!
Như Lôi Thất Luyện xuyên thủng không gian, lại một lần nữa đuổi theo Đỗ Thiếu Phủ, quét qua không gian, năng lượng của phù văn ẩn ẩn lộ ra một cỗ uy áp khiến người ta không thể chống đỡ được, nếu như chạm vào thì cho dù thân thể có cường hãn hơn đi nữa thì cũng sẽ bị xuyên qua chỉ để lại một lỗ thủng trên người.
Nhìn thấy Phù Văn Thất Luyện lại một lần nữa lao đến thì Đỗ Thiếu Phủ liền giơ ta lên, Phù Lục Bí Văn mà vàng kim bao phủ lên trảo ấn, đột nhiên hướng về phía Như Lôi Thất Luyện mà chộp vào trong lòng bàn tay.
- Đăng đăng!
Sức mạnh của Thất Luyện vô cùng khủng bố, cho dù đã bị Cuồng Yêu Thiên Lang ngăn cản một phần, bây giờ lại bị một lực vô cùng lớn đánh vào nhưng vẫn đủ để khiến cho Đỗ Thiếu Phủ phải trực tiếp lui về sau hai ba bước.
Nhưng cũng trong lúc này thì Phù Lục Bí Văn màu vàng kim ở trong lòng bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ cũng âm thầm khởi động, bá đạo mà sắc bén, trực tiếp bóp nát, biến Thất Luyện trở thành cát bụi.
- Ào ào....
Bỗng dưng ngay trong lúc này có một bóng dáng mềm mại xuất hiện cách Đỗ Thiếu Phủ không xa, đôi mắt thông minh mang theo ý cười, phất tay, thả ra từng đợt từng đợt năng lượng từ phù văn, vô cũng chói mắt, năng lượng thiên địa cũng vì thế mà chập chờn.
- Lĩnh ngộ thú năng, ta cũng biết!
Thất Dạ Hi vừa nói xong thì đôi bàn tay thon dài khẽ động, ảo ảnh của một con Thất Thải Yêu Điêu đang vỗ cánh xuất hiện, tạo ra một nguồn năng lượng vô cùng kinh khủng, vỗ cánh lao về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Gào!
Ảo ảnh của Huyền Vân Xích Giao của Đỗ Thiếu Phủ lao ra để ngăn cản, Giao Long và Yêu Điêu lao vào nhau, khiến cho năng lượng của phù văn bay ra đầy trời, cuối cùng hóa thành từng mảnh từng mảnh Năng Lượng Phù Văn tràn ra khắp nơi.
- Xoẹt.....
Mà ở ngay lúc ảo ảnh của Yêu Điêu bị vỡ vụn thì thủ ấn của Thất Dạ Hi liên tục thay đổi, từng đợt từng đợt huyền khí ở những phù văn xung quanh cơ thể lập tức tràn ra, một cỗ khí tức bao trùm lấy cả bầu trời, giống như thực sự muốn khiến cho không gian vặn vẹo, cuối cùng lại quấn quýt lấy nha, trong thời gian ngắn ngủi, dưới con mắt kinh ngạc của mỗi người ở nơi này dần dần hóa thành một thủ ấn rộng vài trượng.
Khi thủ ấn xuất hiện thì không gian xung quanh cũng run lên, từ bên trong cơ thể của Thất Dạ Hi tràn ra một cỗ khí tức vô cùng thần bí.
Một luồng ánh sáng thần bí từ bên trong phù văn cũng bắt đầu bao phủ, quần áo của Thất Dạ Hi bay trong gió, những đốm sáng ở xung quanh giống như những ngôi sao nhỏ đang xoay xung quanh nàng, khuôn mặt xinh đẹp lại mang thep một sự thánh khiết siêu phàm thoạt tục, giống như một nữ thần, tôn quý mà kiêu ngạo khiến cho người ta dù đứng ở xa nhìn lại thì cũng trở nên nhộn nhạo.
- Tinh Diệu Ấn!
Thất Dạ Hi khẽ kêu lên, trong nháy mắt, cổ tay trắng nõn giơ lên, thủ ấn liền rơi xuống, Phù Lục Bí Văn ở trong thủ ấn cũng tràn ra, giống như những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm vậy, mang theo một cỗ khí tức vô cùng lớn ùn ùn kéo đến, trực tiếp hướng về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Thủ ấn vừa đánh xuống thì bầu trời lúc hoàng hồn ở xung quanh quảng trường cũng trở nên ảm đạm.
Thủ ấn vô cùng khủng bố này cắn nuốt toàn bộ ánh sáng, khiến cho quảng trường giống như bước vào trong màn đem, uy áp hơn người, vô cùng đè nén.
- Vũ kỹ quá mạnh, không giống như tầm thường!
Nhìn thủ ấn của Thất Dạ Hi khiến cho những người đang vây xem ở xung quanh cùng với đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, Quỷ Oa, v.v phải biến sắc, hút một ngụm khí lạnh.
Lấy tu vi và thực lực của bọn họ có thể cản nhận một cách rõ ràng nhất được thủ ấn này của Thất Dạ Hi khủng bố cỡ nào.
Những vị Trưởng lão ở trong khu vực giành cho Trưởng lão khẽ nheo lại hai mắt, thấm chí khí tức xung quanh cơ thể của họ cũng ẩn ẩn dao động, đã chuẩn bị tùy lúc ra tay.
Thủ ấn này quá cường hãn, cho dù là ba vị Trưởng lão ở bên trong cũng không nhìn ra lai lịch của thủ ấn kia, nhưng là khí tức của thủ ấn đó cũng khủng bố dị thường.
Thủ ấn khủng bố từ trên đầu đánh xuống, lực lượng cuồng bạo ảnh hưởng đến không gian xung quanh, cắn nuối tất cả tia sáng, giống như bầu rời sập xuống, gần như là xuyên thủng không gian, trong con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đang cảm thụ được sự uy áp khủng bố ở đây xuất hiện trên đỉnh đầu của Đỗ Thiếu Phủ.
- Đỗ Thiếu Phủ có thể chống lại được sao.
Xung quanh quảng trường có không ít những ánh mắt kinh hãi, không ít trưởng lão cũng vì thế mà thở dài.
Mà ở ngay lúc đó, trong đôi mắt trong trẻo của Đỗ Thiếu Phủ lóe lên một tia sáng, trường bào màu tím cũng phần phật bay lên, lấy Đỗ Thiếu Phủ là trung tâm, từng đợt từng đợt khí lãng dao động tràn ra, trong miệng cũng phát ra âm thanh giống như tiếng long ngâm cửu thiên, lại cũng giống như tiếng hét lớn kéo dài....
- Gào....
Giây phút này, cả quảng trường Hòa Bình đều nổ vang, không gian run rẩy kịch liệt, xao động giữ dội, bễ nghễ không ai bằng, không gian cũng bắt đầu hỗn loạn.
Trong tầm mắt mơ hồ chỉ có rất ít người có thể thấy được đôi bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ biến hóa, Phù Lục Bí Văn đang dao động, nhanh như chớp liền biến thành vô số chưởng ấn, đến cuối cùng liền ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ..
- Ông!
Từ trong chưởng ấn truyền ra tiếng giống như Phật âm vậy, bên cạnh đó là Phù Lục Bí Văn phá trường không, ầm ầm lượt ra, trong nháy mắt hung hăng va chạm, đánh vào thủ ấn của Thất Dạ Hi.
- Đùng đoàng!
Va chạm mạnh như vậy nhưng cũng không quá lớn như trong tưởng tượng của mọi người, cũng không xuất hiện tiếng sấm rền vang, thậm chí không gian còn trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, hai thủ ấn va vào nhau nhưng cũng không có một nguồn năng lượng kinh khủng lan ra như bình thường.
Chỉ là ở trung tâm của cơn bão năng lượng xuất hiện một vòi rồng năng lượng khổng lồ, tất cả năng lượng đều đang bị vòi rồng đó trực tiếp yên lặng cắn nuốt.
Vòi rồng kia dường như có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, khiến cho người khác nhìn mà sởn da gà, tóc gáy dựng đứng.
Mọi thứ đều diễn ra vô cũng nhanh, vòi rồng sau khi cắn nuốt toàn bộ năng lượng, đến cuối lại tan đi trong ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của mọi người.
Mà hai tay của Đỗ Thiếu Phủ và Thất Dạ Hi cũng hoàn toàn va chạm vào nhau.
- Xẹt xẹt xẹt...
Hai bên chạm nhẹ vào nhau, nhưng mà đột nhiên bạo phát ra một Thánh Khiết Phù Văn vô cùng khủng bố và một Phù Lục Bí Văn màu vàng kim vô cùng bá đạo, sau đó mọi người liền nhìn thấy hai bóng người bị bắn ngược bay ra ngoài, thân thể mềm mại của Thất Dạ Hi bị đẩy bay ra xa, ước chừng lùi ra sau khoảng mười trượng mới có thể đứng vững.
Mà Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp bị đánh bay xuống đất, khiến cho mặt đất cũng chấn động, tràn ngập vết nứt, bụi đất bay đầy trời.