Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 386: Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi

Chương Trước Chương Tiếp

- Ông!

Tiếng chuông du dương cũng với những lời mà Hà Hổ Trưởng lão nói vang vọng khắp quảng trường...

Tiếng hò hét trong nháy mắt liền dừng lại, tất cả mọi người đều dời tầm mắt đến trung tâm của quảng trường.

Một bên là thiếu niên hung hãn vang danh toàn Học viện, một bên là cường giả vẫn luôn đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, vậy thì kết quả của trận chiến này sẽ thế nào?

Cốc Tâm Nhan đứng trên tảng đá dựng đứng giữa quảng trường, váy đỏ tung bay, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, đôi lông mi dài, mũi cao dọc dừa, đôi môi căng mọng, vừa nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ liền nói:

- Bắt đầu đi, nếu ngươi thắng trận này mới có tư cách để tranh đoạt giải quán quân.

Giọng nói cất lên với ngôn từ đơn giản, bình tĩnh vang vọng khắp quảng trường, nhưng cũng vì những ngôn từ đơn giản và bình tĩnh này lại khiến cho bầu không khí của quảng trường trở nên ngưng đọng.

- Cô ấy rất ít khi coi trọng đối thủ như vậy, sợ rằng lần này sẽ dốc toàn bộ sức lực để ứng chiến.

Tương Quân đứng ở quảng trường nhìn về phía Cốc Tâm Nhan, ánh mắt khẽ động.

- Ưu tiên nữ giới, cô động thủ trước tôi sẽ tiếp chiêu!

Đỗ Thiếu Phủ cũng rất bình tĩnh mà nhìn về phía Cốc Tâm Nhan, chỉ là bên ngoài dù bình thản nhưng bên trong lại lộ ra một sự bá đạo mà không ai có thể bỏ qua.

Sự bá đạo này là từ trong máu, từ tận xương tủy, không cách nào có thể che đậy được.

Cốc Tâm Nhan nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt xinh đẹp khẽ giơ lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nói:

- Ta là sư tỷ, ngươi là sư đệ, nếu đã thế thì đồng thời xuất thủ, ngươi thấy thế nào.

Vừa dứt lời thì đầu ngón tay của Cốc Tâm Nhan khẽ động trong ống tay áo, một đoạn tay áo Lưu Vân Phi Tụ khẽ giơ lên đằng trước, phù văn nhanh chóng di chuyển, thân thể dưới lớp vãy đỏ mềm mại uyển chuyển như cành liễu, tay áo Lưu Vân Phi Tụ nhẹ nhàng bay trong gió, tất cả nhìn như vô cùng nhẹ nhàng và mềm mại, khí chất xuất trần thoát tục, như một bông hoa trắng tinh khiết ở trên đỉnh núi tuyết trắng bốn mùa mây phủ, khiến cho người khác phải say mê, câu hồn đoạt phách của người khác.

Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ biến, cảm nhận khí tức của Lưu Vân Phi Tụ, đây dĩ nhiên một kiện Phù Khí, một vệt sáng từ trong lòng bàn tay lóe lên, một con “dao phay chợt xuất hiện ở trong tay, một cỗ khí tức dao động, áo bào màu tím bay phất phơ trong gió, huyền khí màu vàng kim bao quanh thân thể, mặt đất dưới chân cũng nứt ra.

- Xuy...

Cũng trong lúc đó, Cốc Tâm Nhan nhẹ nhàng bay xuống dưới, tảng đá dưới chân cũng biến thành bột mịn, huyền khí tràn ra từ trong thân thể duyên dáng dưới lớp váy đỏ.

Hai bóng người dưới sự chăm chú của hàng trăm con mắt giống như tia chớp mà lao vào chiến đấu, không nhận ra ai với ai, khiến cho bầu không khí căng thẳng ở quảng trường hoàn toàn nổ tung.

- Xoẹt xoẹt xoẹt....

Hai bóng người lao vào nhau với tốc độ ánh sáng, Lưu Vân Y Tụ trống không, phù văn chấn động, ẩn dưới sự rực rỡ là một nguồn năng lượng có thể phá hủy hết tất cả.

Đỗ Thiếu Phủ ở giữa không trung, con dao phay trong tay không ngừng chém lung tung, đao ảnh tung hoành khắp bầu trời nhưng cũng không có cách nào áp chế được Lưu Vân Phi Tụ ngược lại có dấu hiệu bị Lưu Vân Phi Tụ áp chế ngược lại.

Lưu Vân Phi Tụ nếu muốn áp chế đao ảnh đang tung hoành bá đạo kia vốn là một khó có thể làm được.

Hai người giao chiến trên bầu trời, một cương một nhu, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy phù văn, khí tức vô cùng đè nén, xinh đẹp mà cuồng bạo, lộng lẫy mà lạ thường, khiến cho thị giác của những người vây xem nhận được sự chấn động vô cùng lớn.

- Cốc Tâm Nhan quả là phi thường, rất khó để sử dụng những binh khí như Phi Tụ, những chiêu võ đi cùng cũng vô cùng hiếm hoi, có thể tu luyện Lưu Vân Phi Tụ đến cảnh giới này thì không phải là dễ.

Tam Trưởng lão ngồi ở vị trí của các Trưởng lão khen ngợi.

- Đỗ Thiếu Phủ cũng không đơn giản nha, tu vi mới đạt đến Mạch Linh cảnh mà dám đối đầu với một người có tu vi ở Vũ Hầu cảnh như Cốc Tâm Nhan, linh khí hình “dao phay trong tay hắn nhìn như vô dụng nhưng lại là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi, chiêu pháp nhìn có vẻ rất lộn xộn, nhưng mà giơ tay nhấc chân lại lộ ra những tuyệt kỹ võ thuật cao thâm, khiên người khác nhìn không thấu được.

Đỗ Thiếu Phủ khiến cho Nhị Trưởng lão vô cùng ngạc nhiên, đao pháp lộn xộn bừa bãi, nhìn có vẻ lung tung nhưng tuyệt đối không hề đơn giản, một linh khí có hình dáng như dao phay vậy mà lại lộ ra vẻ bất phàm, đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

- Lưu Vân Vũ!

Từ trong đám người truyền đến tiếng kêu khẽ, Lưu Vân Khi Tụ ở trong tay của Cốc Tâm Nhan di chuyển nhanh như chớp, vô số phù văn trào ra, giống như những cái kén ánh sáng, che phủ bầu trời rồi bao phủ lấy Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ đeo Tử Kim Khuyết ở sau lưng, đứng ở giữa không trung cũng không né tránh mà trực tiếp lấy đao chém làm đôi, khiến cho không gian xuất hiện một cơn chấn động , những phù văn màu xanh và đỏ tràn ra khắp nơi, trong nháy mắt liền xuất hiện hư ảnh của một con Huyền Vân Xích Giao khổng lồ.

- Gào gào....

Huyền Vân Xích Giao gào thét, hào quang bốn phía, khiền cho không khí xung quanh sôi trào gióng như những con sóng lớn cuộn cuộn chảy, trực tiếp va vào Lưu Vân Phi Tụ.

- Đùng đoàng....

Trong nháy mắt liền vang lên tiếng sấm chớp rền vang, những dòng khí sắc bén kinh khủng mang đi tất cả, cuồn cuộn vô cùng đáng sợ.

Bị một nguồn năng lượng kinh khủng như vậy đè nén khiến cho không khí ở xung quanh quảng trường bị biến thành trạng thái chân không, bốn phía phần gianh giới của không gian cũng đang dao động kịch liệt.

Ngay sau đó ánh sáng của phù văn bay thẳng lên trời sau đó biến mất trong những con mắt sợ hãi của mọi người ở đó.

- Linh Ngọc Chưởng...

Bóng dáng xinh đẹp của Cốc Tâm Nhan xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, những đầu ngón tay hung hăng tung ra một chưởng, như muốn xé nát bầu trời vậy.

Cốc Tâm Nhan có thể chiếm giữ vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng không chỉ bởi vì xinh đẹp và khí chất mà là vì thực lực chân chính của bản thân.

Ở một thế giới mà chỉ coi trọng thực lực như nơi này thì xinh đẹp chỉ có một tác dụng nhất định, thứ quan trọng nhất mãi mãi là thực lực chân chính.

- Cuồng Yêu Lang Chưởng!

Đỗ Thiếu Phủ xuất chiêu, triệu hồi Cuồng Yêu Lang ở phù văn, ảo ảnh của một con Cuồng Yêu Lang gào thét lao ra.

- Linh Minh Chưởng!

- Tiếu Yêu Hồ Chưởng!

- Linh Cận Ấn!

- Phù Dao Chấn Sí!

Hai người ở giữa không trung dường như vô cùng ăn ý mà thu hồi ngoại lực, dùng nội lực để đối kháng, sự công kích của hai người liên tiếp va chạm vào nhau, mỗi lần va chạm sẽ tóe ra từng chuỗi từng chuỗi thần quang, phù văn tràn ra giống như pháo hoa khiến cho bầu trời trở nên rực rỡ chói mắt.

- Hai người kia quá mạnh, không ngờ rằng Đỗ Thiếu Phủ lại có thể lĩnh ngộ được nhiều thú năng như vậy, khả năng lĩnh ngộ như vậy có thể gọi là biến thái rồi.

- Cốc Tâm Nhan cũng không yếu, tu vi đã đạt đến Hầu cấp, đều đã cực kỳ thấu triệt.

Ở chỗ ngồi của các vị Trưởng lão, tất cả Trưởng lão đều khen ngợi hai người.

Đỗ Thiếu Phủ đứng ở giữa không trung cũng vô cùng khiếp sợ, Cốc Tâm Nhan quả thật rất đáng sợ, thực lực đã có sự tiến bộ khổng lồ so với lúc sau khi trở về từ Hắc Ám thành, có thể ngăn cản toàn bộ công kích của bản thân, nếu muốn chiến thắng Cốc Tâm Nhan quả không phải là một việc đơn giản.

Cốc Tâm Nhan cũng rất khiếp sợ, thực lực của Đỗ Thiếu Phủ mạnh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của nàng, vị thiếu niên hung hãn này giống như một con mãnh thú, cuồng bạo, bá đạo, thẳng thắn thoải mái, đơn giản trực tiếp, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

- Ầm

Ngón tay như ngọc, chưởng ấn của Cốc Tâm Nhan nhìn như rất mềm mại lại trực tiếp va vào nắm đấm của Đỗ Thiếu Phủ, tóe ra những ánh sáng rực rỡ, đẹp đẽ của phù văn.

Một lực lượng khủng bố cuốn sạch tất cả, khiến cho mọi người ở bốn phía xung quanh vô cùng sợ hãi, không khí xung quanh cũng gào thét, giống như một con sóng lớn cuốn sạch tất cả.

Hai bóng người tách ra, Cốc Tâm Nhan cũng không tiếp tục xông vào.

Nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn không dừng lại, áo bào màu tím bay trong gió, bóng người bay lên cao rồi lại tiếp tục lao về phía Cốc Tâm Nhan.

Cốc Tâm Nhan cũng không tiếp tục lựa chọn cách đối đầu trực tiếp, thân hình mềm mại dưới bộ váy đỏ giống như cành liễu vậy nhanh chóng lùi lại, dáng người uyển chuyển, mái tóc dài, đen bóng thảy xõa đến thắt lưng, lay động theo sự dao động của năng lượng, xinh đẹp giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.

- Không nhịn được nữa sao!

Trông thấy Cốc Tâm Nhan không còn cứng rắn chống cự, cảm nhận được nguồn năng lượng khác đang dao động trên người Cốc Tâm Nhan liền dừng lại, không tiếp tục đuổi theo nữa, ngược lại trong mắt lại xẹt qua ý cười.

Hành động của Đỗ Thiếu Phủ khiến cho đôi mắt xinh đẹp của Cốc Tâm Nhan hiện lên tia nghi hoặc, nhưng cũng không dừng lại, từng đợt từng đợt năng lượng từ bốn phương tám hướng tràn về trong nháy mắt, giống như đã sớm âm thầm chuẩn bị từ trước, bỗng dưng những ngón tay thon dài ngưng tụ ra Thập Thất Diện Trận Kỳ.

- Trấn Linh Phượng Trận này người đã gặp qua, hôm nay chính bản thân ngươi thử xem đi!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Cốc Tâm Nhan uyển chuyển bước ra, dáng vẻ thướt tha, xinh đẹp, Thập Thất Diện Trận Kỳ trong lòng bàn tay lan đến sự dao động khủng khiếp.

Chỉ là trong lúc này thì toàn bộ nội lực của Cốc Tâm Nhan đều truyền cho Thập Thất Diện Trận Kỳ khiến cho sắc mặt có phần tái nhợt.

- Cốc Tâm Nhan là muốn bày phù trận rồi, người có được Phù Đạo và Võ Đạo song thể, dù là ai cũng cực kỳ khủng bố!

Trong số những người ở trong quảng trường đã có người tỏ ý thán phục.

- Trấn Linh Phượng Trận!

Cốc Tâm Nhan không hề chậm trễ bày phù trận, Thập Thất Diện Trận Kỳ trong nháy mắt liền hướng về phía trước, lấy một tốc độ nhanh như chớp vây quanh phía trước, sau đó Thập Thất Diện Trận Kỳ liền biến thành từng cột từng cột ánh sáng sau đó dần dần biết mất.

- Đùng đoàng!

Trong nháy mắt, từng đợt từng đợt cuồng phong gào thét ở trên cao, phù văn chói mắt bao trùm khắp bốn phía, trên bầu trời xuất hiện một phù trận vô cùng lợi hại, trực tiếp bao phủ lấy Đỗ Thiếu Phủ.

Phù trận vô cùng khủng bố, những luồng sáng của phù văn chứa đựng một nguồn năng lượng vô tận khiến cho không gian cũng trở nên vặn vẹo, cuối cùng biến thành ảo ảnh của một con chim Phượng Hoàng khổng lồ.

- Cô!

Ảo ảnh của Phượng Hoàng giống như là vật sống vậy, toàn thần tràn ngập một loại khí tức vô cùng cổ xưa, kêu lên một tiếng mà kinh thiên động địa, uy áp vô cùng lớn, khiến cho người khác phải run như cầy sấy!

- Phù trận này quả là vô cùng kinh khủng, Đỗ Thiếu Phủ cho dù bày được Phù trận ngũ tinh Sơ Đăng cảnh cũng chưa chắc có thể phá giải được phù trận này!

- Cho dù có thể phá giải cũng không thể làm được trong thời gian ngắn, nếu muốn mạnh mẽ phá giải thì nhất định phải có tu vi đạt đến Vũ Hầu Viên Mãn cảnh, còn nếu không thì cũng đừng mong mạnh mẽ phá giải Trấn Linh Phượng Trận của Cốc Tâm Nhan.

- Đỗ Thiếu Phù cũng là Trận Phù Sư, vì sao lúc nãy lại cho Cốc Tâm Nhan có cơ hội bày trận.

- Là có chút kỳ quái, Đỗ Thiếu Phủ là Trận Phù Sư sao có thể dễ dàng mà bị vây khốn trong phù trận.

- .....

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ bị bao vây trong Trấn Linh Phượng Trận khiến cho bốn phía xung quanh khiếp sợ, tập trung chờ đợi, chẳng lẽ Đỗ Thiếu Phủ sẽ thua sao.

- Phù trận này xem ra cũng không kém.

Đỗ Tiểu Thanh đứng trong đám người, mở to đôi mắt trong veo nói.

- Đỗ Thiếu Phù quá vô liêm sỉ rồi, cố ý khiến cho Cốc Tâm Nhan vì bày phù trận mà hao hết huyền khí ở trong cơ thể chứ những trận phù phổ thông này sao có thể làm khó hắn, Cốc Tâm Nhan là bị hắn lừa!

Đỗ Yêu nói một cách không khách khí, chỉ có hắn là rõ nhất những phù trận và phong ấn như vậy hoàn toàn vô hiệu với Đỗ Thiếu Phủ, mục đích của Đỗ Thiếu Phủ chỉ là khiến cho Cốc Tâm Nhan vì bày trận mà tiêu hao hết huyền khí mà thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)