- Tương Quân vừa ra tay đã bố trí phù trận rồi.
- Có thể khiến cho Tương Quân vừa ra tay đã bố trí phù trận, trước đây cũng chỉ có một mình Cốc Tâm Nhan, Thất Dạ Hi bây giờ dù có thất bại cũng có thể hãnh diện.
- ... ... ...
Sau khi Tương Quân ngưng tụ ra mười bảy đạo trận kỳ phiêu phù trên không, bốn phía quảng trường truyền ra thanh âm chấn động, hành động của Tương Quân, cũng đủ để chứng minh thực lực của Thất Dạ Hi.
- Bạo Phong Linh Trận!
Tương Quân hét lớn, nương theo mười bảy đạo trận kỳ tương liên huyền ảo biến mất, Bạo Phong Linh Trận tương ứng với ngũ tinh Sơ Đăng cảnh nhất thời xuất hiện giữa không trung.
- Oanh!
Cùng với khi Bạo Phong Linh Trận xuất hiện, tiếng rít gào kinh thiên động địa trong lúc đó cũng vang vọng trên bầu trời quảng trường, một cái long quyển phong bạo vĩ đại dùng khí thế kinh khủng che khuất bầu trời mà hiện ra, giống như là muốn đem cả quảng trường xới tung lên.
- Bạo Phong Linh Trận thật là khủng khiếp!
Không ít học viên đang vây xem đều hít một ngụm khí lạnh, phù trận ngũ tinh Sơ Đăng cảnh kinh khủng cỡ nào bọn họ hiện giờ đều rất rõ ràng.
- Phù trận thật không tầm thường.
Bên cạnh quảng trường, tử bào của Đỗ Thiếu Phủ tung bay phần phật, cổ khí lãng kinh khủng của phù trận lan tràn ra bốn phía, giống như là muốn đem phạm vi xung quanh hút hết vào trong long quyển phong bạo kia.
Khí thế kinh khủng như vậy, không thua kém Hổ Cứ Khiếu Thiên Trận chút nào, thậm chí còn mạnh hơn!
- Vù vù...
Giữa không trung, trong nháy mắt, long quyển phong bạo như thôn phệ tất cả, che phủ thiên không, chỗ nó đi qua, không gian vang lên thanh âm xẹt xẹt như sắp bạo liệt, đem thân thể mềm mại có vẻ nhỏ yếu của Thất Dạ Hi giữa không trung cũng tiến nhập vào trong phong bạo.
Khi đó, không gian hỗn loạn, khiến học viên ở bốn phía nhất thời cũng không cách nào thấy được tình hình bên trong.
Thân hình vĩ ngạn của Tương Quân vụt lên, lập tức cũng tiến nhập vào trong phù trận mình vừa bố trí ra.
- Ùng ùng...
Trong nháy mắt, bên trong không gian hỗn loạn chỗ long quyển phong bạo phù trận, không biết xảy ra chuyện gì, vô số phù văn quang mang từ trong long quyển phong bạo kích tán ra, từng đạo âm bạo như tiếng sấm rền cũng truyền ra.
Tất cả học viên vây xem đều nín thở chờ đợi, chăm chú nhìn long quyển phong bạo, cùng đợi kết quả cuối cùng.
Hết thảy các trưởng lão lúc này cũng hết sức chăm chú, nhìn biến hóa bên trong phù trận.
Nhưng trong sự hỗn loạn do luồng năng lượng kinh người gây ra, tuyệt đại bộ phận trưởng lão cũng ít ai nhìn được tình hình rõ ràng.
- Xoẹt xoẹt...
Không gian xung quanh long quyển phong bạo ngày càng trở nên vặn vẹo, phù văn kích tán như pháo hoa nở rộ.
- Phù trận quả không tầm thường, bất quá còn chưa đủ sức trói được ta. Phá!
Khi rất nhiều ánh mắt đang khẩn trương nhìn long quyển phong bạo, đột nhiên có thanh âm của Thất Dạ Hi truyền ra.
Đột nhiên long quyển phong bạo phát ra quang mang chói mắt tựa như có mặt trời bên trong.
- Ùng ùng...
Dưới năng lượng cuồng bạo của phong bạo, đem quảng trường xới tung cả lên, khe hở trên mặt đất càng ngày càng xuất hiện nhiều.
- Xẹt xẹt...
Vào thời khắc này, từ bên trong long quyển phong bạo có cự lực kinh người trút xuống, theo đó một đạo ánh sáng bao phủ bởi phù văn sáng chói trực tiếp lướt ra ngoài, thân ảnh xinh đẹp uyển chuyển, chính là Thất Dạ Hi vừa rồi bị nhốt bên trong.
- Rầm rầm...
Sau khi Thất Dạ Hi thoát ra, toàn bộ long quyển phong bạo cũng trực tiếp rạn nứt, cuối cùng hóa thành phù văn đầy trời, kèm theo lực trùng kích khủng bố không gì sánh nổi, hướng phía bốn phía không trung khuếch tán ra.
Cuồng bạo cương phong cuộn lên, chấn động nhân tâm!
Thất Dạ Hi nhẹ nhàng phiêu phù trên không, trên kiều nhan động lòng người, hai mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, như tinh không tỏa sáng rực rỡ.
- Võ Hầu Huyền Diệu cảnh, tu vi chân chính của Thất Dạ Hi lại là Võ Hầu Huyền Diệu cảnh!
Lúc này, rất nhiều trưởng lão đều không khỏi động dung nhìn Thất Dạ Hi ở giữa không trung, khí tức quanh thân không còn giữ lại chút nào, đã đạt đến Võ Hầu Huyền Diệu cảnh.
- Nha đầu kia khi tiến nhập học viện, dường như mới chỉ hơn mười ba tuổi, như vậy mà tính, thì hiện tại mới chỉ mười bảy tuổi.
Ánh mắt già nua của đại trưởng lão hiện lên thần thái kinh ngạc.
- Mười bảy tuổi đã là Võ Hầu Huyền Diệu cảnh, thiên phú như vậy, đủ để ngạo thị quần hùng!
Ánh mắt Nhị trưởng lão đều là vẻ kinh hãi.
- Không nghĩ tới ở Thiên Vũ học viện chúng ta vẫn còn kỳ tài như vậy, so sánh với hai tên ở 20 năm trước kia cũng chỉ có hơn chứ không kém!
Tam trưởng lão kinh hãi, hai mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
- Dĩ nhiên lại là Võ Hầu Huyền Diệu cảnh, thiên phú thật đáng sợ.
Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng hiện lên vẻ kinh động, ở tuổi của Thất Dạ Hi đã đạt tu vi Võ Hầu Huyền Diệu cảnh là kinh người mức nào cơ chứ.
Điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ nghĩ đến tên Cổ Dục ở Quang Minh Thần Đình, nếu như lúc đó hắn mà đến đây khoe khoang, chỉ cần Thất Dạ Hi nguyện ý xuất thủ cũng đủ để đánh thắng hắn.
- Đây mới là thực lực chân chính của Dạ Hi học muội sao!
Bên trong song đồng mỹ lệ của Cốc Tâm Nhan, hiện lên quang mang loá mắt, chân mày hơi cau lại.
Thân ảnh Tương Quân xuất hiện ở giữa không trung, do phù trận bị Thất Dạ Hi phá hủy nên trên khóe miệng lưu lại vệt máu, gương mặt anh tuấn lúc này chân chính trở nên ngưng trọng, nhìn Thất Dạ Hi ở trước mắt, khóe miệng hiện lên vẻ cười khổ, nói:
- Xem ra toàn bộ học viện đều bị ngươi gạt rồi.
Thất Dạ Hi vẫn dùng ánh mắt thông tuệ, bình tĩnh nhìn Tương Quân cười nói:
- Kế tiếp ngươi cũng nên vận dụng thực lực chân chính rồi! Vẫn còn chưa vận dụng mạch hồn đã mạnh như vậy rồi, ngươi còn mạnh tưởng tượng của ta hơn một chút.
- Ta cảm giác được, mạch hồn của ngươi cònmạnh hơnmạch hồn của ta, cho nên không cần vận dụng mạch hồn nữa, hiện giờ ngươi chỉ cần tiếp một chiêu cuối cùng của ta thôi, nguyên bản một chiêu này ta định giữ lại để ứng phó với Cốc Tâm Nhan, không nghĩ tới bây giờ đã phải dùng tới rồi.
Tương Quân nói xong, huyền khí quanh thân bắt đầu điên cuồng khởi động, bao phủ tuần không, một cổ khí tức kinh khủng không giữ lại chút nào ầm ầm tỏa ra.
- Võ Hầu Huyền Diệu cảnh, người này lại cũng là Võ Hầu Huyền Diệu cảnh!
- Chắc là sau khi từ Hắc Ám thành trở về đã đột phá!
Nhìn khí tức trên người Tương Quân lúc này, không ít ánh mắt từ bốn phía cũng phải động dung.
Đặc biệt đối với đám người Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong mà nói, Tương Quân vẫn luôn hùng cứ vị trí đệ nhất Vũ Bảng, thực lực áp bọn họ một bậc, tuyệt đối không phải là chỉ dựa vào vận khí.
- Không hổ là nhân tài xuất chúng nhất Tương gia, thiên phú không phải người bình thường có thể so sánh, lại cũng đạt đến Võ Hầu Huyền Diệu cảnh rồi!
- Lần Thiên Vũ đại hội này, thực lực toàn thể của học viên tham gia dường như mạnh hơn đại hội lần trướcnhiều.
Nhìn Tương Quân lúc này, không ít trưởng lão cũng phải cảm thán.
Giữa không trung, Tương Quân không ngừng ngưng kết thủ ấn, từng cổ từng cổ năng lượng thiên địa nhất thời tụ đến quanh thân, hội tụ thành một cơn phong bạo năng lượng ở trước người.
Thân hình Tương Quân ở giữa cơn phong bạo năng lượng, khí thế như trấn áp sơn hà!
- Oanh!
Khi đạo thủ ấn cuối cùng ngưng kết thành, chưởng ấn xuất hiện, thiên địa cũng phải rung lên, xung quanh chưởng ấn năng lượng cuồng bạo hùng hồn ba động, không gian bốn phía trở nên vặn vẹo.
Lúc này Tương Quân liên tục không ngừng quán chú huyền khí vào bên trong chưởng ấn.
Khi đó nguyên bản trên chưởng ấn năng lượng cuồng bạo, lúc này lại xuất hiện một loại ba động quỷ dị, như chuẩn bị bạo tạc.
- Thất Dạ Hi, ngươi tiếp được một chiêu này của ta, chiến thắng liền thuộc về ngươi!
Sau khi ngưng tụ xong chưởng ấn, sắc mặt Tương Quân trở nên trắng bệch, thanh âm ngạo nghễ, nói với Thất Dạ Hi, dường như đối với một kích này cực kỳ tự tin.
- Bất Điểm Sơn Hà, Sơn Nhạc Ấn!
Tương Quân hét lớn, đánh chưởng ấnra, một luồng năng lượng đáng sợ tràn ra, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh, chưởng ấn mang theo khí lãng ngập trời hướng Thất Dạ Hi lao tới.
- Ầm ầm...
Phù văn chưởng ấn quang mang sáng chói, phô thiên cái địa, mang theo âm bạo bén nhọn vô cùng chói tai, theo thân ảnh của Tương Quân nhanh như chớp bao phủ Thất Dạ Hi.
- Sơn Nhạc Ấn thật mạnh mẽ, đây chính là một kích toàn lực của đệ nhất Vũ Bảng Tương Quân sao!
Nhìn chưởng ấn khủng bố trên không, thần sắc các trưởng lão cũng trở nên ngưng trọng, một chưởng này của Tương Quân, e rằng dù là Võ Hầu Bỉ Ngạn cảnh ở bên ngoài cũng khó mà đỡ được.
- Thất Dạ Hi vẫn có thể đỡ được sao?
Giờ khắc này, không ít người lo lắng cho Thất Dạ Hi, liệu có thể đỡ được một kích toàn lực cuối cùng của Tương Quân không, nhưng nếu như vẫn có thể đối kháng, thì là khủng bố mức nào cơ chứ.
- Oanh...
Thất Dạ Hi nhìn chưởng ấn bao phủ bởi phô thiên cái địa phù văn, như sơn nhạc phủ xuống, uy thế kinh người.
- Quả nhiên rất mạnh.
Cuối cùng trong nháy mắt, Thất Dạ Hi nhẹ nhàng nói, trong con ngươi hiện ra tia sáng kỳ dị, như tinh không, mênh mông thâm thúy, cánh tay nhỏ nhắn huy động, kết xuất thủ ấn, đánh lên trên không, không hề tránh né, chính diện đón đỡ Sơn Nhạc Ấn của Tương Quân.
Hai đạo chưởng ấn mạnh mẽ đụng vào nhau.
Tại chỗ va chạm đột nhiên lóe ra từng chuỗi tia sáng chói mắt, phù văn tràn ra, lộng lẫy như pháo hoa nở rộ, nhưng ẩn dưới vẻ ngoài hoa mỹ là luồng năng lượng đáng sợ đủ để hủy diệt tất cả mọi thứ.