Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 383: Trước trận chung kết.

Chương Trước Chương Tiếp

- Đỗ Thiếu Phủ chiến thắng, tiến vào nhóm tứ cường!

- Lý Vũ Tiêu toàn lực thúc giục Hóa Ma Quyết, sau khi ma hóa, không tiếc lấy thân để đánh đổi, vậy mà vẫn thua ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ.

- Điều này cũng không có gì kỳ quái, nếu không phải Đỗ Thiếu Phủ là Trận Phù sư, cũng khó mà đánh bại được Lý Vũ Tiêu.

- Đỗ học trưởng thật là giỏi, không hổ là niềm kiêu ngạo của ký danh học viên như chúng ta.

- Đỗ học trưởng, tân sinh chúng ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi!

- ...

Bốn phía quảng trường tiếng hò hét cùng nghị luận bạo phát, nhất thời vang vọng toàn trường, theo lần thắng lợi thứ hai của Đỗ Thiếu Phủ, không thể nghi ngờ là nhanh chóng chiếm được lòng của hết thảy ký danh học viên cùng phần lớn tân sinh.

Hắn lần này lấy thân phận ký danh học viên cùng tân sinh, liền một đường tiến vào tứ cường của đại hội tỷ võ, thành tích loại này, trong toàn bộ tân sinh của khoá trước, tuyệt đối là chưa từng có ai làm được, vậy nên thành tích hiện nay của hắn đủ để khiến cho tất cả đám ký danh học viên cùng tân sinh sùng bái cuồng nhiệt.

- Hừ!

Đỗ Trì lẳng lặng đứng trong đám tân sinh, lãnh đạm hừ lạnh, khí chất cao nhã, vóc người cao ngất, khiến hắn càng tuấn lãng thêm vài phần, nhưng lúc này trên khuôn mặt tuấn dật, ánh mắt nhìn đạo thân ảnh mặc tử bào trên quảng trường, lộ ra thần sắc thờ ơ.

- Thật lợi hại, e là đại ca nhị ca ở tầm tuổi này, cũng không có thực lực như thế.

Đỗ Vân Hân lẳng lặng đứng bên cạnh Đỗ Trì, không để ý đến vẻ mặt thờ ơ của Đỗ Trì, trên khuôn mặt hồng nhuận động lòng người, ánh mắt nhu hòa như nước, thanh âm êm dịu.

- Thật đúng là cường hãn.

Ở chỗ ngồi của trưởng lão, không ít ánh mắt cũng đầy vẻ chấn động.

Trên quảng trường, thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ hạ xuống, khí tức có chút suy yếu, trực tiếp móc ra từ trong túi càn khôn mấy viên đan dược bỏ vào trong miệng, thậm chí lén trực tiếp bỏ vài cọng linh dược vào trong miệng nuốt sống.

- Ông!

Khi tiếng chuông du dương vang lên lần thứ hai, thanh âm của Hà Hổ trưởng lão lại một lần nữa vang vọng trong quảng trường:

- Chúc mừng bốn người các ngươi tiến nhập nhóm tứ cường, kế tiếp tiếp tục rút thăm quyết định cặp quyết đấu, Đỗ Thiếu Phủ vừa mới tỷ thí một trận, vì vậy có thể nghỉ ngơi một lúc, hai người còn lại lên tỷ thí trước.

Sau khi bốn người bước lên trên sân đấu, hai vị đạo sư lại bưng hộp thẻ bài tới cho bốn người rút thăm.

- Ngươi bốc được số mấy, nếu gặp đúng ta, ta nhất định sẽ không lưu thủ.

Tương Quân là người đầu tiên rút thăm, trong tay là một khối ngọc bài bên trên có viết số 1.

Đỗ Thiếu Phủ rút thăm, nhìn ngọc bài trong tay mình, rõ ràng là số 2, mỉm cười, tiếc nuối nói với Tương Quân:

- Thật đáng tiếc, chúng ta e là thì không cách nào đánh một trận rồi.

Tương Quân nhìn ngọc bài trong tay Đỗ Thiếu Phủ, nheo mắt lại, nói:

- Vẫn còn cơ hội, nếu cả ngươi và ta đều thắng trong vòng này, vòng kế tiếp chúng ta vẫn có thể đánh một trận.

- Ta là số 1.

Sau khi Tương Quân nói xong, thanh âm nũng nịu của Thất Dạ Hi truyền ra, nhìn ngọc bài trong tay Tương Quân, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Thật tiếc, hy vọng ngươi có thể đánh bại Tâm Nhan học tỷ, ta thật sự muốn đánh một trận với ngươi, ta cảm giác được, khí tức trên người ngươi không bình thường, rất thần bí.

- Dạ Hi, ý của ngươi là muốn ta bị đánh bại sao.

Cốc Tâm Nhan dịu dàng cười, nàng hiện giờ cũng không cần rút thăm nữa, Thất Dạ Hi và Tương Quân sẽ đánh một trận, nàng tất nhiên là sẽ đấu với Đỗ Thiếu Phủ.

- Tâm Nhan học tỷ, ta không phải là có ý đó, ta chẳng qua là khí tức trên người hắn làm ta cảm thấy rất hứng thú.

Thất Dạ Hi cười nói, ánh mắt tinh anh chớp động.

- Xem ra có vẻ là Tương Quân sẽ đấu với Thất Dạ Hi, Cốc Tâm Nhan sẽ gặp Đỗ Thiếu Phủ, thú vị rồi đây.

Sau khi bốn người rút thăm hoàn tất, học viên ở xung quanh cũng nhìn ra một chút manh mối, Bất Điểm Sơn Hà Tương Quân gặp Thất Dạ Hi, Linh Tuyền Ngọc Nữ Cốc Tâm Nhan gặp Đỗ Thiếu Phủ, loại quyết đấu này nhất định sẽ có nhiều điều làm người ta phải bất ngờ.

Bất Điểm Sơn Hà Tương Quân và Linh Tuyền Ngọc Nữ Cốc Tâm Nhan, hai người này từ xưa tới nay là hai người mạnh nhất trên Vũ Bảng, là hai cường giả đã có tiếng từ lâu.

Mà bây giờ hai người lại sắp đấu với Đỗ Thiếu Phủ và Thất Dạ Hi, đều là hai con hắc mã mới quật khởi trong đại hội tỷ võ lần này, tỷ thí loại này, khiến người ta không thể không mong đợi.

- Thú vị, càng ngày càng thú vị rồi.

Ở hàng ghế trưởng lão, khuôn mặt già nua của ba người đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão lúc này đều lộ ra vẻ chờ mong.

Rút thăm hoàn tất, Hà Hổ trưởng lão nhìn bốn người, tuyên bố:

- Hoàn thành phân chia vòng quyết đấu, Tương Quân đấu với Thất Dạ Hi, Cốc Tâm Nhan cùng Đỗ Thiếu Phủ lui ra phía sau.

- Sưu sưu...

Hà Hổ trưởng lão nói xong, Đỗ Thiếu Phủ, Cốc Tâm Nhan lắc mình lui lại, giữa sân chỉ còn dư lại hai người Tương Quân và Thất Dạ Hi.

- Trận quyết đấu đầu tiên, hiện tại bắt đầu!

Thanh âm của Hà Hổ trưởng lão vừa truyền ra, sau một khắc, khí tức của Tương Quân và Thất Dạ Hi ở trong sân cũng đồng thời tuôn ra, nhàn nhạt huyền khí bắt đầu khởi động, đem thân thể bao bọc lại, bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên căng thẳng.

Nhìn hai người trên quảng trường, dần dần tràn ngập hừng hực chiến ý, sự ồn ào náo động xung quanh quảng trường dần tự yên tĩnh lại.

Mấy trận tỷ thí sau cùng này, tuyệt đối chân chính là những trận quyết đấu đỉnh cao.

Ai thắng ai thua, đều khiến người ta khó có thể suy đoán.

Bên cạnh quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ nhìn hai người trong sân, vận chuyển công pháp của tộc Kim Sí Đại Bằng, luyện hóa đan dược và linh dược để khôi phục huyền khí.

Cốc Tâm Nhan đứng ung dung, giống như ngọc liễu, ánh mắt mỹ lệ, mỉm cười nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói nhỏ:

- Ngươi thấy tràng quyết đấu của hai người bọn họ như thế nào?

- Ta sao...

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, lười biếng đứng lên, nhìn hai người trong sân, nói:

- Ta thật là nhìn không ra, Tương Quân dường như vẫn chưa xuất toàn lực, nhưng Thất Dạ Hi cũng quá mức thần bí, hai người này đều rất khó đoán, còn ngươi thấy thế nào?

Đỗ Thiếu Phủ nhún vai, Tử Kim Khuyết trên lưng như tảng đá ngàn cân đè xuống.

Ngày nào cũng vác Tử Kim Khuyết, Đỗ Thiếu Phủ căn bản là không dám bỏ xuống, lúc đầu thì thấy cũng bình thường, nhưng sau đó càng ngày càng thấy rã rời.

Có điều là tới bây giờ, đối với Tử Kim Khuyết trên lưng, Đỗ Thiếu Phủ đã dần cảm thấy như không còn cảm giác nữa, thậm chí việc vác nó trên lưng dần dần đã thành thói quen, vì sợ không còn cách nào trấn áp hồn của hung binh nên cũng chỉ có thể cứ vác trên người.

Nghe lời nói của Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt Cốc Tâm Nhan khẽ chuyển, trả lời:

- Ta kỳ thực cũng không nhìn ra, Tương Quân rất mạnh, nhưng Dạ Hi học muội cũng quá thần bí, ta nhìn không thấu nàng ấy, cho nên cũng không dám đoán bừa.

- Oanh!

Trong khi hai người Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan nói chuyện, hai người trong sân đã bắt đầu động thủ, một đạo thân thể mềm mại cùng một đạo thân thể to lớn lao vào nhau, huyền khí mạnh mẽ đụng vào nhau, thanh âm muộn hưởng trầm thấp liên tục vang vọng.

- Rầm rầm rầm...

Giữa sân, hai người vừa ra tay đã xuất toàn lực, đến lúc này bất kể là ai thắng, cũng còn phải tham gia vào trận tranh đoạt quán quân, mà hai người đã hoàn toàn làm nóng người ở các vòng đấu trước, vì vậy vừa ra tay đã toàn lực ác chiến với nhau, muốn nhanh chóng đánh bại đối thủ để giữ sức cho trận sau.

Đặc biệt đối với Tương Quân, dù trận này giành thắng lợi, thì sau đó bất kể là Cốc Tâm Nhan hay là Đỗ Thiếu Phủ cũng đều cực kỳ khó đối phó.

Thực lực của Cốc Tâm Nhan, Tương Quân dĩ nhiên là rõ ràng nhất, không chênh lệch với hắn là bao, bài danh trên Vũ Bảng cũng không thể hiện được thực lực chân chính, bởi vì từ trước tới nay kỳ thực Cốc Tâm Nhan cũng chưa từng thực sự cùng hắn tranh đoạt.

Mà hắn cũng rất rõ ràng sự hung hãn của Đỗ Thiếu Phủ, tên đó vẫn luôn làm cho người khác nhìn không thấu, cũng tuyệt đối là hạng người khó có thể đối phó, vì vậy lúc này quyết đấu với Thất Dạ Hi, Tương Quân hy vọng có thể tốc chiến tốc thắng.

Tương Quân lao tới, khí thế trấn áp sơn hà bạo phát, huy động huyền khí, toàn lực ra tay, vì sự thần bí khó lường của Thất Dạ Hi, hay bất kểvì nguyên nhân gì, Tương Quân lúc này đều không dám có chút khinh thườngnào.

- Sơn Hà Ấn!

Trong tay Tương Quân ngưng tụ một đạo chưởng ấn, bao quanh bởi một mảnh quang mang sáng chói, làm cho không gian bên trong đều truyền ra tiếng run rẩy "Ùng ùng".

Năng lượng phù văn như sóng lớn, mãnh liệt cuộn trào, chưởng ấn trong nháy mắt bao phủ không gian, như trấn áp sơn hà hướng về phía Thất Dạ Hi áp xuống.

Sắc mặt Thất Dạ Hi lúc này ngưng trọng hẳn lên, thân ảnh xinh đẹp bao quanh bởi phù văn lướt đi, trên cánh tay nhỏ nhắn, quang mang bắt đầu khởi động, một bàn tay trắng noãn như ngọc đánh ra, mang theo lực lượng mênh mông, đánh về phía Sơn Hà Ấn của Tương Quân.

- Ầm ầm...

Hai người đụng nhau tạo nên một cơn lốc năng lượng phù văn, phong bạo cuộn lên như muốn chấn vỡ không gian, khiến không gian trở nên vặn vẹo.

- Thật mạnh!

Lúc này Tương Quân chân chính khiếp sợ, sau khi giao thủ với Thất Dạ Hi, hắn mới biết nàng mạnh đến mức, một chưởng toàn lực của hắn cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, xem ra khi đối mặt với Cuồng Ngưu Mang Hạo và Cửu U Thái Thiếu Quỷ Oa, Thất Dạ Hi còn chưa sử dụng toàn lực.

Ngay sau đó, Tương Quân lại vọt lên, thủ ấn cấp tốc biến ảo, dường như là đã có chuẩn bị từ sớm, từng đạo thủ ấn dần được ngưng kết, rồi đột nhiên ngưng tụ ra mười bảy đạo trận kỳ, sau khi phất tay phát động, mười bảy đạo trận kỳ kèm theo tiếng xé gió lao vụt lên không trung, dùng một loại phương thức tương liên huyền ảo rồi biến mất ở trên không.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)