Nhìn thần sắc thản nhiên trên khuôn mặt Thất Dạ Hi, hai mắt Quỷ Oa co lại, tinh quang lan tràn trong ánh mắt, một vẻ yếu ớt bao trùm hai mắt, bỗng dưng cả người lộ ra vẻ lạnh như băng quỷ mị không nói nên lời:
- Thật không, ta sẽ xuất thủ trước.
Quỷ Oa vừa dứt lời, huyền khí màu đen và phù văn chớp động, năm ngón tay hơi cong hình thành một trảo, trảo ấn đánh văng ra không khí mang theo sát khí yếu ớt trực tiếp bao phủ về phía Thất Dạ Hi.
- Chúng ta cũng bắt đầu đi.
Quách Thiếu Phong lẳng lặng đứng, tóc đen buộc sau ót, vài sợi tóc mai buông xuống tai, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt tối tăm thâm thúy đen tối như điểm cuối vực sâu vô tận trong vũ trụ khiến người ta nhìn có cảm giác sắp bị hút vào. Hắn mở miệng nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Không quan tâm cuối cùng chúng ta ai thắng lợi cũng đều phải tỷ thí thêm một trận, không bằng một chiêu phân định thắng bại thì như thể nào, để tránh hao phí nhiều khí lực, đến lúc đó sẽ chịu thiệt.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt hiện lên một chút ý cười nói:
- Đang có ý đó, vậy một chiêu phân định thắng bại.
Hai con mắt Quách Thiếu Phong động đậy, trên cổ tay, sóng phù văn trúc trắc trên thân Càn La Kiếm bắt đầu dao động, hai tay vung lên, phù văn từ chiếc vòng tay phóng ra, hai thanh kiếm cổ đột nhiên xuât hiện trên hai tay.
Ầm…
Trên hai kiếm kiếm quang nhất thời bắn ra, phù văn điên cuồng phun ra giống như muốn phá hủy càn khôn, kiếm quang càng lúc càng chói lòa, đến cuối cùng gần như vây kín bóng Quách Thiếu Phong, âm thanh cuồn cuộn ý chí chiến đấu truyền ra.
- Một chiêu toàn lực đánh một trận, thắng lưu bại thoái.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, lúc này một tầng kiếm quang chói lòa ngập trời bao vây quanh thân thể Quách Thiếu Phong, cảm nhận được sự cường hãn và uy thế trongg đso, bùa chú bí văn vàng nhạt điên cuồng phun ra giống như con chim đại bàng lớn đang vỗ cánh lao ra.
Đối mặt với Quách Thiếu Phong vốn là tồn tại hạng năm trên võ bảng, trong hai mắt Đỗ Thiếu Phủ ý chí chiến đấu cuộn dâng, ánh sáng màu vàng bao trùm, hắn hét lớn một tiếng, âm thanh bá đạo truyền ra:
- Một chiêu định thắng bại, tới đây đi.
- Đỗ Thiếu Phủ, một chiêu định thắng bại, ta sẽ không nương tay.
Trong kiếm quang chói lòa, tiếng Quách Thiếu Phong cũng lộ ra vẻ ngạo nghễ hai tay trên thân Càn La Kiếm, phù văn kiếm quang lan tràn, không gian xung quanh mơ hồ vặn vẹo, sóng khí tức khủng khiếp dao động, không gian xung quanh không ngừng nhộn nhạo như sóng lớn gào thét điên cuồng phun ra.
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ bay về phía trước, lơ lửng giữa không trung, toàn thân bao vây trong ánh sáng màu vàng giống như chim đại bàng chiếm giữ, không ít người đứng xem kinh hãi, ánh mắt hiện ra không ít vết nứt.
- Hai người này, đây là không muốn tiêu hao huyền khí, muốn một chiêu đánh bại a.
Tại chỗ ngồi của trưởng lão, đại trưởng lão nhìn hai người Đỗ Thiếu Phủ và Quách Thiếu Phong, ánh mắt trên khuôn mặt già nua rơi vào vòng sáng trên người Đỗ Thiếu Phủ hiện lên một chút thần thái.
- Đây cũng là lựa chọn thông minh nhất, hai tên này cũng bất phàm, chỉ là một Vũ Hầu Cảnh, một Mạch Linh Cảnh, Đỗ Thiếu Phủ Mạch Linh Cành còn nhỏ hơn vài tuổi, nếu như hai người cùng trình độ thì có thể nhìn ra rồi.
Nhị trưởng lão nói, trong ý tứ có phần coi trọng Đỗ Thiếu Phủ
- Nhưng lần này không có khả năng so thiên phú mà là thực lực quyết đấu, Mạch Linh Cảnh và Vũ Hầu Cảnh, Đỗ Thiếu Phủ cực kỳ biến thái nhưng bây giờ kết quả sợ là vẫn vậy.
Tam trưởng lão nói, trong quyết đấu về phương diện thực lực lại là có chút xem trọng Quách Thiếu Phong.
- Càn La Kiếm Quyết.
Trong thời gian ngắn ngủi, Quách Thiếu Phong lướt qua khoảng không ra, phát động kiếm quyết, Càn La Kiếm bạo phát, mảng lớn kiếm ảnh giăng kín khắp nơi, trúc trắc phù văn phóng ra như muốn phá hủy càn khôn.
Xoẹt xoẹt…
Phù văn kiếm ảnh giống như nước lũ trút xuống, muốn xuyên thủng không gian, phù văn chói lóa mắt, sương mù lan tràn bao phủ, khí thế trấn áp trời cao, đột nhiên giống như một quang mang cực lớn kèm theo vô thượng uy áp bao vây Đỗ Thiếu Phủ.
- Quách Thiếu Phong thật mạnh.
Những người đứng xung quanh quan sát con mắt run rẩy, Quách Thiếu Phong có sức công kích khủng khiếp như vậy, tại chỗ ngồi của trưởng lão cũng có rất nhiều trưởng lão ánh mắt hiện lên rung động kịch liệt.
Bản thân Càn La Kiếm chính là phù khí, hơn nữa Càn La Kiếm Quyết bất phàm, lại thêm thực lực bản thân Quách Thiếu Phong mạnh mẽ kinh khủng bậc nào.
- Đỗ Thiếu Phủ còn có thể chống đỡ được sao.
Dưới thế tấn công khủng khiếp như vậy, bốn phía xung quanh quảng trường rất nhiều học viên đứng xem trong lòng đều không khỏi hít khí lạnh.
- Bằng Lâm Cửu Thiên.
Đối mặt với kiếm quang bạo phát như nước lũ trút xuống, hào quang toàn thân Đỗ Thiếu Phủ phóng ra, thủ văn phía sau ngưng tụ thành hai cánh như cánh đại bàng hạ xuống, mang theo ý chí bá đạo vỗ cánh cuốn theo tất cả.
- Xoạt xoạt…
Ở trên không trung, phù văn kiếm quang cổ xưa lan tràn, kiếm quang sắc bén xé nát trời cao.
Đỗ Thiếu Phủ vỗ cánh, cường thế bá đạo, khí tức khủng khiếp ngập trời, bẻ gẫy nghiền nát trấn áp tất cả.
Ầm ầm ầm…
Hai người một chiêu định thắng bại, toàn lực va chạm, năng lượng đụng nhau như tiếng sấm bắn ra ánh sáng phù văn chói lòa, trong tiếng nổ lớn kinh thiên, một mảng không gian như muốn chấn nát, giữa không trung nhất thời trở nên hỗn loạn khó có thể khiến người ta nhìn thấy bên trong.
Xoạt xoạt…
Cách đó không xa giữa không trung, một ảo ảnh yêu yến hồn không phải quá mức khổng lồ hóa thành phù văn nghiền nát, lập tức bóng hình xinh đẹp của Diệp Phi Vũ từ giữa không trung rơi xuống.
Đạp đạp…
Trong một thoáng khi thân thể mềm mại của Diệp Phi Vũ đập vào mặt đất, khó khăn lắm mới đứng vững thân thể, hai chân tiếp đất liên tục lùi lại mười bước, bàn chân rơi xuống nơi nào, mặt đá xanh hóa thành bột mình, trong miệng phun ra máu tươi.
- Ta thất bại rồi, chung quy không phải địch thủ của ngươi.
Nhìn Tương Quân đang từ từ hạ xuống, lời nói vừa dứt, Diệp Phi Vũ xoay người trở ra, nàng cũng không tiếc nuối, kết quả như vậy đã sớm nằm trong dự liệu.
Mà giờ phút này, ánh mắt Tương Quân rơi vào không trung cách đó không xa, mảnh ánh sáng màu vàng đang ngập trời và phù văn kim sắc khủng bố kia.
Sau khi ánh sáng màu vàng và phù văn kiếm quang dần thu lại, rất nhiều ánh nhìn trên quảng trường hướng tới rơi vào hai bóng người.
Giữa không trung, một thanh niên áo bào tím lưng đeo kiếm rộng đứng lơ lửng, trên áo bào có vết nứt có chút ướt át, dường như mơ hồ có máu tươi tràn ra, sắc mặt cũng bắt đầu lộ vẻ tái nhợt.
Quách Thiếu Phong vút lên trời cao đứng, học viện bào tung bay, sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn không có vẻ chật vật như Đỗ Thiếu Phủ.
- Là Đỗ Thiếu Phủ thất bại sao?
Nhìn hai người giữa không trung, xem ra giống như Quách Thiếu Phong thắng lợi, Đỗ Thiếu Phủ bại trận.
- Không ngờ tới Quách Thiếu Phong lại thất bại.
Ở chỗ ngồi các trưởng lão, ánh mắt Tam trưởng lão có chút bất ngờ, cũng đầy thán phục, hình như ba người bọn họ nhìn rõ ràng nhất.
- Công pháp tu luyện của Đỗ Thiếu Phủ rất bá đạo, giống như mãnh thú xuất thế, rốt cuộc là loại công pháp nào có thể mạnh mẽ như thế?
Trên khuôn mặt già nua của Đại trưởng lão, hai mắt chấn động kinh ngạc, khí tức bá đạo khiếp người vừa nãy ngay cả lão từ xa nhìn tâm thần cũng run rẩy kịch liệt.
Giữa không trung, rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, Quách Thiếu Phong ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trên mặt lộ ra chút vẻ bất đắc dĩ:
- Ta thất bại rồi.
Phụt…
Lúc vừa dứt lời, trong miệng Quách Thiếu Phong điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, thân thể liên tiếp lảo đảo lướt ngang qua bầu trời, khí tức trong nháy mắt trở nên mệt mỏi không chịu nổi.
Lúc này chỉ có Quách Thiếu Phong rõ ràng nhất, đối mặt với khí thế bá đạo trấn áp vừa rồi của Đỗ Thiếu Phủ, hắn căn bản khó có thể chống đỡ, chỉ là khí thế ấy cũng đã ở trên hắn.
- Đa tạ.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, tay móc ra một viên đan dược từ Túi Càn Khôn nuốt xuống như nhai kẹp, bổ sung huyền khí trong cơ thể tiêu hao.
- Tam đệ thắng rồi.
Chân mày Đỗ Tiểu Mạn bắt đầu giãn ra, hai tay đang nắm chặt thành nắm đấm hơi buôn ra, khuôn mặt hiện ra ý cười rung động lòng người.
- Đỗ Thiếu Phủ đánh bại Quách Thiếu Phong, quá mạnh mẽ.
- Khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ vừa rồi quá bá đạo, ngay cả mạch hồn dường như cũng bị hắn áp chế, đáng sợ đến cực điểm.
- Đỗ Thiếu Phủ, được đấy.
Theo Quách Thiếu Phong bại trận, những người quan sát xung quanh bắt đầu bàn luận hò hét kinh người.
Người ủng hộ Đỗ Thiếu Phủ gần như chiếm toàn bộ số học viên ghi danh và học viên mới, tiếng reo hò như vậy trên quảng trường lúc này ồn ào náo động đến điếc tai, dù sao Đỗ Thiếu Phủ hiện tại cũng đại diện cho học viên mới và học viên ghi danh.
Cùng với thắng lợi của Đỗ Thiếu Phủ, giữa không trung từng phù văn khủng khiếp điên cuồng bạo phát ra khí tức âm u cuốn theo tất cả lên trời cao, chấn động giữa không trung, hai bóng người uyển chuyển vừa chạm vào lại tách ra.
Xoạt xoạt…
Bóng người U Minh Cung Chủ bị đẩy lui, thân thể uyển chuyển bao vây trong phù văn chói mắt, khí âm u phát ra, một mảng lớn năng lượng phù văn từ từ thu lại, mặt cũng màu trắng bệch, nhìn Cốc Tâm Nhan cười nói.
- Ta thắng không nổi ngươi, ngươi giữ lại chút khí lực đi đối phó người khác đi.
- Cảm ơn.
Cốc Tâm Nhanh mỉm cười, con ngươi thu thủy trong mắt vô cùng tinh thuần, thân thể mềm mại dưới áo đỏ như ngọc liễu, tóc đen dài như mực sau đầu, ánh sáng chói lóa tản phát ra từ eo nàng hình thành một đường cong động lòng người.
Đỗ Thiếu Phủ nuốt đan dược bổ sung huyền khí, ánh mắt rơi vào trận đấu không xa trước mắt.
Lý Vũ Tiêu đang cùng Đường Ngũ chiến đấu kịch liệt, hai người đều là tu vi Vũ Hầu Cảnh Sơ Đăng cảnh, trình độ tu vi không kém nhiều, đều là thiên phú bình thường không thể so sánh được, trong nhất thời chiến đấu trở nên kịch liệt.
Hai người một vô cùng sắc bén, một ma tà ngập trời, khí tức đụng nhau, tiếng năng lượng kích động không ngừng vang vọng, trong lúc nhất thời giống như là ai cũng không thể làm gì người kia.