Xuy…
Năng lượng bạo phát cuốn theo tất cả, thân thể Phan Dục gặp đòn nghiêm trọng bị ném nặng nề ra ngoài cả trăm thước, kèm theo máu tươi đỏ sẫm phun ra từ trong miệng, thân thể từ không trung rơi xuống cắm trên mặt đất, đập chấn động quảng trường.
Trong khe nứt mặt đất, thân thể Phan Dục ghé vào quảng trường, một cánh tay kêu két két vang dội, máu tươi tràn ra, da thịt lòng bàn tay cũng nổ tung, máu tươi đầm đìa.
Một quyền bị Đỗ Thiếu Phủ làm vỡ nát cánh tay bên phải, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể chấn động, Phan Dục căn bản không có cách nào chống lại, giãy dụa mấy lần cũng không thể lại đứng lên.
Đến cuối cùng Phan Dục cũng không đứng lên được. trong mắt hiện vẻ oán hận, khóe miệng tràn máu nhìn có chút tàn nhẫn.
Lúc này Phan Dục mới chính thức biết thiếu niên trước kia hắn không coi vào đâu từ nay về sau sẽ là tồn tại mà hắn chỉ có thể ngưỡng vọng.
Xuy xuy…
Xếp hạng trên võ bảng, tên Quách Thiếu Phong lại một lần nữa nhảy lên đầu tiên, Đỗ Thiếu Phủ thứ hai, theo sát thứ ba là Tương Quân.
Ba người này dẫn đầu đánh bại đối thủ, Quách Thiếu Phong đúng là đã đánh bại đối thủ trước Đỗ Thiếu Phủ.
Ầm ầm ầm…
Trong tiếng động trầm thấp, một mảng lớn năng lượng nổ vang vọng, mấy học viên xung quanh nhìn cảm xúc dâng trào, nhiệt huyết sôi sục.
Hai ngươi người hạng đầu quyết đấu đỉnh phong, thật ra thực lực chênh lệch cũng cách cực xa, trên toàn bảng thực lực có thể thực sự đặt chân đến Vũ Hầu Cảnh có vẻ thực lực ngang nhau, có chừng mười người. Hai mươi người đứng đầu võ bảng này có chừng một nửa vẫn là Mạch Linh Cảnh.
Nhưng dù có là Mạch Linh Cảnh viên mãn đỉnh phong, nếu muốn so sánh với Võ Hầu Cảnh thực lực chênh lệch cũng một khoảng cách lớn.
Mặc dù nói Thiên Vũ học viên đặc biệt là những người trên võ bảng, mỗi người đều có thực lực chống lại đối thủ vượt cấp.
Nhưng càng là những hạng đầu, thiên phú tự nhiên cũng sẽ càng mạnh, đặc biệt là so với những người cường hãn như Đỗ Thiếu Phủ, Tương Quân, Quỷ Oa, Cốc Tâm Nhan, thực lực càng thấp sẽ càng bị áp chế.
Cùng với thắng lợi của Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vu Tước còn có Truy Vân Yến Diệp Phi Vũ bốn người cũng đánh bại đối thủ dành thắng lợi.
Ngay sau đó, Lý Vũ Tiêu ma tà ngập trời, tóc dài phát ra sóng, hơi thở tà ma khí kinh người dâng lên làm cho không người nào có thể nhìn thẳng vào, không dám anh phong, đánh bại đối thủ trở thành người thứ tám dành thắng lợi.
Người thắng lợi thứ chín chính là một thanh niên mặc học viện sam màu đen, sau lưng ngưng tụ đôi cánh phù văn màu đen, có hiệu quả như Bàng Lâm Cửu Thiên của Đỗ Thiếu Phủ, đánh bại một đối thủ gần như Võ Hầu Cảnh Sơ Đăng cảnh, trở thành người thứ chín thắng trận.
- Hắc Ưng Đường Ngũ vốn là hạng mười ba võ bảng, không ngờ hôm nay cũng lọt vào mười hạng đầu, vừa ra tay giống như còn có lực sót lại, xem ra trong khoảng thời gian này cũng tiến bộ không ít.
Quách Thiếu Phong nhẹ nhàng nói.
- Không nghĩ tới tên này cũng tiến vào tốp mười.
Lý Vũ Tiêu thở thồng hộc, nhìn người thanh niên áo đen Đường Ngũ vừa dành thắng lợi, ánh mắt lộ vẻ xúc động.
Người thanh niên áo đen sau khi đánh bại đối thủ cũng cất bước đến chỗ những người thắng lợi có Đỗ Thiếu Phủ, Quách Thiếu Phong, Tương Quân, Quỷ Oa, nghe Hóa Ma Tiển Lý Vũ Tiêu nói, hai con ngươi hắn hơi nhộn nhạo ra có chút sóng dao động nói:
- Ngươi vốn hạng mười lăm võ bảng đều tiến vào tốp mười, còn không cho ta tiến vào tốp mười sao?
- Hây hây.
Lý Vũ Tiêu cười liếc Đường Ngũ bĩu môi nói:
- Đương nhiên là có thể rồi, ngươi tốt nhất là có thể lấy được quán quân ấy.
- Bớt công kích ta, tiến vào mười vị trí đầu là đủ rồi, quán quân tự nhiên sẽ có người tranh.
Đường Ngũ thản nhiên nói giống như cũng không có ý tứ tranh đoạt ngôi vô địch.
Lúc này trên toàn bộ quảng trường cũng chỉ còn lại Cuồng Ngưu Mang Hạo và Thất Dạ Hi vẫn còn chiến đấu kịch liệt chưa kết thúc.
Ầm ầm ầm…
Trong chiến đấu kịch liệt, phù văn giữa không trung lấp loáng, gió nổi mây phun, Cuồng Ngưu Mang Hạo cuộn trào mãnh liệt nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn ngăn chặn Thất Dạ Hi.
- Không nghĩ tới Thất Dạ Hi lại có thể chống lại được Cuồng Ngưu, mấy năm nay cho dù nàng đã yên lặng, không ngờ thực lực tu vi cũng không giảm xuống.
Nhìn màn giao đấu kịch liệt giữa không trung, trong mắt Tương Quân lộ ra vẻ xúc động.
- Thất Dạ Hi này trước đây rất mạnh sao?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn màn giao đấu giữa không trung, cũng bắt đầu tò mò về Thất Dạ Hi, có thể chống lại Cuồng Ngưu Mang Hạo, thực lực có thể tưởng tượng được, hơn nữa đến Tương Quân cũng còn lộ vẻ xúc động.
- Trước đây rất mạnh, chấn động toàn học viện, chỉ là nàng không có phách lối như ngươi mà thôi.
Tương Quân đứng chắp tay, con mắt chăm chú nhìn màn giao đấu giữa không trung, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Hơn ba năm trước, Thất Dạ Hi trổ hết tài năng trong sát hạch của học viện, nàng khi ấy còn nhỏ tuổi hơn ngươi bây giờ, có lẽ chỉ mới mười ba mười bốn tuôi, vẫn là một lần lên võ bảng, chỉ là cuối cùng lại ít lộ diện, cũng gần như là từ đó không rat ay, cho nên trong học viện dần dần cũng không có nhắc đến.
- Trước đây mới mười ba mười bốn tuổi đã tiến vào Thiên Vũ Học Viện, vậy bây giờ cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Nghe vậy ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ cũng lộ vẻ kinh ngạc, bằng chừng ấy tuổi có thể chống lại Cuồng Ngưu Mang Hạo, tuyệt đối là khủng khiếp.
Nhìn từ cuộc giao đấu này, Thất Dạ Hi vẫn rơi vào hạ phong, bóng hình xinh đẹp như lục bình bị Cuồng Ngưu Mang Hạo công kích phiêu phiêu đãng đãng, nhưng trong tròng mắt thông minh trong suốt kia hoàn toàn không có vẻ bối rối, thậm chí còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bóng hình xinh đẹp giữa không trung, ánh mắt thông minh, đường cong thon dài, khuôn mặt không tính là quá tuyệt mỹ, chỉ có điều hai mắt cực kỳ linh động, khí chất đặc biệt khiến người ta nhìn thấy khó quên.
- Nàng chắc hẳn là bảo lưu thực lực.
Khí tức trên người thiếu nữ kia mang theo vẻ thần bí, khó có thể đoán rõ được, nhưng trong khí tức mơ hồ lại làm cho Đỗ Thiên Phủ càng quan sát càng thấy sâu không lường được.
- Người trong học viện đều cho rằng Tương Quân và Cốc Tâm Nhan khó có thể lộ diện, trên thực tế toàn học viện khó nhìn ra nhất vẫn là Dạ Hi muội, nếu không phải Thiên Vũ đại hội lần này, ta một năm tròn đều chưa nhìn thấy nàng, nàng vẫn luôn bế quan trongThiên Vũ phù cảnh, ngay cả xếp hạng trên võ bảng cũng là lưu lại từ ba năm trước.
Vu Tước hé miệng cười nói, nàng xem như là người có quan hệ tốt nhất với Thất Dạ Hi ở trong học viện.
- Nha đầu kia tiến bước rất khủng khiếp.
Cốc Tâm Nhan dịu dàng cười, toàn bộ học viện cũng chỉ có nàng và Vu Tước tiếp xúc với Dạ Hi nhiều nhất.
Ầm ầm ầm…
Giữa không trung,, Cuồng Ngưu Mang Hạo cùng Thất Dạ Hi đụng nhau một chưởng, chưởng ấn va chạm, năng lượng nhộn nhạo bắn ra.
Đạp…đạp…
Thất Dạ Hi nhìn như nhẹ nhàng đẩy đi lại làm Cuồng Ngưu Mang Hạo liên tiếp chấn động lui lại, trông vô cùng chật vật.
- Ta đã từng nói ngươi toàn thân man lực nhưng không thể gây tổn thương cho ta được
Thất Dạ Hi lơ lửng giữa không trung, váy màu nhanh lục nhàn nhạt khẽ động, toàn thân có sóng phù văn khẽ dao động khiến cho nàng lộ ra một khí tức thần bí, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười.
- Hãy thử mạch hồn của ta.
Cuồng Ngưu Mang Hạo làm sao có thể chịu thua, hắn tin mình có thể đánh bại đối thủ, Thất Dạ Hi làm sao có thể chống lại hắn.
U giáp màu xanh hóa thành phù văn đầy trời, giống như mưa ánh sáng bay toán loạn, Cuồng Ngưu Mang Hạo liên tiếp ngưng kết thủ ấn, khai thông võ mạch, cả người nhất thời như hóa thành một con man ngưu lớn hơn mười trượng.
Giờ phút này, Cuồng Ngưu Mang Hạo vô cùng khủng khiếp, khí tức toàn thân dao động, phù văn màu xanh nhảu vọt như hỏa diễm, thân thể man ngưu cực lớn giống như được bao vây trong thần quang sáng chói.
Moo…
Man Ngưu rít gào hét lớn một tiếng, sấm sét cuồn cuộn kèm theo ánh sáng màu xanh hừng hực, trong phút chốc đánh về phía Thất Dạ Hi.
- U Hoang Yêu Ngưu, cũng không phải yếu, chỉ có điều mạch hồn U Hoang Yêu Ngưu này phát ra tinh huyết, chỉ là một con U Hoang Yêu Ngưu trình độ Hậu Cảnh, cũng có chút yếu ớt.
Nhìn ảo ảnh U Hoang Yêu Ngưu khổng lồ kia lướt ngang qua bầu trời húc mạnh tới, ánh mắt Thất Dạ Hi vẫn thông minh linh động, khuôn mặt mang ý cười, trong chớp mắt U Hoang Yêu Ngưu kia va vào mình, bóng hình xinh đẹp đã biến mất không thấy đâu.
Khi bóng người Thất Dạ Hi lại một lần nữa xuất hiện lại đã là trên lưng U Hoang Yêu Ngưu.
Xuy…
Bóng hình xinh đẹp đứng thẳng, quần áo tung bay, sóng hào quang toàn thân Thất Dạ Hi dao động mặc kệ U Hoang Yêu Ngưu toàn thân bạo phát khí tức khủng khiếp, thân thể mềm mại này lại uyển chuyển như bàn thạch không hề chấn động.
Giữa không trung, một người một trâu đứng, một hung hãn ngang ngược, một nhẹ nhàng mềm mại tung bay, vẻ uy mãnh cùng xinh đẹp tuyệt trần cùng tồn tại đánh vào thị giác làm người ta sợ hãi.
Moo…
Mang Hạo hét lớn, mạch hồn ảo ảnh bạo phát ra một mảnh phù văn rực rỡ, chấn động khoảng không run rẩy vặn vẹo kịch liệt, nhưng vẫn không cách nào chấn động Thất Dạ Hi.
Khí tức quanh người Thất Dạ Hi lại một lần nữa biến hóa, quần áo tung bay, thân thể thướt tha uyển chuyển lúc này được bao phủ trong ánh sáng phù văn thần bí khiến người ta nhìn từ xa cũng tâm thần nhộn nhạo.
- Trấn áp.
Thất Dạ Hi khẽ kêu, trong ánh sáng, bóng hình xinh đẹp mang theo vẻ thánh khiết thoát tục, cổ tay giơ lên, một đạo thủ ấn nhất thời hạ xuống, trong thủ ấn có bùa chú bí văn tuôn ra mang theo một loại khí tức cực lớn ùn ùn kéo xuống trực tiếp trấn áp Cuồng Ngưu Mang Hạo.
Ầm ầm ầm…
Theo một chưởng này hạ xuống, Cuồng Ngưu Mang Hạo toàn thân mạch hồn ảo ảnh U Hoang Yêu Ngưu bị bảy gãy, nghiền nát thành phù văn, căn bản không địch nổi Thất Dạ Hi.
Phụt…
Máu tươi đỏ sẫm điên cuồng phun ra từ miệng Cuồng Ngưu Mang Hạo, nó hung hăng rơi từ không trung xuống mặt đất.
Ầm…
Một thủ ấn khổng lồ xuất hiện trong phạm vi hơn mười trượng trên mặt đất, vết nứt vỡ nát không ngừng lan tràn, trong hai con mắt Mang Hạo cũng tuôn ra kinh hãi, trên khuôn mặt xám bệch, ánh mắt đờ đẫn thật lâu không có cách nào hoàn hồn.
Hú hú…
Lúc này không ít người hít khí lạnh, có thể tất cả mọi người cũng không nghĩ tới cuối cùng Cuồng Ngưu Mang Hạo lại thua trong tay Thất Dạ Hi.
Chỗ ngồi của các trưởng lão, các trưởng lão cũng theo đó lộ vẻ xúc động kinh ngạc, Thất Dạ Hi thắng lợi tuyệt đối là một con hắc mã lớn nhất trong Thiên Vũ đại hội này, so với Đường Ngũ và Lý Vũ Tiêu còn hắc mã hơn nhiều.
Về phần Đỗ Thiếu Phủ đã sớm biểu hiện ra thực lực đủ để tiến vào tốp mười, vì vậy không được coi là hắc mã.