Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 376: Chà đạp băng mãng.

Chương Trước Chương Tiếp

- Phù Diêu Chấn Sí.

Khí tức bá đạo sắc bén khủng khiếp như lũ quét phun trào, Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng phất bàn tay màu vàng, bùa chú bí văn tầng tầng lớp lớp tuôn ra giống như quạt hương bồ, giống cánh đại bàng lớn, khí thế khủng khiếp vọt mạnh về phía trước, phù văn chói mắt màu vàng như nước lũ trút xuống, như sóng cuộn theo tất cả, nhất thời phần phật một tiếng, va chạm với trảo ấn hàn băng phù văn phía sau kia.

Xoạt xoạt xoạt…

Khí thế khủng khiếp bạo phát, ở chỗ trưởng lão ngồi có không ít ánh mắt âm trầm kinh ngạc hiện lên sóng dao động, chỉ thấy trảo ấn phù văn này trực tiếp bị chấn nát hóa thành phù văn tự do khuếch tán trời cao.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Trong năng lượng kích tán ra, một người thanh niên mặc bạch sam lảo đảo giữa không trung rồi trực tiếp lui về phía sau mấy bước, ánh mắt khẽ nâng nhìn người thanh niên áo bào tím trước mặt cách đó không xa trên lưng đang đeo một thanh kiếm rộng, hai mắt tuôn ra vẻ chấn động.

Đỗ Thiếu Phủ vút lên trời cao, mắt nhìn người thanh niên áo trắng vừa đánh lén kia, chính là Băng Mãng Bạch Nhất Xuyên ra tay, nhìn từ cách người này vừa ra tay, tu vi dù chưa tới trình độ Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh nhưng so với Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc thực sự còn mạnh hơn một chút.

- Thích ra tay với ta sao, cho ngươi được như ý.

Thần sắc trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ lộ ra cảm giác ớn lạnh, bóng người một bước lướt qua bầu trời trực tiếp bước về phía Bạch Nhất Xuyên, khí thế hung hãn, rõ ràng không có dự định buông tha cho Bạch Nhất Xuyên, có người muốn hạ độc thủ với mình, lại còn hạ thủ không chút khách khí, lấy tính cách của Đỗ Thiếu Phủ làm sao có thể nhẫn nại mà bỏ qua.

Bạch Nhất Xuyên âm thầm hít thở sâu, ngăn chặn chấn động trong lòng, chỉ là một Mạch Linh Cảnh mà thôi, ở bên cạnh còn có rất nhiều trưởng lão chẳng lẽ còn không trở mình được sao.

Chỉ một thoáng, một hơi khí tức lạnh kinh người điên cuồng truyền ra từ trong cơ thể Bạch Nhất Xuyên, giống như muốn đóng băng không gian xung quanh, ánh sáng phù văn toàn thân phát động, trong mắt hiện ra từng tia ớn lạnh.

- Có bản lĩnh thì tới đi.

Bạch Nhất Xuyên cất bước đi tới, nhìn Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, khóe miệng lạnh lùng cười, cũng uy thế không tầm thường, xếp hạng bảy võ bảng hắn sao có thể là hạng người bình thường.

- Ta tới thì sao, dám đánh lén ta vậy sẽ phải trả giá thật lớn.

Đỗ Thiếu Phủ không thèm quan tâm, Bạch Nhất Xuyên lạnh lùng, bóng người quỷ mị xuất hiện, lay động nhược thần, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Bạch Nhất Xuyên.

- Tốc độ thật nhanh, giống như một bộ pháp biến huyễn cao cấp khó đoán, ngay cả học viện đều không lấy ra được.

Nhìn bộ pháp dưới chân Đỗ Thiếu Phủ, bên cạnh đại trưởng lão, chắc là nội viện nhị trưởng lão mặc học viện bào rộng tố sắc, trong mắt có thần thái điên cuồng phun ra, nhìn ra được thân pháp Đỗ Thiếu Phủ phát động lúc này không đơn giản.

- Ta thật ra muốn xem thử người này làm thế nào khiến ta trả giá thật lớn.

Bạch Nhất Xuyên hét lớn, khí tức hàn băng điên cuồng phun ra, băng sương xung quanh phóng ra, nhiệt độ hàn băng khủng khiếp như muốn đóng băng không gian xung quanh Đỗ Thiếu Phủ. Không gian bó buộc, một quyền ấn xung kích ra, nắm đấm đi qua nơi nào, không gian xung quanh đó két két vang dội, băng sương trôi nổi, giống như hoa tuyết rơi, phù văn dựa theo gió lạnh gào khét, khí phách chấn động lòng người.

- Cút.

Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, năm ngón tay nắm tay không tránh không nhường, nhìn khí tức hàn băng kia như không có gì, ành sáng màu vàng bạo phát không thể ràng buộc, nắm đấm bao vây trong bùa chú bí văn màu vàng như tia chớp hừng hực, ầm ầm đụng vào nắm đấm của Bạch Nhất Xuyên.

Ầm ầm ầm

Tiếng nổ vang vọng như sấm, năng lượng kinh động thiên địa phát nổ nhất thời kéo ánh mắt của tất cả mọi người đến.

Dù sao lúc này trong đại chiến kịch liệt vẫn là người tu vi mạnh nhất quét sạch người tu vi yếu nhất, tuy rằng có thể có tư cách tham gia thi đấu thì ai cũng là cường giả tuyệt đối nhưng so với những cường giả đầu bảng thì thực giả đỉnh phong thực sự quyết đấu còn chưa chính thức triển khai.

Nhưng lúc này theo Đỗ Thiếu Phù và Băng Xà Bạch Nhất Xuyên giao đấu, không thể nghi ngờ là dẫn đầu nổ ra một hồi quyết đấu đỉnh phong, tự nhiên đủ để thu hút tất cả những ánh mắt đang theo dõi, quyết đấu như vậy sớm xuất hiện, thậm chí là vượt khỏi dự đoán của mọi người.

Trên không trung, Đỗ Thiếu Phủ và Bạch Nhất Xuyên hai quyền đụng nhau, phù văn kích tán ra giống như pháo hoa phóng ra, lực tàn phá kinh khủng cuốn theo tất cả trên khoảng không, ở trên quảng trường dưới mặt đất cũng không may mắn tránh khỏi khó khăn, một mảng lớn nền đá xanh trực tiếp hất bay. Vô số vết nứt ầm ầm rung chuyển.

Kèm theo uy áp khủng khiếp này lan tràn làm cho tâm thần những người xung quanh quan sát run rẩy kịch liệt.

Nhìn hậu quả kinh khủng do quyết đấu tạo thành này có thể thấy thực lực như vậy kinh khủng bậc nào, không ít người hít khí lạnh, đây là thực lực của võ bàn cường giả đỉnh phong cường hãn, thực khủng khiếp.

Đạp đạp…

Năng lượng kình khí khủng khiếp cuốn theo thân thể Đỗ Thiếu Phủ lùi về phía sau mấy bước, nhưng hắn lập tức ổn định lại thân thể.

Xoạt xoạt xoạt…

Thân thể Bạch Nhất Xuyên thẳng tắp đẩy lui mấy chục thước mới đứng vững thân thể, nắm đấm tê dại, mơ hồ có thể thấy đến lúc này thân thể hắn tràn ra một mảnh máu tươi, rất rõ ràng đã chịu không ít cực khổ dưới một quyền của Đỗ Thiếu Phủ.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt Bạch Nhất Xuyên càng lúc càng âm trầm, hắn hơi cúi đầu nhìn nắm đấm của mình phun ra máu tươi, cánh tay run rẩy kịch liệt, lập tức bắt đầu đau đớn, trong mắt hiện ra vẻ âm hàn.

Bỗng dưng từ trên thân thể Bạch Nhất Xuyên một khí tức hàn băng mờ mịt tăng mạnh, phù văn cướp động, sau đó bùa chú bí văn trên thân hình điên cuồng phun ra cuối cùng trực tiếp mở rộng như khí cầu tăng lên.

Trong rất nhiều ánh mắt chấn động chỉ thấy thân hình Bạch Nhất Xuyên nhất thời xoay lên thành một ảo ảnh quái vật khổng lồ dài chừng mười trượng, toàn thân hiện lên ánh sáng màu trắng, vảy giáp dày đặc, dữ tợn uy vũ.

- Hàn Băng Giao Mãng, đây là mạch hồn của Bạch Nhất Xuyên.

Trong số người vây xem có người thán phục, Hàn Băng Giao Mãng không phải là vật tầm thường, theo tồn tại cũng có huyết mạch Long tộc.

Bất kỳ yêu thú nào có liên quan đến Long tộc đều không khỏi cực kỳ kinh khủng.

Bạch Nhất Xuyên và mạch hồn dung hợp với nhau, toàn thân lúc này giống như hóa thành một hàn băng mãng xà thực chất, nếu như lúc này dưới bụng có móng quả thực chính là một con rồng lớn.

Mạch hồn ảo ảnh con trăn lớn toàn thân tràn đầy khí tức băng hàn khủng khiếp, phù văn ánh sáng lóe lên làm cho không gian quanh nó lúc này sương hoa phấp phới, khí tức hàn băng kinh người có thể vô hình chung đóng băng huyền khí và linh hồn.

Hai con mắt lạnh như băng của Bạch Nhất Xuyên nhìn thẳng Đỗ Thiếu Phủ, trong miệng có răng rắn đan xen giống như trụ băng, tản ra hàn quang uy nghiêm đáng sợ.

Xì xì…

Tiếng hí khủng khiếp truyền ra, trong chớp mắt Bạch Nhất Xuyên giống như một con hàn băng mãng xà thực sự, bày ra khí thế Long tộc khủng khiếp trấn áp trời cao, trong rất nhiều ánh mắt kinh hãi nó quay đánh văng Đỗ Thiếu Phủ, thân thể con mãng xà đi qua nơi nào, không gian quanh đó gần như cũng bị đóng băng.

Trong chớp nhoáng này, Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, ngẩng đầu nhìn con hàn băng mãng xà khổng lồ kia gần như đã đến trước người mình, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này có một khí thế khủng khiếp sắc bén bá đạo như lũ quét đang bạo phát.

Ánh sáng màu vàng dựng lên, bùa chú bí văn toàn thân điên cuồng phun ra, mơ hồ trong ánh sáng màu vàng như có một con chim đại bang đang vỗ đôi cánh màu vàng, đôi cánh đại bàng như ẩn như kiện bao phủ lấy Đỗ Thiếu Phủ, bùa chú bí văn màu vàng giống như vòng tròn dâng lên trời cao.

Ầm…

Khí thế bá đạo bén nhọn từ cơ thể Đỗ Thiếu Phủ cuốn ra, phía sau là hai cánh bùa chú bí văn lưu chuyển, lưu quang tràn đầy, hào quang tràn ngập giống như đại bàng vỗ cánh bay lượn.

Trong tất cả ánh mắt kinh hãi lẫn kỳ vọng, hai người ở khoảng không run rẩy, ầm ầm hung hăng đụng nhau.

- Bàng Lâm Cửu, trấn áp.

Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, hào quang màu vàng phóng ra, hai cánh phía sau bỗng chấn động, chịu ý chí bá độc của tộc đại bàng cánh vàng trực tiếp cuốn ngang tất cả quét về phía Bạch Nhất Xuyên với thế bá đạo.

Giờ phút này hai cánh Đỗ Thiếu Phủ đánh ra giống chim đại bàng hạ xuống, vỗ cánh quét ngang mở ra cụp vào, bá đạo sắc bén, duy ngã độc tôn, bẻ gẫy nghiền nát trấn áp tất cả.

Ầm ầm ầm…

Đụng nhau như vậy, giữa không trung uyển như tiếng sấm, ánh sáng phù văn bắn ra giống như pháo bông rực rỡ chói lòa một khoảng trời.

Lực lượng khủng khiếp kinh người gần như muốn phá hủy thanh thế mênh mông của không gian xung quanh, từng mảnh chân không hiện lên liền bị năng lượng phù văn làm cho vặn vẹo, uy áp kinh người làm không gian xung quanh run rẩy.

Xoạt xoạt xoạt…

Tất cả giằng co không bao lâu, trong ánh sáng lóa mắt bùa chú bí văn màu vàng cuốn theo thất cả, Hàn Băng Giao Mãng Xà mắt lộ ra vẻ khủng hoảng, bắt đầu bị trấn áp.

Trong khí thế bắn nhanh, bóng người Đỗ Thiếu Phủ như lại bắn ra, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Băng Giao Mãng Xà, huyền khí vàng bao quanh nắm đấm, phù văn hừng hực, một quyền ngưng lại mạnh mẽ đấm vào đỉnh đầu Hàn Băng Giao Mãng Xà đang nghẹn họng nhìn trân trối.

Ầm…

Một quyền như vậy công kích, mạch hồn ảo ảnh Hàn Băng Giao Mãng Xà nhất thời văng tung tóe hóa thành phù văn kích tán ra trời cao, sức mạnh cuốn theo tất cả mảnh vụn vỡ.

Xuy…

Bóng người Bạch Nhất Xuyên bắn ngược xuống ầm một tiếng, thân thể nặng nề văng vào quảng trường, mặt đất vỡ nứt, người bốn xung quanh quảng trường trợn mắt hốc mồm nhìn.

Phụt…

Thân thể Bạch Nhất Xuyên điên cuồng phun ra máu tươi, ánh mắt sợ hãi, hai mắt đột nhiên co rút nhanh, một bóng người áo tím từ giữa không trung trùng kích xuống to dần trong mắt hắn.

Cuối cùng trong rất nhiều ánh mắt chấn động đang chăm chủ nhìn, bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ hung hăng trùng kích, giẫm lên ngực Bạch Nhất Xuyên, tiếng nứt từ mặt đất truyền ra, xương sườn Bạch Nhất Xuyên cũng bị gẫy miếng lớn.

Giờ phút này, trên khoảng không có chút yên tĩnh còn nghe tiếng nuốt nước bọt của mấy học viên trong học viện.

- Đỗ học đệ thật mạnh, quá kinh khủng.

Ba người Hàn Triều, Băng Na, Đồ Đồng chấn động ngạc nhiên hồi lâu mới hồi lại tinh thần.

- Hiện tại ngươi chắc hẳn đã biết Thiên Cổ Ngọc thất bại như thế nào rồi.

Khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh, có chút uy nghiêm đáng sợ, chân đạp Bạch Nhất Xuyên hung hăng xem thường.

Phụt…

Từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Bạch Nhất Xuyên, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi oán độc, đến lúc này hắn rốt cuộc đã biết Thiên Cổ Ngọc bị thua như thế nào, chỉ tiếc là hối hận cũng không kịp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)