- Những người khác ngươi chắc hẳn cũng đều biết rồi, võ bảng hạng sáu Cuồng Ngưu Mang Hạo, hạng bảy Mãng Xà Bạch Nhất Xuyên, còn có vốn là hạng mười nhưng vì Hỏa Đao Bắc Minh Phong rơi xuống, còn có Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc bị ngươi phế, hiện tại đã là võ bảng hạng tám Truy Vân Yến Diệp Phi Vũ, ba người này ngươi phải để ý, những người khác chắc hẳn đối với ngươi uy hiếp không lớn.
Âu Dương Sảng khẽ nói bên tai Đỗ Thiếu Phủ.
Mà Tương Quân cùng những người Đỗ Thiếu Phủ đang đánh giá, ánh mắt của mấy người Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong, Lý Vũ Tiêu cũng nhìn về Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt hai bên đối diện đều hiện lên ý cười.
- Ngươi bảo hôm nay chúng ta có cơ hội đánh một trận hay không, lần trước còn chưa hết hứng.
Hóa Ma Tiển Lý Vũ Tiêu tiến lên bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, nhìn phía trước lúc này gần trăm người võ bảng, giữa hai lông mày hiện lên chút ý cười, sau đó nói
- Chỉ có điều trước tiên phải đưa những người khác xuống mới được, ta cũng không muốn lại đụng ngươi ngay từ đầu.
- Ta chờ ngươi.
Khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ khẽ hiện lên ý cười, trong mắt ý chí chiến đấu bắt đầu điên cuồng phun ra.
- Các ngươi chuyện trò gì vậy, lẽ nào muốn liên thủ sao.
Quỷ Oa và U Minh Cung Chủ Vu Tước tiến lên đến bên cạnh Lý Vũ Tiêu và Đỗ Thiếu Phủ, gương mặt tuấn mỹ, ánh mắt dâng lên một chút tinh quang đảo qua tốp mười cường giả võ bảng nói:
- Dựa theo quy tắc, trước tiên phải thanh trừ một đám người đã, đến lúc đó đưa những người thực lực không đủ vàng thau lẫn lộn xuống để tránh đến lúc vướng tay vướng chân không tận hứng.
- Đang có ý đó.
Lý Vũ Tiêu cười nhạt, trong hai mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Đỗ Thiếu Phủ nghe những người này nói chuyện như vậy xem ra trên võ bảng cũng phân trình độ, tu vi tương đồng sẽ lập thành hội, thực lực thế nào sẽ kết đám với những người có thực lực tương đương.
- Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ sao, nghe nói ngươi phế Thiên Cổ Ngọc, cũng đủ ngoan độc đấy.
Một thanh niên áo tráng chẳng biết từ lúc nào đi đến, sóng tinh quang nhàn nhạt dao động, hai mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt như mãng xà, khí tức toàn thân vô hình chung lộ ra cảm giác ớn lạnh.
- Băng Mãng Bạch Nhất Xuyên và Thiên Cổ Ngọc có chút giao tình, hai người đã từng kết bạn rèn luyện.
Âu Dương Sảng ở bên cạnh khẽ nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy mơ hồ có thể đoán được ý đồ của Bạch Nhất Xuyên này, thần sắc hắn không để lại vết tích, hai tròng mắt trong sáng nhìn Bạch Nhất Xuyên trước mặt nhỏ giọng:
- Thiên Cổ Ngọc muốn quyết đấu, thực lực không đủ mà thôi.
- Hy vọng ngươi có thể lưu lại đến cuối cùng, ta cũng rất muốn biết Thiên Cổ Ngọc rốt cuộc là bị thua bởi người như thế nào.
Bạch Nhất Xuyên thần sắc không đổi, nhưng trong ánh mắt lại là có tia không vui người ngoài khó có thể nhận thấy được.
- Nếu có cơ hội ngươi sẽ biết.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thẳng Bạch Nhất Xuyên thản nhiên nói.
- Bạch Nhất Xuyên, đối thủ của hắn không phải ngươi, ngươi sợ còn có chút không đủ, đừng tự đi rước nhục.
Quỷ Oa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bạch Nhất Xuyên, trên người khí tức âm hàn sắc bén dao động như ẩn như hiện, cũng không quá để Bạch Nhất Xuyên ở trong lòng, giống như cố ý ra mặt thay Đỗ Thiếu Phủ.
- Quỷ Oa, ngươi nói như vậy là có ý gì?
Nghe vậy, Bạch Nhất Xuyên mắt nhìn Quỷ Oa, sắc mặt có chút khó coi, tuy rằng bình thường hắn biểu hiện không phải quá không coi Quỷ Oa ra gì nhưng lúc này ánh mắt nhìn Quỷ Oa theo bản năng lại có chút kiêng kỵ, dù sao Quỷ Oa xếp hạng cao hơn hắn, hẵn cũng biết thực lực Quỷ Oa khủng khiếp.
- Ý của Quỷ Oa chính là thực lực của ngươi không đủ, cho nên ít đi trêu chọc người, Thiên Cổ Ngọc tự rơi xuống, ngươi đừng có thành người kế tiếp là tốt rồi.
Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến, nghe giọng nói này ánh mắt mọi người xung quanh nhất thời hư mị nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên to lớn cất bước đến, khuôn mặt có một loại cảm giác như pho tượng, khí tức vô hình chung như chiếm giữ trời cao, có thể trấn áp sơn hà, chính là hạng một võ bảng, Bất Điếm Sơn Hà Tương Quân.
Mắt nhìn Tương Quân, Bạch Nhất Xuyên giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra, đối mặt với Bất Điếm Sơn Hà Tương Quân, hắn còn có thể nói gì, chỉ là ánh mắt không để lại dấu vết liếc Đỗ Thiếu Phủ, dư quang trong khóe mắt hơi co giật.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tương Quân cũng cười nhạt xem như chào hỏi.
Tương Quân nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt nói:
- Ngươi nói hôm nay chúng ta có cơ hội đánh một trận hay không?
Chân mày Đỗ Thiếu Phủ nhíu lại, sau đó vung lên một nụ cười nhạt, nhìn Tương Quân cười nói:
- Nếu có cơ hội, ta sẽ toàn lực đánh ngươi một trận.
Tương Quân ngẩn người, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu mày nói:
- Ta cũng sẽ toàn lực.
Ở trên quảng trường khi mọi người nói chuyện, người đứng quanh quan sát không khỏi tràn đầy tôn kính, đều la hét tên của mỗi cường già.
Bất kỳ một học viên Thiên Vũ nào ở bên ngoài cũng đều không tầm thường, người trên võ bảng đặc biệt là Bất Điếm Sơn Hà Tương Quân, Linh Tuyền Ngọc Nữ Cốc Tâm Nhan còn là tồn tại đỉnh phong trên võ bảng, không người nào có thể chấn động vị trí của họ.
Đối mặt với những tồn tại thực sự hiếm có như Phượng Vũ Lân Giáp, những học viên khác không quan tâm trong lòng mình có thừa nhận hay không đều là những tồn tại đỉnh phong bọn họ tràn đầy kính nể, e sợ và theo đuổi, thực lực vi tôn, ở Thiên Vũ Học cũng thường là vậy.
Oong…
Trên quảng trường Hòa Bình ồn ào náo động, bất chợt có một tiếng chuông du dương truyền đến, dưới tiếng chuông này vang vọng, bốn xung quanh ồn ào nào động cũng nhất thời lại dần trở nên yên tĩnh, đến khi tất cả đều trở thành một mảnh yên tĩnh.
Vèo vèo…
Thời gian tiếng chuông này hạ xuống, một góc quảng trường có không ít đạo sư cung kính đứng, có chừng ba mươi người đứng trước ghế, hơn mười bóng người phá không đáp xuống trước ghế ngồi này.
Từng chút khí tức hùng hậu chậm rãi lan tràn, chính là Tôn trưởng lão, sau đó là Hổ trưởng lão, Liêu trưởng lão, Mộ Dung Hi trưởng lão.
Mà các trưởng lão hôm nay, đứng phía trước Liêu trưởng lão lại là ba lão giả già nua, dáng vẻ nhìn đều hơn bảy tám tuần trở lên, bóng người nhìn như lão thái nhưng tinh thần lại sáng láng, trên người có khí tức dao động vô hình càng khiến cho người ta run rẩy.
- Vũ Vương Cảnh, ba người Vũ Vương Cảnh.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên hơi run lên, khí tức trên người ba lão giả già nua kia không ngờ đều là Vũ Vương Cảnh, khí tức như vậy hoàn toàn không ở dưới mấy người Dược Vương, Mục Minh Thanh.
- Đó là những nội đại trưởng lão của học viện không màng thế sự, còn có tam trưởng lão, chỉ có loại chuyện trọng đại như Thiên Vũ đại hội này mới lộ diện một lần, có người nói bên trong còn có trưởng lão đang bế quan tiềm tu, mỗi mấy chục năm cũng khó mà lộ diện một lần.
Âu Dương Sảng hạ giọng, nũng nịu bên tai Đỗ Thiếu Phủ nói, mấy tin tức này là lúc nói chuyện phiếm vô tình nghe Hi Thúc nhắc tới.
- Không hổ danh là Thiên Vũ Học có nội tình mấy nghìn năm.
Đỗ Thiếu Phủ thật sự lộ vẻ xúc động, hiện tại mới chính thức cảm nhận được nội tình Thiên Vũ Học, thảo nào các thế lực các đế quốc xung quanh và Hắc Ám Sâm Lâm cũng không dám tới trêu chọc, sợ là uy hiếp khủng khiếp chính là các trưởng lão bên trong này.
Những trưởng lão bên trong này mấy chục năm cũng khó mà lộ diện, người ngoài đều không biết được rốt cuộc có bao nhiêu, mỗi một trưởng lão bên trong này lại nhẫn nại mấy chục năm, thậm chí mấy chục năm cô độc tịch mịch, không hỏi thế sự tiềm tu, thực lực không biết khủng khiếp tới mức nào, vậy có ai dám tới trêu chọc.
Trong quan sát của Đỗ Thiếu Phủ, có một lão già ở giữa tóc trắng dài tới vai, mặc áo bào màu xám có vẻ cực kỳ tang thương tiến lên, chính là đại trưởng lão Âu Dương Sảng vừa mới nói.
Đại trưởng lão đi ra, ánh mắt đảo qua hơn vạn người vây xem trên quảng trường Hòa Bình, giọng nói già dặn truyền ra:
- Hai mươi năm một lần Thiên Vũ đại hội, người xếp hạng võ bảng tham dự, vẫn quy củ cũ, vòng thứ nhất đấu loại, từng người ra tay đánh bại đối thủ thu được một tích điểm, cuối cùng giữ lại hai mươi người tiến vào đợt chung kết thứ hai, theo tích điểm người cao nhất đấu với người thấp nhất, cuối cùng mười người thắng lợi, đến lúc đó tiến vào Thiên Vũ Phù Cảnh tu luyện lĩnh ngộ mười năm.
Đại trưởng lão đang nói liền dừng lại, rồi lại tiếp tục:
- Lần này Thiên Vũ đại hội có chút khác, quán quân cuối cùng được tuyển chọn sẽ được Gia Cát Phó trưởng lão tự mình lấy Huyền Linh Thông Thiên Đằng chế tạo một binh khí, khi giao đấu không được cố ý đoạt mạng người, nếu không sẽ phạt nặng, người bị thua cũng tự mình thoát ra bằng không phải tự gánh lấy hậu quả.
Đại trưởng lão vừa dứt lời, trên quảng trường lớn, một khối ngọc bích cực lớn đột nhiên phóng ra phù văn chói mắt.
Trên ngọc bích có danh sách một trăm người, người hạng đầu ánh sáng chói mắt chính là Tương Quân, xếp hạng cuối là một phù văn lóe lên, đó chính là Đỗ Thiếu Phủ. Ngọc bích này chính là một võ bảng xếp hạng thu nhỏ.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Trên quảng trường, một trăm cường giả xếp hạng trên võ bảng, mắt nhìn võ bảng thu nhỏ kia đều muốn tiến thêm một bước tiếp tục vào vòng trong, chiến ý trong từng ánh mắt tăng lên, từng sóng khí tức lặng lẽ dao động.
Cánh tay phải của đại trưởng lão rung lên, áo bào màu xám run lên, giọng nói già nua nhất thời vang vọng quảng trường Hòa Bình:
- Thiên Vũ đại hội bắt đầu.
Ầm.
Đại trưởng lão vừa dứt lời, trên quảng trường một trăm cỗ khí tức phóng lên cao, quảng trưởng ầm ầm rung lên.
Giữa không trung mơ hồ có gió nổi mây phun, khí tức như vậy chấn động lòng người, không ít trưởng lão đều lộ vẻ xúc động.
Đồng thời, mỗi trưởng lão cũng ngồi lùi về sau.
Trên quảng trường, các cường giả võ bảng mạnh mẽ lưu chuyển, chia nhau ra đứng, từng khí tức kinh người điên cuồng phun lên trời cao.
Người quan sát xung quanh tâm thần nhộn nhạo, ánh mắt chấn động, chờ đợi quyết đấu lâu như vậy hiện tại cũng đã bắt đầu.
Thiên Vũ đại hội vô cùng căng thẳng.