Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 372: Rốt cuộc đã đến.

Chương Trước Chương Tiếp

Thiên Vũ học viện, ngày mai sẽ là ngày khai mạc Thiên Vũ đại hội, ngày hôm nay chính là cơ hội cuối cùng có thể khiêu chiến, đặt chân lên bảng Võ.

Khoảng thời gian cuối cùng của ngày càng là khoảng thời gian để mười danh sách cuối bảng Võ có sự thay đổi rõ ràng, nhưng cũng vì liên quan đến hạn chế khiêu chiến nên những người khác muốn khiêu chiến cũng hết cách. Thực lực mạnh mẽ, nhưng lại không có người dám khiêu chiến.

Phải biết rằng chỉ đơn giản trêu chọc một cường giả bất kì trên bảng Võ, sợ rằng kết cục như thế nào cũng có thể đoán ra được. Nếu đánh không lại, bị trêu tức còn là nhẹ, nặng thì sẽ bị hung hăng chà đạp đến mức trọng thương, đấy chính là mất nhiều hơn được.

Khiêu chiến cũng phải tìm kẻ có thực lực ngang hàng hoặc không cách biệt quá nhiều mới được, bằng không chính là bản thân không tự lượng sức mình, tự gây tai vạ cho chính mình rồi.

Sắc trời dần dần về đêm, trên quảng trường Hòa Bình, trận khiêu chiến cuối cùng sẽ diễn ra khi kết quả người khiêu chiến chiến thắng thì sẽ chấm dứt. Không ít những đệ tử vây xem quyết định trở về, cùng đợi đến khi Thiên Vũ đại hội được khai mạc vào ngày mai.

- Không ngờ Đới Chí thật sự đánh bại Lưu Song Bằng, là người cuối cùng đặt chân vào bảng Võ.

- Đới Chí vốn không tầm thường mấy năm nay luôn vùi đầu khổ tu, không hay xuất hiện, không ngờ thật sự có thể đặt chân vào bảng Võ.

- ... ... ...

- Cuối cùng cũng đặt chân được vào bảng Võ rồi.

Trên quảng trường, một thanh niên dáng người mảnh khảnh, bên khóe miệng còn vết máu nhàn nhạt đang dùng ánh mắt nhìn mặt trời ngả dần về phía tây, bộ dạng có vẻ cực kỳ mừng rỡ, kích động.

Đối với người thanh niên này mà nói, ngày mai sẽ không có khả năng trở thành mười người đứng đầu, nhưng có thể tham gia Thiên Vũ đại hội, là một thành viên của bảng Võ cũng đủ để kiêu ngạo trở về gia tộc rồi.

- Sưu...

Bỗng nhiên giữa không trung có một bóng người nhảy lên không phi tới, quanh thân quang mang kim sắc lấp lánh, giống như cầu vồng vàng óng lướt trên không trung, cuối cùng đáp xuống trong khoảng sân rộng bên người thiếu niên.

Thu hồi quang mang kim sắc, một thiếu niên choai choai mặc áo tím xuất hiện trong đấu trường, bóng lưng thẳng tắp, áo tím tung bay, gương mặt tuấn tú cương nghị, ánh mắt hào sảng, trên bả vai có một con khỉ nhỏ vàng óng, sau vai còn vác một thân kiếm lớn được quấn bằng một mảnh vải tím.

- Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thiếu Phủ tới rồi!

- Đỗ Thiếu Phủ sao lại đến quảng trưởng Hòa Bình rồi!

Ngay khi Đỗ Thiếu Phủ vừa xuất hiện, thiếu niên đang muốn rời khỏi lập tức quay trở lại, một đôi mắt lập tức nhìn lên người Đỗ Thiếu Phủ.

Trên quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ nhìn người thanh niên mảnh khảnh có chút mỏng manh, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng nói:

- Vị học trưởng này đại danh là gì, khi nãy có phải huynh đã khiêu chiến thắng trận rồi phải không?

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ vừa xuất hiện, Đới Chí thở dốc hai cái, sau đó mới kịp phục hồi lại tinh thần.

Đới Chí đã sớm nghe nói cũng như chú ý tới tân sinh nổi danh, danh tiếng còn sớm đã áp đảo hơn nửa lão sinh trên bảng Võ.

- Đỗ... Đỗ học đệ, xin chào, ta tên Đới Chí, mới vừa khiêu chiến đánh bại đối thủ, tiến vào danh sách một trăm người trên bảng Võ. - Đới Chí trả lời, ánh mắt lại có chút bất an, lời nói cũng có phần ấp a ấp úng.

- Hôm nay ngươi khiêu chiến người khác, nói cách khác là vẫn chưa có người nào khiêu chiến ngươi đi. Nói như vậy, dựa theo quy tắc học viện, ta vẫn có thể khiêu chiến ngươi phải chứ? - Đỗ Thiếu Phủ vui vẻ nhìn vị học trưởng vừa mới đặt chân lên bảng Võ, chân thành nói.

- Ngươi còn muốn khiêu chiến ta...?

Đới Chí nghe lời nói của Đỗ Thiếu Phủ, toàn thân ngay lập tức run rẩy, tóc gáy dựng đứng hết lên. Hắn có làm sao cũng không ngờ rằng ngay tại thời khắc cuối cùng khi hắn mới đặt chân được vào bảng Võ lại gặp được sát tinh đột ngột xuất hiện này.

- Không sai, ta muốn khiêu chiến ngươi. Hết cách rồi, ta còn thiếu một thứ hạng trên bảng Võ, thật ngại quá.

Khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, trong lòng cũng có chút bất lực. Lần trước phế đi Quách Minh là vì ra tay chống đỡ giúp Âu Dương Sảng, sau đó lại phế đi Thiên Cổ Ngọc cũng bởi vì quyết đấu, lại không có bất cứ liên quan nào đến bảng Võ cả.

Cho nên cho tới tận bây giờ mà Đỗ Thiếu Phủ vẫn chưa có tên trên bảng Võ.

Mà Thiên Vũ đại hội ngày mai cũng chỉ có một trăm người trong bảng Võ mới có thể tham gia. Vậy nên trong thời khắc cuối cùng này, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể chạy đến quảng trường Hòa Bình tranh đoạt thứ hạng, đúng lúc gặp được Đới Chí xui xẻo này.

- Đỗ Thiếu Phủ muốn khiêu chiến Đới Chí, lần này Đới Chí xui xẻo rồi!

Nghe thấy trong quang trường truyền tới tên của Đỗ Thiếu Phủ, phần đông đệ tử xung quanh cũng chỉ có thể mặc niệm thay cho Đới Chí mà thôi.

Quy tắc của học viện chính là mỗi người một ngày chỉ có thể chấp nhận bị khiêu chiến một lần thôi, nhưng không có quy tắc nào nói rằng những người khiêu chiến sau khi chiến thắng đối thủ xong có thể từ chối lời khiêu chiến của người khác, cho nên cũng chỉ có thể mặc niệm thay cho Đới Chí mà thôi.

Nhưng kết quả sau đó lại vượt qua cả dự đoán của tất cả mọi người.

Mọi người vốn còn đang suy đoán Đới Chí sẽ bị đánh bại sau mấy chiêu của Đỗ Thiếu Phủ, nhưng không ngờ Đới Chí lại trực tiếp dùng dáng vẻ buồn khổ và uất ức chọn lựa đầu hàng nhận thua, vốn không có ý giao thủ với Đỗ Thiếu Phủ.

- Vậy thì đa tạ học trưởng.

Đới Chí trực tiếp nhận thua, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ chứa ý cười, vừa nói dứt lời, bàn chân đã đạp xuống mặt đất, lập tức bỏ đi.

Đêm nay, Đỗ Thiếu Phủ rốt cuộc đã có tên trên bảng Võ, chỉ có điều lại xếp ở vị trí cuối cùng là thứ một trăm, ngay đến cả Âu Dương Sảng cũng ở vị trí thứ chín mươi mốt.

Bởi vì Thiên Cổ Ngọc đã bị phế, đương nhiên cũng sẽ bị xóa tên trên bảng Võ, bởi vậy mà tất cả những hạng ở trên bảng Võ cũng đều tăng lên một hạng.

- Đại hội Thiên Võ cuối cùng cũng bắt đầu!

Đêm khuya bên trong lương đình, Tương Quân ngóc đầu nhìn lên bầu trời, ánh trăng bao phủ lên làn da màu cổ đồng hiện lên dạ quang, từng đường nét góc cạnh trên gương mặt đều rất tinh xảo, chiến ý trong mắt dao động.

- Ngày mai, chờ đợi cũng đã lâu rồi!

Trên ngọn núi cao ngất, trường bào màu đỏ sậm tung bay phần phật, trên gương mặt trắng nõn trơn bóng của Lý Vũ Tiêu, con mắt đen nhánh âm trầm xuất hiện tia sáng màu đỏ, khiến người khác nhìn thấy liền có cảm giác run sợ.

Màn đêm trên dãy núi nối liền nhau không dứt, trên đỉnh núi quái thạch cao vời vợi, trong một vách đá có một đình nghỉ mắt tắm rửa thưởng hoa, bên dưới khe suối ngang dọc, thâm cốc vạn trượng không thấy đáy, đám sương êm ái bay tới bay lui, tại đây trong đêm trăng, tất cả đều u tĩnh.

Quỷ Oa ngồi trong lương đình, dưới chân là vách đá vạn trượng, trong ngực đang khẽ ôm một nữ tử áo đỏ trong ngực, hơi ngẩng đầu, ngũ quan như điêu khắc rõ ràng, bề ngoài nhìn có vẻ có cảm giác phóng đãng không câu nệ thế tục, nhưng trong ánh mắt hờ hững lại xuất hiện tinh quang khiến người khác không dám xem thường, khí tức nhàn nhạt trên người dao động, lan tràn một ít sát khí, càng khiến lòng người bất giác cảm nhận được hàn ý.

- Ngày mai đã là Thiên Vũ đại hội rồi, vị trí thứ nhất có hi vọng không?

Nữ tử áo đỏ hơi ngẩng đầu từ trong ngực Quỷ Oa, cởi chiếc áo phủ thân màu đỏ thẫm, bầu ngực sữa nõn nà như bạch ngọc nửa kín nửa hở nhẹ nhàng dán sát người Quỷ Oa, người này không phải ai khác chính là Công chúa U Minh - Vu Tước.

- Vị trí thứ nhất quá khó khăn, xem vận khí đi.

Quỷ Oa nhẹ nhàng nói, thanh âm êm dịu, nhưng trong mơ hồ lại thể hiện sự sắc bén, nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc đen như mực của Vu Tước.

- Tương Quân và Cốc Tâm Nhan, ngày mai ai cao ai thấp? - Vu Tước mở đôi mắt to vừa xinh đẹp vừa yêu mị, khuôn mặt lại đơn thuần thanh nhã.

- Còn phải thêm một người nữa, chính là tiểu tử hung hãn kia, tuyệt đối sẽ là kình địch của bọn họ. - Quỷ Oa nói nhỏ, khóe miệng lộ ra nụ cười gượng.

Nhìn Quỷ Oa, khuôn mặt Vu Tước chứa ý cười nhạt, cả người để lộ hương vị son phấn tinh tế dung hòa, nói nhỏ:

- Ta cũng cảm thấy gia hỏa hung hãn kia vào ngày mai sẽ trở thành kình địch của hai kẻ đó.

- Ngày mai nói không chừng sẽ không có nhiều chuyện của chúng ta đâu.

Quỷ Oa nói nhỏ, nhìn khuôn mặt của người trước mặt, ánh mắt sau đó có chút dao động, cúi người cúi đầu, đôi môi trên gương mặt tuấn mỹ lập tức rơi trên đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm kia.

- Ô ô...

Vu Tước dường như còn muốn nói gì đó, nhưng tiếng nói cũng không kịp thành lời nữa, ngay sau đó hai tay cũng quấn lên bả vai rắn chắc kia, hơi thở càng ngày càng gấp....

- Ngày mai những gia hỏa kia là Long hay là Trùng, đến lúc đó khắc có kết quả.

- Thiên Vũ đại hội lần thứ nhất đã mang ra binh khí đích thân Phó trưởng Gia Cát dùng tu vi Huyền Linh Thông Đằng luyện chế, không biết ai có thể có được.

- ...

Bên trong một tiểu đình xưa cũ thanh u, một vài trưởng lão đang thì thầm to nhỏ.

... ... ... ... ... ...

Trong một đêm này, đối với không ít người mà nói thì đều đặc biệt dài, có một vài người thì cũng đặc biệt ngắn.

Nhưng bất kể thế nào thì quãng thời gian ấy, dưới ánh mắt chờ mong của không ít người, rốt cuộc bình minh đã tới.

Bình minh giống như một thanh kiếm lợi hại, chém ngang màn đêm tĩnh lặng, nghênh đón tia nắng ban mai đầu tiên, mang theo quầng sáng chói lọi chiếu rọi núi rừng.

Chỉ trong chốc lát, khắp nơi trong học viện có không ít đệ tử thu lại thủ ấn, mở hai con mắt, hơi thở bắt đầu khởi động.

- Vù vù ...

Ngay sau đó từng đạo bóng dáng từ khắp học viện tung người dậy, trực tiếp đi tới quảng trường Hòa Bình.

Khu vực tạo vụ, khu tân sinh, một vài lão sinh của khu khác, từng người một đi trước, khí tức bắt đầu khởi động, không gian xao động.

Thiên Vũ đại hội, đây không thể nghi ngờ chính là sự kiện trọng đại nhất Thiên Vũ học viện, không ai dám để lỡ, cũng đã chờ đợi lâu như vậy, ngày hôm nay rốt cuộc đã tới.

Khí viện, bên trong căn phòng gần núi kề sông, vị thiếu niên mới lớn mặc áo bào tím đang ngồi khoanh chân, sau vai vác Tử Kim Thiên Khuyết, quang mang cổ xưa màu trắng mũi nhọn thần kì từ từ thu lại, hàng lông mi khẽ động, đôi mắt đóng chặt bỗng nhiên mở ra, hai tròng mắt sáng lấp lánh từ từ biến hóa thành hào sảng.

- Hô...

Một ngụm trọc khí được phun ra, hắn nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, cảm thụ không khí cũng như động tĩnh phá lệ khác biệt của ngày hôm nay xung quanh học viện, thanh niên áo tím khẽ nở nụ cười, đôi mắt hào sảng quang mang kim sắc lấp lánh, chiến ý bắt đầu bùng nổ, biểu lộ vẻ bá đạo, lầm bầm nói:

- Đệ nhất bảng Võ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)