Đỗ Thiếu Phủ mới quay lại Khí viện đã đụng phải Hàn Triều ở cửa phòng khách nhỏ.
Ngay khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, Hàn Triều lập tức hứng thú dạt dào mà hỏi, ánh mắt nhìn Đỗ Tiểu Yêu trên bả vai Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút hiếu kỳ hỏi:
- Đỗ học đệ, yêu thú của ngươi là cái gì vậy, là thú sủng ngươi nuôi sao?
Đỗ Thiếu Phủ bất lực, đành phải trả lời:
- Không có chuyện gì lớn cả, chẳng qua chỉ tiện tay một chút mà thôi. - Đỗ Thiếu Phủ ngược lại cũng không nhắc tới thân phận của Đỗ Tiểu Yêu.
- Học muội Băng Na, học đệ Đồ Đồng, các ngươi tới đây đi, may tới làm quen với học đệ Đỗ Thiếu Phủ một chút.
Ngay khi Đỗ Thiếu Phủ vừa nói xong, trước cửa phòng khách nhỏ xuất hiện hai thân ảnh một nam một nữ hơi cong lưng, dường như đang định lén chuồn đi, nhưng đã lập tức bị Hàn Triều phát hiện.
- Học trưởng Hàn Triều.
Một nam một nữ này đứng thẳng người, trên khuôn mặt cố nặn ra nụ cười, lập tức đi tới hướng của Đỗ Thiếu Phủ và Hàn Triều.
Thiếu nữ có bộ dạng tầm hai mươi mốt tuổi, cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ y phục bó chặt, bên eo được buộc bằng một dải băng vô cùng uyển chuyển, khuôn mặt cũng vô cùng thanh tú động lòng người, mặc dù nếu so ra sẽ kém hơn Âu Dương Sảng, nhưng coi như cũng không tồi.
Tuổi của nam nhân kia cũng không sai biệt lắm với thiếu nữ này, nhưng chiều cao lại không bằng nàng ta, cơ thể ngược lại có vẻ rắn chắc, khuôn mặt cũng sáng sủa sạch sẽ.
- Đỗ học đệ, ta đến giới thiệu với ngươi, hai người này là học muội Băng Na, học đệ Đồ Đồng, tính ra họ đều là học tỷ và học trưởng của ngươi cả đấy. - Hàn Triều nhiệt tình giới thiệu với Đỗ Thiếu Phủ, vẻ mặt tươi cười nói.
- Bái kiến học tỷ, học trưởng.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, từ trong miệng của Hàn Triều lúc đầu hắn mới biết được cả Khí viện hiện giờ có tổng cộng bốn người, trừ bản thân hắn và Hàn Triều ra còn có hai người khác, chắc hẳn là Băng Na và Đồ Đồng này rồi.
Quan sát Băng Na và Đồ Đồng, Đỗ Thiếu Phủ âm thầm nhìn nhiều thêm một chút. Thiếu nữ kia hẳn là Luyện Khí Sư hiếm gặp, nghe nói Băng Na này vẫn luôn một mực bế quan nghiên cứu luyện khí. Đồ Đồng dường như cũng không kém, trước đó đã bế quan ba tháng không lấy lộ diện, chỉ e hiện giờ cũng mới xuất quan chưa tới hai ngày.
- Ngươi chính là học đệ Đỗ Thiếu Phủ, đã sớm nghe nói về ngươi. - Băng Na khẽ mỉm cười nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó ánh mắt nhìn tới Đỗ Tiểu Yêu trên bả vai và thân kiếm rộng sau lưng hắn, vẻ mặt cũng có phần kinh ngạc.
Đồ Đồng cũng nhìn về Đỗ Tiểu Yêu và thanh kiếm kia như Băng Na, có chút nghi hoặc, ngay sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt cũng xuất hiện vẻ rung động, nói:
- Nghe nói ngươi đã phế đi Thiên Cổ Ngọc và Quách Minh, bắt Quỷ Trảo về, thật sự đủ hung hãn, giành về không ít vinh quang cho Khí viện ta, được lắm.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt một tiếng, cũng không biết nên nói gì cho phải, nhưng ngược lại cảm thấy hai người Băng Na và Đồ Đồng này cũng sống tốt với nhau được, không có kiểu làm dáng như mấy lão sinh khác, có vẻ cực kỳ thân thiết.
- Học trưởng Hàn Triều, ta còn có chút chuyện, ngươi đi tâm sự với Đỗ học đệ đi, ta đi trước.
Băng Na vừa nói với Hàn Triều xong, ánh mắt dường như còn ra hiệu cho Đỗ Thiếu Phủ rồi vội vàng rời đi, đầu cũng không dám quay lại.
- Học trưởng Hàn Triều, Đỗ học đệ, ta cũng có chuyện, chúng ta hôm nào lại tán gẫu nhé. - Đồ Đồng vừa nói dứt lời, càng sợ đi chậm một bước, rời đi ngay sau đó.
- Aizz, học muội Băng Na và học đệ Đồ Đồng này quá nôn nóng rồi, mỗi lần đều hùng hùng hổ hổ như vậy. Thân là Khí Phù Sư, vậy mà tính tình lại có chút nóng nảy.
- Nhìn bóng lưng của hai người Băng Na và Đồ Đồng, Hàn Triều thản nhiên nói, sau đó tiếp tục quay sang nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Đỗ học đệ, ngày đó học muội Lý Tuyết tìm được ngươi rồi sau đó các người đi đâu, xem bộ dạng của các ngươi thì có vẻ quan hệ giữa hai người không đơn giản nha.
- Đỗ học đệ, sau lưng ngươi chính là kiếm sao, vì sao phải đeo ở đằng sau lưng?
- Đỗ học đệ, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết con khỉ này có phải là thú sủng của ngươi không đó?
- ... ... ...
Đỗ Thiếu Phủ rốt cuộc biết vì sao Băng Na và Đồ Đồng lại vội vàng rời đi như vậy, khó trách hai người Băng Na và Đồ Đồng lựa chọn thường xuyên bế quan, chỉ e thoát không khỏi có liên quan tới vị học trưởng Hàn Triều này.
- Học trưởng Hàn Triều, ta còn có việc cần tìm Phó trưởng Gia Cát, muộn một chút nữa lại nói chuyện với ngươi.
Dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ cũng lập tức vội vàng rời đi, cũng không dám để cho vị học trưởng Hàn Triều này có cơ hội cản trở nữa.
Bản thân hắn mới gặp mặt học trưởng Hàn Triều lần thứ ba mà cũng đã không gánh được nữa rồi. Đỗ Thiếu Phủ nhớ lại việc Băng Na và Đồ Đồng đã đối mặt với Hàn Triều hơn ba năm, có thể nghĩ vì sao họ thường tình nguyện bế quan không ra, chỉ sợ cho dù là hắn gặp phải tình cảnh này thì thà rằng lựa chọn bế quan không ra còn hơn.
- Sao tính tình học đệ cũng vội vã như vậy chứ, các người thân là Khí Phù Sư, tính cách như vậy không tốt đâu. - Nhìn bóng lưng Đỗ Thiếu Phủ xa dần, Hàn Triều vẫn thản nhiên nói.
Bên trong đình Sơn Cốc, Đỗ Thiếu Phủ đi tìm Gia Cát Cường Bang, chỉ có điều khi đến đình viện mà Phó trưởng Gia Cát ở lại phát hiện bên ngoài đình rõ ràng có bố trí phù trận Phòng Ngự.
- Có phù trận, chúng ta có nên đi vào trong hay không? - Đỗ Tiểu Yêu hỏi Đỗ Thiếu Phủ, loại phù trận bình thường đối với nó mà nói chẳng có hiệu quả gì cả.
- Không thể đi vào, chúng ta đi thôi.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, đoán chứng Phó trưởng Gia Cát đang bế quan, để tránh người khác quấy rầy mới bố trí phù trận, nếu đi vào, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến việc bế quan của Phó trưởng Gia Cát.
Vốn Đỗ Thiếu Phủ còn muốn đến thăm Phó trưởng Gia Cát, nhân tiện lại đến học hỏi thuật luyện khí một chút, nhưng lúc này cũng chỉ có thể rời đi, chờ lần sau lại đến vậy.
Chẳng qua Đỗ Thiếu Phủ không trở về chỗ tạp vụ ký túc xá, mà là trở về đình viện gần núi kề sông mà bản thân đã lựa chọn bên trong Khí viện kia. Hắn cũng đã nói với ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ và Tôn Trí rồi, sau này bản thân có lẽ sẽ thường xuyên ở trong Khí viện này.
Dù sao bên Khí viện yên tĩnh hơn rất nhiều, cộng với có Đỗ Tiểu Yêu ở đây, sau này sẽ có Tiểu Hổ ở đây nữa, địa điểm lớn không ít, cũng có thể sắp xếp được nhiều.
Quan trọng nhất là bên trong Khí viện cực kỳ yên tĩnh, cũng tốt hơn nhiều đối với vấn đề tu luyện, cũng sẽ không bị quấy rầy, cũng có thể không cần phải cố kị trong khi tu luyện.
Hai ngày sau chính là Thiên Vũ đại hội. Trong thời gian hai ngày này, Đỗ Thiếu Phủ muốn yên tĩnh lĩnh ngộ, xem như lần chuẩn bị cuối cùng.
Đình gần núi kề sông, khe núi nước chảy, một mảnh trời xanh trong.
Trên giường, Đỗ Thiếu Phủ dần chìm trong trạng thái yên tĩnh tinh thần, bắt đầu khoanh chân ngồi thổ nạp điều tức.
Thiên Vũ đại hội đến gần, tất cả mọi đệ tử đều có thể cảm giác được rõ ràng áp lực và tính cạnh tranh đang tới, thấp thoáng có một dạng bầu không khí kịch liệt đang dần dâng lên trong học viện.
Thiên Vũ đại hội cũng là sự kiện náo nhiệt nhất trong cả Thiên Vũ học viện này, cũng là cuộc quyết đấu với quy mô lớn nhất giữa các đệ tử.
Chỉ có những đệ tử trên bảng Võ mới được tham gia, chẳng qua loại điều kiện này cũng trực tiếp loại bỏ đa số những đệ tử ngoài bảng thi đấu.
Chỉ có những đệ tử trên bảng Võ mới có thể tham dự, chứng minh trong đám đệ tử Thiên Vũ học viện chỉ có một trăm người đứng đầu mới có tư cách lên đài dự thi.
Thậm chí mấy đế quốc xung quanh cũng chăm chú theo dõi bảng Võ của Thiên Vũ học viện này.
Bất kỳ một đệ tử nào trên bảng Võ của Thiên Vũ học viện, chỉ cần sau này khi bước ra khỏi học viện cũng đều có thể nổi tiếng một cách đáng kinh ngạc, tiến vào Vũ Hầu cảnh hùng bá một phương, không biết sẽ vang danh đến mức nào.
Trong đám cường giả Vũ Vương cảnh của đế quốc Thạch Long hiện giờ, nghe nói có đến một nửa xuất thân từ Thiên Vũ học viện, điều này thực sự kinh người.
Mặc dù cường giả cao cấp nhất trên bảng Võ đã sớm bị không ít đệ tử nội đình thay đổi thành mười người đứng đầu.
Bất Điếm Sơn Hà - Tương Quân, Linh Tuyền Ngọc Nữ - Cốc Tâm Nhan, Cửu U Thái Thiếu - Quỷ Oa, Công chúa U Minh - Vu Tước, Càn La Kiếm - Quách Thiếu Phong mà đã ra tay thì càng khiến người khác thấp thỏm chờ mong, được nhận định là một trong những trận quyết đấu đáng xem nhất.
Đối với những cường giả trên bảng Võ mà nói, bọn họ đều đang giữ sức chờ đợi, chờ đợi Thiên Vũ đại hội sẽ bắt đầu, đến lúc đó sẽ tỏa sáng chói lọi.
Còn đối với những đệ tử khác mà nói thì chính là đang đợi Thiên Vũ đại hội sớm nổ tung.
Cứ như vậy, thời gian đến giữa trưa ngày hôm sau, vầng thái dương nóng bỏng nhô lên cao.
Dựa vào trong đình, quanh thân Đỗ Thiếu Phủ được bao phủ một cỗ quang mang màu trắng kì lạ dị thường.
Quang mang màu trắng giống như những mũi nhọn, cỗ uy áp cùng với khí tức lan tràn dao động, không khó để phát giác ra được cỗ uy áp và khí tức kia đang bắt đầu tăng nhanh, cấp bậc này chỉ e đủ để khiến cho các Linh Phù Sư khác phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Vài canh giờ sau đó, một cỗ năng lượng khác thường dao động đột nhiên nổi lên lay động cả căn phòng.
Sau khi cỗ dao động này truyền ra không lâu thì một cỗ khí tức mạnh mẽ cũng đột ngột tuôn ra từ trong cơ thể đang đóng chặt hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ.
- Oanh...
Chỉ trong thoáng chốc, những quang mang mũi nhọn màu trắng thần kì bao phủ quanh thân Đỗ Thiếu Phủ đã dày đặc đến cực hạn, hơi thở cũng đang không ngừng mạnh lên, trong khoảng thời gian cực ngắn nghiền nát bức tường bình cảnh vô hình.
Đột nhiên, một cỗ khí tức cổ xưa đạt tới một độ cao mới.
- Vù xèo xèo...
Trong phòng, quang mang màu trắng quanh thân Đỗ Thiếu Phủ đang không ngừng khuếch tán, khí tức cổ xưa kia khi đã ổn định lại rồi mới từ từ thu vào trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ đến khi không còn bất cứ dấu vết nào nữa.
- Hô...
Nhổ một ngụm khí trọc từ trong yết hầu ra, hàng lông mi hơi lay động, hai con ngươi đóng chặt của Đỗ Thiếu Phủ mở ra, đôi mắt sáng lấp lánh càng thâm thúy hơn.
- Linh Phù Sư tứ tinh Huyền Diệu cảnh!
Cảm thấy dòng chảy tinh thần lực, trên gương mặt của Đỗ Thiếu Phủ nhếch lên một nụ cười.