Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 370: Chủ tộc, phân nhánh.

Chương Trước Chương Tiếp

Mà trong cả học viện lúc này, ngoại trừ những lời đàm luận về Thiên Vũ đại hội ra, sự việc Đỗ Thiếu Phủ bị trục xuất khỏi chiến cảnh, điểm tích lũy bị xóa đi hết cũng được lan truyền khắp học viện, đây tuyệt đối đã trở thành đề tài cho tất cả đám đệ tử dùng làm đề tài trà dư tửu hậu hài hước nhất.

Đương nhiên trong loại chuyện hài hước này, đa phần mọi người càng rung động nhiều hơn. Một mình Đỗ Thiếu Phủ đã tạo thành bao nhiêu kỷ lục mới như vậy, không khỏi đại biểu cho thực lực khủng bố của hắn, ai lại biết được trong lòng hắn lại thực sự tạo ra được trò cười khôi hài như vậy kia chứ.

Chỉ có điều nhìn thấy một nhân vật làm mưa làm gió bên trong chiến cảnh như Đỗ Thiếu Phủ lại cam chịu ăn đắng đến mức phải thổ huyết, điều này đối với đám đệ tử khác mà nói không thể nghi ngờ có cảm giác thăng bằng trong lòng hơn không ít, còn điều gì có thể càng cao hứng hơn so với một gia hỏa phải cam chịu theo cách thức tao nhã chói mắt như vậy.

Trong học viện càng có nhiều người đang âm thầm suy đoán điểm tích lũy bị xóa hết trong thẻ của Đỗ Thiếu Phủ rốt cuộc là bao nhiêu. Khi nhìn thấy biểu tình bị đá ra khỏi Vũ Phù Cảnh chỉ sợ điểm tích lũy được khẳng định không ít.

- Ha ha ha, chết cười ta mất thôi, đáng đời tên tiểu tử này.

- Hơn năm mươi triệu điểm tích lũy bị xóa sạch, bị trục xuất, lần này tiểu tử kia chỉ sợ tim cũng có thể chết luôn rồi.

- Phá hủy khu vực an toàn, uổng công tiểu tử này có thể nghĩ ra được, lần này coi như bê đá tự đập chân mình rồi, chết cười ta mất thôi.

Giữa đêm tối, ở một góc bên trong đại điện đang có không ít trưởng lão nói chuyện phiếm. Có Mộ Dung Hi, Liêu Trưởng lão, Thượng Quan Trưởng lão, Công Tôn Trưởng lão dẫn đầu các trưởng lão đều đang cười ha ha không ngừng.

Nếu Đỗ Thiếu Phủ lúc này thấy một đám trưởng lão đang rảnh rang ngồi ở chỗ này nói về chuyện cười của hắn, không biết trong lòng hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Sáng sớm bình minh qua đi, ánh mặt trời ấm áp len lỏi giữa các kẽ lá chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ biến đổi ánh sáng trong phòng thành màu kim sắc.

- Hô!

Quang mang màu trắng quanh thân Đỗ Thiếu Phủ được thu lại ngừng tu luyện, phun một ngụm trọc khí từ trong miệng ra, hai tròng mắt hào sảng sáng rực chớp vài cái.

Sáng sớm nhìn từ khu tạp vụ, dãy núi phía xa được ánh nắng mặt trời chiếu lên như được phủ thêm một lớp áo ngoài màu vàng kim, vô cùng xinh đẹp lộng lẫy.

Trong sảnh, ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí đang ngồi nghiêng người.

- Lão Đại, lão Nhị, các người thấy có phải hôm qua lão Tam tổng cộng đã bị trừ đi hết đến một trăm triệu điểm tích lũy không? Cường giả trên bảng Võ suy đoán lão Tam đã bị trừ đi hết một trăm triệu điểm đấy.

Tôn Trí dựa lưng vào thành ghế, cả người lười nhác nằm nghiêng trên ghế dựa. Một trăm triệu điểm tu vi, đây chắc chắn là một con số hãi hùng, không biết có thể đổi lấy bao nhiêu đan dược và bảo vật ở Tiên Cảnh đây.

- Không biết, có thể không có nhiều đến vậy đi, chi bằng lát nữa hỏi lại lão Tam sẽ rõ. - Trương Vĩ ló đầu ra nói, ánh mắt cũng thể hiện vẻ cực kỳ có hứng thú với vấn đề này.

Ngô Thanh Phong lắc đầu nói:

- Chúng ta vẫn không nên hỏi thì hơn, tránh cho lại khiến tâm tình của lão Tam không được tốt.

- Xin hỏi có ai ở đây không?

Đúng lúc này, bên trong đình viện, một giọng êm ái truyền tới, ngay sau đó một thiếu nữ dáng vẻ 16, 17 tuổi đi tới trước cửa ra vào, nhìn ba người Ngô Thanh Phong bên trong sảnh nói:

- Ngại quá, ta cho rằng không có người, cho nên mới trực tiếp bước vào.

Ba người Ngô Thanh Phong, Tôn Trí và Trương Vĩ lúc này nhìn thiếu nữ đứng ở cửa, làn váy màu lam nhạt hơi lay động như một đóa hoa đang nở rộ, trên khuôn mặt ửng hồng động lòng người có đôi mắt long lanh như nước hồ thu.

- A, là Đỗ Vân Hân, sao nàng ấy lại tới đây!!

Khi ánh mắt của cả ba người cùng ngước lên nhìn thiếu nữ kia, hai mắt lập tức rung động.

Đám người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ và Tôn Trí sao có thể không nhận ra người thiếu nữ trước mặt này được. Trong số đám tân sinh hiện nay, Đỗ Vân Hân vẫn luôn đứng trong top ba người đứng đầu, là nhân vật phong vân nhất trong đám tân sinh, càng là nhân vật khiến cho các nam sinh muốn âm thầm tiếp cận.

Nhưng nghe nói Đỗ Vân Hân này chưa từng tới gần bất luận một nam sinh nào, đương nhiên cũng sẽ không ai có cơ hội. Vậy mà lúc này đám người Ngô Thanh Phong lại không ngờ đường đường là Đỗ Vân Hân lại xuất hiện trong ký túc xá của bọn họ, còn là khu tạp vụ bị bỏ hoang.

- Đỗ Thiếu Phủ có phải ở đây không?

Ngay khi cả ba người còn đang kinh ngạc, bàng hoàng, sững sờ thì Đỗ Vân Hân đã lễ phép hỏi ba người Tôn Trí.

- Ngươi tìm ta sao?

Đỗ Vân Hân vừa nói dứt lời thì cửa phòng của Đỗ Thiếu Phủ đã mở ra, hắn cất bước đi vào sảnh, nhìn Đỗ Vân Hân ngoài cửa, ánh mắt hào sảng âm thầm gạt bỏ đi chút dao động.

Mặc dù Đỗ Thiếu Phủ này tính ra cũng là tân sinh của đợt này, nhưng vì liên quan đến tu vi và thực lực nên ngược lại cũng không tiếp xúc nhiều với các tân sinh, ngược lại quen thuộc với đám lão sinh hơn một chút.

Chẳng qua Đỗ Vân Hân và Đỗ Thiếu Phủ cũng từng gặp qua, còn từng giao thủ qua.

Lần trước khi tiến vào học viện Thần Vũ này, Đỗ Thiếu Phủ cũng từng giao thủ với mười người đứng đầu của đám tân sinh, Đỗ Vân Hân chính là một trong số đó.

- Đúng, ta chính là tới tìm ngươi.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt của Đỗ Vân Hân càng ửng hồng hơn một chút, ánh mắt xuất hiện dao động, giọng nói luôn êm ái nhẹ nhàng:

- Có thể tìm một nơi kín đáo nói chuyện với một mình ngươi không?

Nhìn Đỗ Vân Hân, nghĩ tới lời lúc trước Đại tỷ Đỗ Mạn có nói trước đây lão cha nát rượu có qua lại với Đỗ Vương phủ, mà Đỗ Vân Hân này cũng là người của Đỗ Vương phủ, lúc này Đỗ Thiếu Phủ mới khẽ gật đầu đáp:

- Được.

Một lát sau, sâu bên trong dãy núi với những tầng sương mù nổi lên màu trắng sữa, tạo thành một màn sa ngăn cách trùng sơn.

Sơn ảnh mông lung, nhìn từ xa giống như một bức tranh sơn thủy vẽ bằng nghiên mực đen nhẹ nhàng khoan khoái.

- Ngươi tìm ta có việc gì? - Đứng trên ngọn núi, Đỗ Thiếu Phủ hít một hơi thật sâu làn không khí tươi mát vào trong phổi, sau đó có chút tò mò hỏi Đỗ Vân Hân.

Đỗ Vân Hân hơi cúi thấp người hành lễ, gương mặt vui vẻ, nói:

- Vân Hân ra mắt Thiếu Phủ ca.

- Ca, ta từ bao giờ thành ca của ngươi rồi? - Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lập tức biểu lộ vẻ kinh ngạc.

- Chiếu theo vai vế thì ngươi chính là đường ca của ta.

Đỗ Vân Hân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt đẹp biểu lộ vẻ nghi hoặc, sóng mắt dao động, nhìn Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nói:

- Chẳng lẽ Đỗ gia Thạch Thành không nói cho ngươi biết Đỗ gia Thạch Thành có quan hệ với Đỗ Vương phủ sao?

- Không có.

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, Đại bá và Nhị bá cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập qua, lão cha nát rượu càng không phải nói, phải đến khi Đại tỷ Đỗ Mạn nói thì hắn mới biết được Đỗ Vương phủ và lão cha nát rượu có qua lại.

- Xem ra ngươi còn chưa biết, cha ngươi là thúc thúc Đình Hiên dường như cũng không nói qua với ngươi. - Đỗ Vân Hân nói.

Nghe lời nói này của Đỗ Vân Hân khiến Đỗ Thiếu Phủ sinh ra vài phần cảnh giác. Đỗ Vân Hân này không ngờ lại biết được thân phận của lão cha nát rượu, điều này khiến Đỗ Thiếu Phủ càng phải cảnh giác hơn.

Đỗ Vân Hân từ từ ngước mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt thầm ra dấu cho Đỗ Thiếu Phủ không cần lo lắng, nói:

- Thiếu Phủ ca ca không cần khẩn trương, Đỗ Vương phủ và Đỗ gia Thạch Thành vốn cùng một nhà, Đỗ gia Thạch Thành là phân nhánh của Đỗ Vương phủ, Đỗ Vương phủ là chủ tộc Đỗ gia, chúng ta vốn là người một nhà, đều cùng chảy dòng máu Đỗ gia cả.

- Chủ tộc, phân tộc. - Đỗ Thiếu phủ nghe vậy cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ Đỗ gia Thạch Thành lại cùng một tộc với Đỗ Vương phủ, còn là phân nhánh của Đỗ Vương phủ nữa.

- Việc này chờ đến khi ngươi rảnh trở về hỏi một chút sẽ biết là ta không gạt ngươi. - Đỗ Vân Hân nhoẻn miệng cười:

- Thật ra ta đã sớm biết ngươi từ phân nhánh tới, chẳng qua vì thân phận của ngươi tương đối đặc biệt, cho nên cũng không dễ chào hỏi.

Đỗ Thiếu Phủ nửa tin nửa ngờ, mặc dù cảm thấy việc này hẳn là sự thật, nhưng hắn vẫn luôn cảnh giác, hỏi:

- Vậy hiện giờ vì sao ngươi lại tới chào hỏi?

- Bởi vì hai ngày sau chính là Thiên Vũ đại hội, ta tới động viên ngươi một câu, ngươi nhất định phải tiến vào danh sách mười người đứng đầu, chờ đến khi sau này có cơ hội, ta dẫn ngươi về Đỗ Vương phủ.

Dừng lại một chút, Đỗ Vân Hân nói tiếp:

- Đó là chủ tộc, luôn chỉ có một, ngươi nên thuộc về nơi đó. Cố gắng lên, ta đi trước, có rảnh ta sẽ lại đến tìm ngươi. - Đỗ Vân Hân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lời nói vừa dứt, tà áo khẽ tung lên, những sợi tóc khẽ bay, bóng dáng xinh đẹp chậm rãi rời đi.

- Chủ tộc, phân nhánh...

Đỗ Thiếu Phủ lầm bầm nói nhỏ, nếu như Đỗ gia và Đỗ Vương phủ thật sự có quan hệ chủ tộc và phân nhánh, vậy thì vì sao Đại tỷ lại muốn bản thân không nên quá tin tưởng Đỗ Vương phủ.

- Xem ra nên tìm Đại tỷ hỏi rõ ràng mới được.

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ thầm suy tư, so sánh với Đỗ Vân Hân thì hắn đương nhiên càng tin tưởng Đại tỷ Đỗ Mạn hơn.

- Khì khì...

Ngay khi Đỗ Thiếu Phủ quyết định rời khỏi ngọn núi thì trong lồng ngực đột nhiên có sóng dao động, năng lượng xung quanh đột ngột thay đổi, một đạo kim quang từ lòng bàn tay thoát ra ngoài, ngay sau đó hóa thành một huyền phù phù văn dài hơn mười trượng ở giữa không trung. Sóng năng lượng dao động, không gian xung quanh gợn sóng tản ra mãnh liệt.

- Ầm ầm...

Từ dòng phù văn chói mắt lóng lánh này, một cỗ khí tức kinh khủng bộc phát, giống như có thể quét ngang bốn phương, trấn áp tất cả, kích khởi dao động không gian, một hư ảnh phủ văn Ngũ Chỉ Sơn như ẩn như hiện nổi lên giữa không trung.

- Đỗ Tiểu Yêu đang đột phá sao?

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ rung động, Đỗ Tiểu Yêu đã yên lặng lâu như vậy rốt cuộc cũng có phản ứng, mà hiện giờ tựa hồ đang đột phá, hắn lập tức cảnh giác xung quanh.

Dòng khí tức kinh khủng kia thật lâu sau mới khôi phục lại như bình thường, những phù văn chói mắt thu lại, cuối cùng hóa thành một con khỉ vàng óng.

Bộ lông tơ óng ánh trong suốt, nhưng lại mang sắc thái vô cùng rực rỡ, hàng lông mi dày và dài hơi dao động, đôi mắt linh hoạt màu vàng kim nhạt khiến con người ta cảm thấy mờ mịt, tăng thêm một phần cảm giác thần bí, càng biểu lộ ra khí chất tôn quý, chính là Xích Khao Mã Hầu mà Đỗ Tiểu Yêu hóa thành.

- Ha ha, ta cuối cùng đã ra ngoài rồi.

Khí tức của Đỗ Tiểu Yêu thu lại, lập tức quay cuồng trên đỉnh núi, giữa hai đầu lông mày xuất hiện một ấn ký Ngũ Chỉ Sơn màu vàng óng nhàn nhạt, lấp lánh giống như một đoàn hỏa diễm, càng tăng thêm độ huyền ảo, nội liễm.

... .... ...

Ước chừng hai canh giờ sau, Đỗ Thiếu Phủ về đến Khí viện.

- Đỗ học đệ, ngươi tới thật đúng lúc, nghe nói hôm qua ngươi bị chiến cảnh trục xuất, còn bị xóa hết điểm tích lũy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)