Trong mỗi một tầng của chiến cảnh đều có một khu vực an toàn, ở bên trong khu vực an toàn sẽ không xuất hiện bất cứ đợt công kích nào.
Chỉ có điều khi đã tiến vào khu vực an toàn, chiếu theo quy định thì mỗi người ở bên trong cứ hai canh giờ thì bị trừ một lần điểm tích lũy trên thẻ tích lũy.
- Thú năng của con khỉ này không tầm thường, nếu có thể lĩnh ngộ một chút hẳn sẽ không tồi.
Đỗ Thiếu Phủ vội vàng lui ra phía sau đến khu vực an toàn, trong lòng còn đang suy nghĩ công kích của Liệt Hỏa Yêu Viên. Trong trận chiến khi nãy, hắn thu hoạch được cũng không ít, cũng vô cùng rung động đối với thú năng của con Liệt Hỏa Yêu Viên này.
Đứng bên trong khu vực an toàn, hai mắt Đỗ Thiếu Phủ híp lại nhìn quanh bốn phía, thì thào nói nhỏ:
- Khu vực an toàn này hắn là cũng có thể nổ tung đi, không biết đến lúc đó có thể tưởng thưởng nhiều điểm tích lũy hay không?
Vừa nói dứt lời, khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ nhếch lên thành nụ cười, huyền khí bắt đầu khởi động bên trong kinh mạch toàn thân, dòng huyền khí mênh mông ngập tràn bên trong lỗ huyệt, cuối cùng ngưng tụ trong bàn tay. Huyền khí khởi động, uy thế khủng khiếp lan tràn như núi lửa phun trài, một quyền trực tiếp oanh kích tại không gian khu vực an toàn.
- Rầm rầm rầm!
Từng âm thanh như tiếng sấm rền vang bỗng nhiên truyền ra, một cỗ năng lượng kình phong như cơn sóng lớn không ngừng đánh về phía khu vực an toàn, bụi đất xung quanh bay mù mịt, rạn nứt, cả khu vực an toàn của tầng năm lung lay.
- Ầm ầm...
Cuối cùng khu vực an toàn bên trong tầng năm của chiến cảnh trực tiếp bị Đỗ Thiếu Phủ đánh nát, cả chiến cảnh cũng lung lay theo nó.
- Đỗ Thiếu Phủ, tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, phá hủy khu vực an toàn chiến cảnh tầng năm!
- Đỗ Thiếu Phủ, tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, là người có kỷ lục nhiều nhất bên trong chiến cảnh từ trước tới giờ!
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ phá hủy khu vực an toàn của chiến cảnh tầng năm, ngay lập tức thần mang bao phủ, một kỷ lục được khai sáng, còn có thêm một kỷ lục mới được sinh ra chấn động cả chiến cảnh, mùi vị khiến người khác lạnh sống lưng.
- Bá bá....
Đỗ Thiếu Phủ móc tấm thẻ tích lũy trong ngực ra, thấy con số điểm tích lũy trên thẻ đang điên cuồng tăng lên, cuối cùng đến con số 53.678.530 mới từ từ ngừng lại.
- Phát tài rồi, lần này phát tài rồi, nhất định phải đi Tiên Cảnh đổi hết toàn bộ thành đan dược và tài địa bảo, miễn cho lại bị học viện khấu trừ nữa.
Đỗ Thiếu Phủ vui mừng khôn xiết, hơn năm mươi mấy triệu điểm tích lũy, con số khổng lồ đến mức nào, chỉ e là đủ để đối lấy bất kì thứ gì mà mình muốn, lần này chắc chắn phát tài to, trong lòng không khỏi nghĩ thầm:
- Cho các ngươi trừ điểm tích lũy của ta, lần này không tìm được lý do khấu trừ đi. Không phải là không thể đổi tài bảo trước đi.
- Ầm ầm....
Ngay khi Đỗ Thiếu Phủ đang vô cùng vui mừng, không gian bỗng nhiên rung động, một tiếng nổ vang lên, sau đó một loạt chữ phù văn to đùng lại lần nữa hiện ra trên bảng kỷ lục.
Cùng lúc đó, một tiếng hét hờ hững không có chút cảm xúc nào truyền tới:
- Đỗ Thiếu Phủ, ác ý phá hủy khu vực an toàn của chiến cảnh, tính chất xấu xa, xóa sạch điểm tích lũy, trục xuất khỏi chiến cảnh, bị trừng phạt, lần sau còn tái phạm sẽ vĩnh viễn không được tiến vào chiến cảnh!
- Có ý gì, xóa sạch tích lũy, trục xuất khỏi chiến cảnh rốt cuộc có ý gì...
Đỗ Thiếu Phủ nhìn một hàng chữ phù văn to đùng kia, ánh mắt trừng lớn trợn tròn, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì không gian quanh thân lập tức run lên, sau đó một đạo quang mang chói mắt ầm ầm hạ xuống.
- A...
Đạo ánh sáng mạnh vừa giáng xuống, Đỗ Thiếu Phủ giống như bị sét đánh, thân hình run lên, vẫn chưa kịp phản ứng, hai mắt bị che kín một mảnh tối đen, sau đó cảm thấy không gian xung quanh rung chuyển, khi thân hình đã ổn định ở nơi đáp xuống, lúc này mới mở hai mắt ra.
Bên trong đại sảnh Vũ Phù cảnh có không ít bóng dáng ở Tiên Cảnh, Chiến Cảnh, Ngộ Cảnh đi vào.
Ngay lúc này đột nhiên cả chiến cảnh rung động, uy áp lan tràn.
Phần đông ánh mắt rung động đợi chờ biến hóa, là có người không biết khai sáng kỷ lục mới, hay là thay đổi kỷ lục hạng nhất khiến lòng người chấn động.
Mà mọi người trong đại sảnh ngay sau đó nghe được rất rõ ràng tiếng hét lớn truyền từ trong chiến cảnh ra:
- Đỗ Thiếu Phủ, ác ý phá hủy khu vực an toàn của chiến cảnh, tính chất xấu xa, xóa sạch điểm tích lũy, trục xuất khỏi chiến cảnh, bị trừng phạt, lần sau còn tái phạm sẽ vĩnh viễn không được tiến vào chiến cảnh!
- Xóa sạch điểm tích lũy, trục xuất khỏi chiến cảnh, bị trừng phạt...
Mọi người trong đại sảnh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì trong không gian đã khởi động ánh sáng phù văn chói mắt, sau đó ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, ngay lập tức một thân ảnh màu tím từ bên trong chiến cảnh đánh ra ngoài, oanh động trong đại sảnh.
- Thật sự là Đỗ Thiếu Phủ, hắn vừa bị chiến cảnh trục xuất rồi!
Từng ánh mắt nhìn về phía bóng lưng bả vai rộng thẳng tắp như thanh kiếm kia, gia hỏa này không phải Đỗ Thiếu Phủ thì còn có thể là ai được nữa.
Mọi người trong phút chốc không khỏi suy đoán trong lòng, tên này rốt cuộc đã làm gì trong chiến cảnh mà lại bị chiến cảnh trục xuất rồi.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ mở hai mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy những ánh mắt tò mò đang tập trung trên người hắn. Hắn bò dậy, thứ hắn nhìn vào đầu tiên lại là thẻ tích điểm nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bên trong thẻ tích điểm lúc trước ghi con số hơn 53 triệu điểm tích lũy, chỉ trong giây lát đã bị chiến cảnh trừ hết sạch, đến một điểm cũng không để lại.
Bóng dáng của kẻ tiêu tiền hoang phí Lý Vũ Tiêu xuất hiện bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ. Khi nãy hắn mới đi từ trong Ngộ Cảnh ra, đúng lúc nghe được một màn bất ngờ kinh hãi thế tục này, hai con mắt màu đỏ hờ hững nhìn Đỗ Thiếu Phủ đang cầm tấm thẻ tích điểm trong tay, giọng nói yếu ớt hỏi Đỗ Thiếu Phủ:
- Ngươi không sao chứ, sao lại bị chiến cảnh đuổi, ở trong đó ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?
Nhìn tấm thẻ trong tay lúc này đã không còn con số nào, Đỗ Thiếu Phủ thật sự khóc không ra nước mắt. Một giây trước hắn còn đang ở trên thiên đường, ngay sau đó rơi xuống địa ngục. Hắn rất muốn xông vào địa phận chiến một lần nữa để tính sổ với chiến cảnh, nhưng lại sợ chiến cảnh đến lúc đó sẽ thật sự cấm hắn ta bước chân vào đó.
Nghe thấy câu hỏi của Lý Vũ Tiêu, Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết phải làm thế nào, thiếu chút nữa bị nghẹn đến mức nội thương, thở dài một tiếng nói:
- Tiện tay trong phút chốc, hối hận cả đời.
Đỗ Thiếu Phủ đau lòng nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, thu hồi thẻ tích điểm, rời khỏi đại sảnh Vũ Phù.
- Chớ đau xót như vậy, không phải chỉ là xóa hết điểm tích lũy thôi sao, vấn đề này không lớn. Đại hội tỉ võ sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó ngươi đạt được một trong mười hạng đứng đầu thì sẽ không cần tiến vào Vũ Phù Cảnh kiếm điểm tích lũy nữa. - Lí Tiêu Vũ đuổi theo vỗ lên bả vai Đỗ Thiếu Phủ, trên đường đi vô lực an ủi Đỗ Thiếu Phủ một câu.
- ...
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lý Vũ Tiêu, dường như càng bị nghẹn thổ huyết vì cái gọi là xóa sạch điểm tích lũy, đây chính là hơn năm mươi triệu điểm tích lũy đấy. Mất thì mất rồi, vẫn nên xóa sạch chiến cảnh đi, để không còn nơi nào để đi nữa.
- Thôi, ngươi đừng an ủi ta, ta muốn yên tĩnh. - Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lý Vũ Tiêu nói, thật sự đau lòng đến mức không nói được gì.
- Yên Tĩnh là ai, học viện có người này sao? - Lý Vũ Tiêu nghe vậy lập tức hứng thú tò mò hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lí Tiêu Vũ, hai mắt trừng lớn, thật đúng là sắp phun ra máu đến nơi rồi.
... .... ....
Vài canh giờ sau, bên trong sơn cốc tối tăm, khi Đỗ Thiếu Phủ đến nơi này muốn xem xét tình huống thì lại ngoài ý muốn nhìn thấy Âu Dương Sảng và đại tỷ Đỗ Mạn đều đang ở chỗ này.
- Ca ca, ngươi làm sao vậy, không vui sao?
Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thanh lập tức tiến lên phía trước thân mật kéo Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
- Hô!
Nhìn thấy khuôn mặt trẻ con ngây thơ thuần khiết này, Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi, sau đó vỗ cái ót của Đỗ Thanh, vẻ mặt cố thể hiện ý cười, nói:
- Không có gì, chỉ tiện tay một chút mà thôi, cũng đã qua rồi.
- Vậy là tốt rồi. - Đỗ Thanh lập tức yên tâm hẳn.
- Ngươi không sao chứ? - Âu Dương Sảng tiến lên phía trước, tung người đặt chân lên trên tảng đá bên cạnh chân của Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt to xinh đẹp xuất hiện thần sắc lo lắng.
- Không sao. - Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu khẳng định, hơn chục triệu điểm tích lũy dù sao cũng đã mất, ngoại trừ buông tha cho nó ra thì cũng không còn cách nào khác nữa rồi.
Sớm biết như vậy, Đỗ Thiếu Phủ có đánh chết cũng sẽ không tiện tay phá hủy khu vực an toàn, khi đó cũng sẽ còn mấy chục triệu điểm tích lũy, hiện giờ lại không còn cái gì nữa cả.
- Không sao là tốt rồi, có thể bắt Quỷ Trảo về, phế bỏ Thiên Cổ Ngọc, quả nhiên lợi hại.
Đỗ Mạn khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đẹp linh hoạt kỳ ảo biểu lộ sự rung động, hơn nữa còn vô cùng cao hứng.
Ngước nhìn người thanh niên mặc áo tím cao lớn kia, đôi mắt đẹp vui mừng của Đỗ Mạn càng vui vẻ hơn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Tam đệ đã không còn là 'Thiếu niên ngốc tử' Thạch Thành ban đầu nữa rồi, bất tri bất giác đã lột xác thành người khiến cả Thiên Vũ học viện phải bàng hoàng, trấn áp đa phần các cường giả thiếu niên trên Võ bảng, danh chấn học viện, vang vọng đế quốc.
- Đại tỷ, người xuất quan rồi.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, ngay sau đó có chút kinh ngạc phát hiện khí tức thu liễm trên người đại tỷ tiến bộ không ít, chỉ e sau lần bế quan này, thực lực đã từ Mạch Linh Huyền Diệu cảnh đột phá lên Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh.
- Ta xuất quan không lâu, địa hội tỉ võ cũng sắp tới rồi, ngươi sẽ phải tranh thủ tiến vào danh ngạch mười người đứng đầu, đến lúc đó ta sẽ nói lại tin tức tốt cho cha ta và Nhị thúc, bọn họ nhất định sẽ cao hứng vì ngươi. - Đỗ Mạn nói, ánh mắt không một chút dao động. Với thực lực hiện tại của Tam đệ, nàng đoán rất có thể có cơ hội tiến vào danh ngạch mười người đứng đầu.
Nghe được ý tứ trong lời nói của Đỗ Mạn, Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc hỏi:
- Đại tỷ, người phải về Thạch Thành sao?
- Ừ...
Đỗ Mạn gật đầu, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Đã nhiều năm không trở lại rồi, cho nên muốn về thăm một chút. Chờ sau khi Thiên Vũ đại hội kết thúc, ta liền trở lại Thạch Thành một chuyến.
Bốn người trò chuyện, hoàng hôn mới tản đi, Đỗ Mạn vẫn luôn có chút hiếu kỳ với thân phận của Đỗ Thanh, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, chẳng qua chỉ để Đỗ Thiếu Phủ chuẩn bị cho Thiên Vũ đại hội sắp tới thật tốt mà thôi.