Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ có chút rung động, hơi ngước mắt nhìn qua Mộ Dung Hi, nói:
- Liêu trưởng lão là... ?
- Theo ta được biết, cha con lúc trước ngoại trừ cùng hai người Âu Dương Lăng, Nguyên San San qua lại thân mật nhất, còn có hai người nữa, một người trong đó chính là Liêu trưởng lão.
Mộ Dung Hi nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Liêu trưởng lão cùng cha con, là lúc trong khi rèn luyện bên ngoài học viện đã có giao tình. Cha con đã cứu mạng Liêu trưởng lão, Liêu trưởng lão cũng thay cha ngươi cản một đao. Mười bảy năm trước khi mẹ con sinh nở, cha con bị những cường giả của gia tộc mẹ con vây công, chỉ có Liêu trưởng lão ở bên người, vì bảo vệ mẹ con ba người các con, Liêu trưởng lão bị thương nặng rơi xuống vách núi. Sợ là cha con cho rằng Liêu trưởng lão đã bỏ mình, Liêu trưởng lão đại nạn không chết, lúc trở lại học viện cũng thoi thóp. Về sau mặc dù khôi phục nhưng mười bảy năm qua, tu vi vẫn không tiến bộ, trên người cũng vẫn còn tổn thương.
Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Hi nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Hiện tại con còn cho rằng Liêu trưởng lão cố ý đả kích con hay không?
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ rung động, thật lâu ánh mắt trở nên đờ đẫn.
Sương chiều càng ngày càng đậm, bóng đêm dần dần nặng nề đè lên khắp dãy núi.
+
Ở giữa dãy núi, trong dòng sông uốn lượn xoay quanh, mặt nước đen như mực, hóa ra bị một chút kim sóng của ánh tịch dương phản chiếu lên, cũng đã sớm tiêu tán vì sắc đêm.
Trên ngọn núi nguy nga hùng vĩ, thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện trước một tòa đình viện trên mỏm núi, nhìn qua đình viện trên mỏm núi ánh mắt khẽ run, muốn đi vào nhưng lại lộ ra bước chân nặng nề.
- Thế nào, đứng lâu như vậy, còn để ta ra ngoài đón ngươi vào.
Một thanh âm từ trong đình viện truyền ra, lúc tiếng nói vừa dứt, một lão giả dáng vẻ ngũ tuần xuất hiện trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Dáng vẻ ngũ tuần nhưng cũng không già, theo lý có thể xem như tráng niên, chỉ là lão giả này có không ít nếp nhăn trên trán, cộng thêm một chút râu cằm trên gương mặt, hiện ra có chút già nua, nhưng ánh mắt cực kì trong suốt, trong màn đêm càng thâm thúy.
Lão giả này, chính là Liêu trưởng lão của học viện.
- Tham kiến Liêu bá bá.
Nhìn lão giả trước mắt, Đỗ Thiếu Phủ xoay người hành lễ, thật lâu không có đứng dậy.
Liêu trưởng lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nghe vậy, ánh mắt có chút sửng sốt lập tức khôi phục bình thường, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Không cần đa lễ, là tên Mộ Dung Hi kia kể cho con a?
Đỗ Thiếu Phủ có chút thẳng người, khẽ gật đầu, xem như chấp nhận.
- Chỉ chớp mắt đã mười bảy năm, con cũng đã trưởng thành.
Ánh mắt Liêu trưởng lão nhu hòa, nếp nhăn trên trán rủ xuống, sắc mặt hiền lành, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt hiện ra một chút chua xót, tựa hồ là nổi lên một chút ướt át, nói nhỏ:
-Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy con, ta liền biết con là ai, con quá giống cha con, những năm này, cha con các con sợ là có chút không dễ dàng.
- Trước kia đệ tử có nhiều...
Đỗ Thiếu Phủ nói vẫn chưa hết, Liêu trưởng lão đã là cắt ngang, ánh mắt nhẹ nhàng trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái, nói:
- Con cũng gọi ta một tiếng bá bá rồi, chẳng phải có thể rồi sao, chỉ là về sau ít gây chuyện ở học viện, cũng tránh gây phiền toái cho bản thân, ví như Thiên Cổ Ngọc kia, gia tộc phía sau cực kì cường hãn.
- Vâng...
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, lúc này nhìn qua Liêu trưởng lão trước mắt - người lúc trước đã thay lão cha sâu rượu cản đao, vì bảo hộ người nhà mình mà bị trọng thương đến thoi thóp, trong lòng cực kì phức tạp và ngưng trọng, bản thân trước kia lại cho rằng Liêu trưởng lão cố ý nhắm vào mình.
- Sao bây giờ lại trung thực như vậy, hình như con không phải dạng người.
Liêu trưởng lão có chút ngoài ý muốn nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đối với dáng vẻ thành thành thật thật lúc này của Đỗ Thiếu Phủ dường như có chút không quen.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, cũng không tiếp tục nói nhiều.
-Những năm này, cha con thế nào? - Liêu trưởng lão hỏi.
Trong màn đêm đen kịt trăng mờ sao sáng, trên ngọn núi, Đỗ Thiếu Phủ nói với Liêu trưởng lão không ít chuyện trong mười bảy năm qua liên quan tới lão cha sâu rượu của mình.
Đỗ Thiếu Phủ sau đó cũng hỏi thăm Liêu trưởng lão không ít chuyện trước kia, càng nhiều hơn chính là tình huống liên quan tới lão cha sâu rượu và mẫu thân năm đó.
- Liêu bá bá, lúc trước những người kia rốt cuộc là ai, có quan hệ thế nào với mẹ con, bọn họ vì sao muốn chia rẽ một nhà chúng con? - Đỗ Thiếu Phủ nhìn Liêu trưởng lão, ánh sáng trong mắt khẽ run, trên gương mặt cương nghị duệ chí thần sắc lộ ra chút sắc bén.
- Cha con không nói cho con biết, tất nhiên là có nguyên nhân, thật ra ta biết cũng không nhiều.
Liêu trưởng lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nghe tình hình những năm này của hai cha con, trong lòng có chút chua xót, thở dài một hơi, nói:
- Nếu con thật sự muốn làm gì, phải cố gắng tu luyện trở thành Cường giả. Có nhiều thứ, cuộc sống khác đến sẽ có, con cần phải đi tranh thủ, thực lực tuyệt đối mới là vốn liếng, không có cái gì công bằng hay không công bằng, đây có lẽ là mệnh của phụ tử con.
- Con hiểu rõ. - Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia sắc bén rồi biến mất.
- Không bao lâu nữa là đại hội võ rồi, tranh thủ tiến vào mười vị trí đầu, con mặc dù hiện tại có thể phế Thiên Cổ Ngọc, nhưng không nhất định có thể tiến vào mười vị trí đầu. Không ít người thật sự có thực lực tiến vào mười vị trí đầu, đến lúc đó sợ là sẽ có không ít hắc mã chạy ra. - Liêu trưởng lão nói.
... ... ... ...
Sáng sớm hôm sau, sắc trời hơi sáng, gió phất nhẹ, nắng ban mai mờ nhạt.
Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện ở bên ngoài Vũ Phù Cảnh, nhìn qua đỉnh núi khổng lồ và cửa đá lớn cổ kính không nhuốm bụi trần, ánh mắt khẽ động.
Trong cửa đá cổ kính hoàn toàn mông lung, thấy không rõ bên trong. Chỉ có một cỗ khí tức cổ xưa chậm rãi từ không gian bên trong cửa đá mông lung lan tràn ra ngoài, cũng không biết Vũ Phù Cảnh đứng vững ở chỗ này bao nhiêu năm.
Khí tức cổ xưa bao la mờ mịt, khiến cho người ta trong lúc chưa phát giác từ sâu trong linh hồn dâng lên sự kính sợ.
Bên cạnh cửa đá cổ kính, Đỗ Thiếu Phủ lại lần nữa gặp được người đàn ông hẳn là canh chừng Vũ Phù Cảnh, vẫn nằm trên một tảng đá lớn bên cạnh cửa đá ngủ gật. Dáng vẻ khoảng hơn bốn mươi, mái tóc đen mặc áo choàng, bộ dáng không tính là tuấn lãng, nhưng khuôn mặt lại rất sạch sẽ.
Lấy thẻ tích lũy điểm ra, Đỗ Thiếu Phủ lập tức tiến vào Vũ Phù Cảnh.
Vốn dĩ điểm tích lũy trong thẻ của Đỗ Thiếu Phủ, điểm tích lũy đã bị về không. Nhưng về sau trong Hắc Ám Sâm Lâm bắt được một tên gia hỏa trên bảng treo thưởng, sau đó lại bắt được Quỷ Trảo, học viện ngược lại không tiếp tục tích điểm về không. Tổng cộng hơn 60 vạn điểm tích lũy đều rơi vào trong thẻ tích lũy điểm của Đỗ Thiếu Phủ, chủ yếu là điểm tích lũy khen thưởng bắt được Quỷ Trảo tương đối cao.
Ngay lúc Đỗ Thiếu Phủ tiến vào trong cửa đá Vũ Phù Cảnh, người đàn ông trung niên trên tảng đá hơi mở mắt, trên gương mặt sạch sẽ ánh mắt khẽ nhích, đổi tư thế, sau đó bắt đầu tiếp tục ngủ gật.
Trong đại sảnh Vũ Phù Cảnh, theo bước chân tiến vào của Đỗ Thiếu Phủ, bên cạnh cửa đá mông lung, ánh sáng gợn sóng lập tức lan tràn ra, phù văn dao động, sóng khí như tràn ra khỏi vết nứt không gian, sau đó tia sáng chói mắt hiển hiện, khí tức cổ xưa mênh mông tản ra, phù quang mông lung, khiến người ta không dám giương mắt nhìn thẳng.
Phảng phất như xuyên qua hư không, xuyên qua thời không, sau khi ánh sáng chói mắt trước mắt biến mất, Đỗ Thiếu Phủ liền mở mắt, lúc này đã đứng ở giữa đại sảnh.
Không gian xung quanh đại sảnh dao động chập chờn, sáng loá mắt, phía trước xuất hiện ba cỗ không gian gợn sóng dao động, giống như ba đạo Không Gian Chi Môn, chính là Ngộ Cảnh, Chiến Cảnh, Linh Cảnh.
Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp tiến vào trong Ngộ cảnh, muốn trước lúc đại hội võ bắt đầu cố gắng lĩnh ngộ một phen.
Hôm qua giao thủ cùng Thiên Cổ Ngọc, mặc dù dễ dàng chiến thắng Thiên Cổ Ngọc nhưng Đỗ Thiếu Phủ biết, trên Bảng Võ có không ít gia hỏa cực kì khó chọc. Đại hội võ lần này, mình nhất định phải tiến vào mười vị trí đầu, cho nên vẫn chuẩn bị càng nhiều thì tốt hơn.
Bên trong Ngộ cảnh, có rất nhiều không gian đơn độc, bên trong mỗi một không gian, đều có đồ vật muốn lĩnh ngộ, Bí Cốt Yêu Thú, Phù Trận Biến Đổi, Quá Trình Luyện Đan, Luyện Khí Chi Pháp, Tu Luyện vũ kỹ, chỉ là xem cấp độ lĩnh ngộ cao thấp, nên yêu cầu điểm tích lũy không giống nhau.
Vừa sải bước tiến vào “Ngộ cảnh, Đỗ Thiếu Phủ lại lần nữa xuất hiện trong một đường hành lang lớn vô hình, không gian xung quanh phun ra hào quang, giống như tuệ mang hư không nở rộ, ánh sáng thần bí phủ kín không trung, khắp nơi đều có phù văn lấp lóe.
Phóng mắt nhìn vào, phía trên không ít không gian gợn sóng lộ ra hư ảnh yêu thú, còn có các loại: quyền pháp vũ kỹ, chưởng pháp vũ kỹ, kiếm quyết đao quyết… phù văn lấp lóe, còn có hư ảnh trận kỳ, hư ảnh Linh Lô Phù Đỉnh.
Trong không gian tất cả đều huyền ảo, một cỗ ánh sáng lấp lóe, hư ảo chập chờn, khí tức cổ xưa mênh mông.
- Bắt đầu lĩnh ngộ.
Đỗ Thiếu Phủ chui vào một trong hư ảnh yêu thú lấp lóe phù văn không gian gợn sóng, theo phù văn không gian dao động, thân ảnh cũng biến mất không thấy.
... ... ... ... ...
Thời gian chầm chậm trôi qua, gần tới đại hội võ, toàn bộ học viện đều sôi trào.
Nhưng đối với cường giả có thực lực tranh đoạt mười vị trí đầu Bảng Võ, thì mỗi một người đều biến mất không thấy đâu.
Những cường giả tuyệt đối trên Bảng Võ kia, gần đây đều không lộ diện ra ngoài, không khó đoán ra, sợ là đều đang tiến vào bế quan để tạo một tích lượng xung kích cuối cùng ở đại hội võ.
Mà đối với những cường giả tự biết mình khó tiến vào mười vị trí đầu đại hội võ, cũng không dám thư giãn chút nào. Xem như không cách nào tiến vào mười vị trí đầu đại hội võ thì lần này cũng muốn toàn lực ứng phó.
Đại hội võ cũng là một lá bài tẩy lớn trên xếp hạng Bảng Võ, toàn bộ đế quốc Thạch Long, thậm chí không ít đế quốc xung quanh đều đang chăm chú theo dõi, biểu hiện tốt một chút, sau này đương nhiên sẽ có được không ít chỗ tốt.
Trong thời gian này, có tin tức truyền ra, hạng nhất của đại hội võ lần này, ngoại trừ đến lúc đó có thể tiến vào Vũ Phù Cảnh lĩnh ngộ nửa năm, còn có thể đạt được viện phó Gia Cát lấy Huyền Linh Thông Đằng làm vật liệu chính luyện chế một binh khí.
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ Thiên Vũ học viện vì thế mà rung động. Tin tức truyền ra, cũng làm cho toàn bộ đế quốc Thạch Long kinh động.