Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 365: Tất giao đại giới

Chương Trước Chương Tiếp



Ánh sáng thu liễm, mấy đạo thân ảnh đó chính là Liêu trưởng lão, Mộ Dung Hi, Thượng Quan Quỳnh, Phó trưởng lão…. dẫn đầu mấy trưởng lão, sau đó không ít Đạo sư cũng hoảng hốt hạ xuống, ánh mắt đều kinh biến.

- Tham kiến chư vị trưởng lão.

Một số đệ tử xung quanh thấy thế, lập tức cung kính hành lễ, không nghĩ tới nhóm trưởng lão cũng bị kinh động mà đến.

Mấy trưởng lão hạ xuống quảng trường, ánh mắt nhìn qua bốn phía, nhìn con kiến Thiên Cổ Ngọc cùng Quách Minh bị phế ở nơi xa bên cạnh quảng trường lúc này, khuôn mặt không khỏi co rúm, âm thầm hít vào khí lạnh.

- Đỗ Thiếu Phủ, con đã chiến thắng, thả Thiên Cổ Ngọc đi!

Ánh mắt Mộ Dung Hi ngưng lại, hắn thật sự sợ tiểu tử kia thật vất vả mới giải quyết việc học viện nay lại muốn gây chuyện.

Ánh mắt Liêu trưởng lão lúc này cũng hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ, quát khẽ:

- Đỗ Thiếu Phủ, mau thả người, con không thể tái phạm gây chuyện!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua mấy trưởng lão mới đến, cuối cùng mắt thấy Liêu trưởng lão, nói:

- Chư vị trưởng lão, Thiên Cổ Ngọc này tìm con khiêu chiến, hôm nay con ứng chiến, việc này không vi phạm quy định của học viện a?

- Con ứng chiến đương nhiên là không vi phạm quy củ học viện, nhưng nếu dám cố ý muốn tính mệnh người khác, vậy dĩ nhiên là vi phạm quy củ.- Liêu trưởng lão trầm giọng nói.

- Quy củ này của học viện con có biết đến, con đương nhiên sẽ không muốn tính mạng hắn!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua Liêu trưởng lão tiếng nói vừa dứt, ánh mắt mang theo chút cười lạnh sau đó nhìn thẳng Thiên Cổ Ngọc, trầm giọng nói:

- Lúc đầu không muốn để ý tới ngươi, nhưng ngươi không nên đụng đến người bên cạnh ta, học viện không cho phép giết người, hôm nay ta liền tha cho ngươi một mạng, chỉ là ngươi xúc phạm ranh giới cuối cùng của, nhất định phải trả giá đắt!

Ánh mắt hoảng sợ nhìn qua nụ cười lạnh trong mắt Đỗ Thiếu Phủ, Thiên Cổ Ngọc dường như cảm giác được cái gì, ánh mắt hoảng sợ rung động kịch liệt, từ sâu trong lòng thấy ớn lạnh cả người, toàn thân bỗng nhiên mạnh mẽ rung động bất an.

- Đỗ Thiếu Phủ, con rốt cuộc muốn làm gì, dừng tay!

Cảm giác được Đỗ Thiếu Phủ dường như là có hành động, Liêu trưởng lão hét lớn một tiếng, bàn chân giẫm lên mặt đất, lập tức nhào về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Mắt thấy Liêu trưởng lão đánh tới, trảo ấn tay phải Đỗ Thiếu Phủ chụp lấy cổ Thiên Cổ Ngọc, tay trái một quyền trực tiếp đánh vào bụng Thiên Cổ Ngọc, sau đó đem thân thể Thiên Cổ Ngọc trực tiếp hung hăng ném về phía Liêu trưởng lão.

- Xì xì xì...

Sắc mặt Liêu trưởng lão đại biến, đưa tay xuất ra một cỗ nhu hòa lực đạo , đem Thiên Cổ Ngọc chộp vào trong tay, thân ảnh cũng lập tức rơi vào trên quảng trường, từ trên người Thiên Cổ Ngọc xung kích xuất ra lực đạo cuồng mãnh, làm cho chỗ hai chân Liêu trưởng lão đứng, từng đường khe nứt mặt đất lan tràn.

- Phốc phốc...

Bị Liêu trưởng lão nắm trong tay, giờ phút này trong miệng Thiên Cổ Ngọc máu tươi không ngừng phun mạnh ra ngoài, hơi thở mong manh, mắt như tro tàn, ánh mắt hiện ra sự vô lực oán độc.

Nhìn qua Thiên Cổ Ngọc lúc này, Liêu trưởng lão đã biết là chuyện gì xảy ra. Một đệ tử xếp hạng thứ tám Bảng Võ, lại bị Đỗ Thiếu Phủ không chút khách khí đánh nát Thần Khuyết trở thành phế nhân.

- Hô!

Hít sâu một hơi, Liêu trưởng lão khẽ ngẩng đầu nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Đỗ Thiếu Phủ, con ra tay cũng quá hung ác rồi!

- Liêu trưởng lão, mạng của hắn không chết được, phế tu vi của hắn, con không có vi phạm quy tắc của học viện a?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua Liêu trưởng lão, ánh mắt có chút có chút phức tạp, nói:

- Về phần phế tu vi của hắn, đó là sự trừng phạt mà hắn phải nhận, nếu hắn không động đến người bên cạnh con, con cũng sẽ không phế hắn.

Ánh mắt Liêu trưởng lão chuyển động, thần sắc bất đắc dĩ, không nói gì thêm.

- Ai... .

Mộ Dung Hi khe khẽ thở dài, tiến lên lấy một viên đan dược trong tay nhét vào trong miệng Thiên Cổ Ngọc, sau đó nói với đệ tử xung quanh trên quảng trường Hòa Bình:

- Không sao, hôm nay tất cả giải tán đi.

Đông đảo đệ tử nhìn thấy trưởng lão lên tiếng, cũng chỉ đành mang theo chấn động rời đi, từng ánh mắt còn thỉnh thoảng quay đầu, nhìn qua thiếu niên áo bào tím vác Khoan Kiếm trên vai lúc này trên quảng trường.

Thân ảnh kia hung hãn bao nhiêu, đặc biệt là một chủy thủ kia hạ xuống, đơn giản chính là chủy thủ chặt trường thương, một đường sấm sét mang ánh lửa.

- Đỗ Thiếu Phủ, con cũng đi trước đi, lát nữa đi tới chỗ ta chờ ta, ta có chuyện nói với con. - Mộ Dung Hi truyền âm nói bên tai Đỗ Thiếu Phủ, người ngoài không thể nghe được.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, sau đó ra hiệu cho Âu Dương Sảng cùng Lý Tuyết hai người đang định rời đi.

- Các ngươi đi trước, ta lát nữa đi. - Lý Tuyết nhìn qua hai người Đỗ Thiếu Phủ cùng Âu Dương Sảng, trên mặt hiện lên nụ cười khổ.

- Ngại quá, ra tay hơi nặng chút.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lý Tuyết lộ ra chút áy náy, sợ là Thiên Cổ Ngọc bị phế. Việc này nhiều ít có liên quan với Lý Tuyết, đến lúc đó tất nhiên là sẽ khiến cho giữa gia tộc sau lưng Thiên Cổ Ngọc và gia tộc Lý Tuyết có chỗ ngăn cách, nặng thì gây nên mâu thuẫn, mà Lý Tuyết đương nhiên cũng sẽ gặp phải phiền phức.

- Việc này không thể trách ngươi, là hắn gieo gió gặt bão, ta từng khuyên hắn, là hắn không nghe.

Lý Tuyết cười khổ, trong lòng lúc này cũng có chút phức tạp, mặc dù trong lòng không có cảm giác với Thiên Cổ Ngọc, cũng cực kì phiền chán Thiên Cổ Ngọc bình thường sở tác sở vi*, nhưng bất kể như thế nào, nàng biết Thiên Cổ Ngọc đối với nàng là cực kì dụng tâm. Kết quả hiện tại này, cũng vượt qua dự liệu của nàng, không phải là điều mà nội tâm nàng muốn.

*Sở tác sở vi: Hành động

Đỗ Thiếu Phủ không nói thêm gì nữa khẽ gật đầu, ánh mắt ra hiệu phía sau, cùng Âu Dương Sảng song song rời khỏi quảng trường Hòa Bình.

- Ngươi ra tay quá nặng rồi, sợ là sẽ phải rước lấy phiền phức, ngươi thật vất vả mới giải quyết hết phiền phức ở học viện a.

Trên đường, Âu Dương Sảng khẽ ngẩng đầu, nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ nói.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ chuyển qua Âu Dương Sảng, nhìn qua gương mặt dung nhan tuyệt thế, nói nhỏ:

- Ra tay nặng ư, ai bảo hắn dám động vào ngươi, ta đã rất nhân từ rồi.

- Vì sao lại đối tốt với ta như vậy?

Âu Dương Sảng đột nhiên nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ, nhẹ giơ tay lên, đôi mắt đẹp mở ra, bờ môi nổi lên một tia cười.

Đỗ Thiếu Phủ cười nói:

- Bởi vì ngươi là tỷ của ta a, Dì San để cho ta chiếu cố ngươi.

Nghe vậy, Âu Dương Sảng nhàn nhạt liếc Đỗ Thiếu Phủ bên cạnh một cái, gợn sóng tại khóe môi ương lên một đường cong ưu nhã, đôi mắt thu thuỷ chăm chú êm dịu, lộ ra chút vẻ u oán, lập tức hàm răng hơi cắn môi đỏ, khóe môi phác hoạ một độ cong tuyệt mỹ, nói:

- Mẹ ta rõ ràng là để cho ta chiếu cố ngươi, ta là tỷ ngươi, ai khiến ngươi chiếu cố ta.

- Thật sao, đều như nhau. - Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc.

-Lão tam, chờ bọn ta một chút.

Đúng vào lúc này, thanh âm Tôn Trí, Trương Vĩ, Ngô Thanh Phong từ sau lưng truyền đến, ba người vội vàng chạy đến, chạy nhanh đến bên người Đỗ Thiếu Phủ.

- Lão tam, quá trâu bò rồi.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đám người Tôn Trí kinh thán không thôi, còn dừng lại trong cơn rung động trên kịch chiến quảng trường vừa nãy.

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt một tiếng, sau đó năm người rời đi, không ngừng truyền ra tiếng cười cười nói nói.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Mấy canh giờ sau, Đỗ Thiếu Phủ đi đến chỗ Vương Lân Hổ Yêu bế quan ở sau núi.

Nha đầu Đỗ Tiểu Thanh kia những ngày này vẫn luôn ở sau núi xem Vương Lân Hổ Yêu luyện hóa tinh huyết. Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đến, lập tức một mặt u oán, nàng nhàm chán muốn chết rồi, những ngày này bản thân cũng nhàn rỗi chỉ đành bắt đầu tu luyện.

Trong sơn cốc, Vương Lân Hổ Yêu vẫn thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm gừ, giống như là loại tinh huyết Hổ Yêu cuồng bạo kia cũng không phải luyện hóa quá tốt. Thể nội cũng thỉnh thoảng chịu đựng một loại thống khổ nào đó to lớn kinh người, bất quá so với lúc đầu, ngược lại đã càng ngày càng tốt.

An ủi Đỗ Tiểu Thanh một hồi lâu, lúc hoàng hôn, Đỗ Thiếu Phủ mới rời khỏi phía sau núi.

Nhớ tới truyền âm của Mộ Dung Hi, Đỗ Thiếu Phủ đang định đi tìm Mộ Dung Hi trưởng lão một chuyến, lại không nghĩ rằng Mộ Dung Hi trưởng lão đã nửa đường cản hắn lại.

Hoàng hôn, trời chiều tựa như ráng mây sắc kim hồng nhấp nhô, cầu lửa đỏ bừng viền vàng lập lóe, lóe ra hai ba đốm lửa nhỏ nóng rực, sau đó chìm vào sau dãy núi.

- Con ra tay với Thiên Cổ Ngọc không hề nhẹ. - Trên một ngọn núi, Mộ Dung Hi quay lưng về phía Đỗ Thiếu Phủ nói.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn bóng lưng Mộ Dung Hi, lông mày khẽ nhếch, nói:

- Là hắn động vào người bên cạnh con trước, con đương nhiên sẽ không khách khí.

- Gia tộc sau lưngThiên Cổ Ngọc bất phàm, ở đế quốc Thạch Long mặc dù không sánh được với Vương phủ,Tướng gia, Cốc gia…., nhưng cũng là gần thứ hạng, về sau nếu có cơ hội gặp gỡ, con cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Trên ngọn núi, ánh mắt Mộ Dung Hi thu hồi từ trong ánh tịch dương ráng chiều, quạt xếp nhẹ lay động, nhìn Đỗ Thiếu Ngọc, ngược lại cũng không ý trách cứ, nói:

- Phế hai gia hỏa tự cho là đúng liền phế đi, chỉ là đây dù sao cũng là học viện, vẫn là phải có chỗ cố kỵ mới được, học viện có phép tắc của học viện.

- Con lần này không vi phạm quy định, học viện không phải lại muốn nhằm vào con chứ? - Lông mày Đỗ Thiếu Phủ cau lại.

- Cái gì gọi là học viện nhằm vào con.

Mộ Dung Hi trừng mắt Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Lần này con đương nhiên là không vi phạm quy định của học viện, chỉ là đối với đồng môn ra tay cũng quá tàn ác.

-Không vi phạm quy định học viện là được, dù sao con không phạm người, nếu ai phạm vào con, cũng đừng trách con không khách khí.

Đỗ Thiếu Phủ lơ đễnh, mình vẫn luôn dựa vào quy tắc mình không phạm người, người không phạm ta.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Mộ Dung Hi cũng chỉ có thể thở dài, tiểu tử này so với hỗn đản Đỗ Đình Hiên kia còn hung hãn xảo trá hơn nhiều, một khi trêu chọc tiểu tử này, coi như là gặp phiền toái lớn.

- Ngươi cảm thấy Liêu trưởng lão thế nào? - Đột nhiên, Mộ Dung Hi nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Cái này. . .

Đỗ Thiếu Phủ hơi sững sờ, Liêu trưởng lão dường như là nhằm vào hắn mọi nơi, nhưng trong Hắc Ám Sâm Lâm, lại dùng tính mệnh cứu giúp hắn một lần, hôm nay lại có chút lạnh lùng, việc này khiến trong lòng Đỗ Thiếu Phủ nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.

Mộ Dung Hi nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt khẽ động, nhẹ nhàng nói:

-Lúc đầu con đến học viện, học quy củ, ai cũng không có ngoại lệ. Vương công quý tộc đều như thế, đến muộn liền không thể bước vào trong học viện, nếu Liêu trưởng lão thật sự không cho con vào học, con cho rằng con có thể tiến vào ư?

- Nhưng con dường như vẫn luôn hiểu sai ý, coi là Liêu trưởng lão đưa con vào trong đệ tử ghi danh là muốn viện cớ đả kích với một tên tiểu quỷ bực như con.

Dừng lại một chút, Mộ Dung Hi tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Nếu con thật sự nghĩ như thế, vậy thì trẻ con rồi. Nếu Liêu trưởng lão thật muốn đả kích con, sẽ không giúp con nói chuyện vào thời điểm không ít trưởng lão lúc đầu quyết định đả kích con. Về sau lúc con gây ra hoạ lớn ngập trời, Liêu trưởng lão đề xuất để con đến Hắc Ám Sâm Lâm và thành Hắc Ám đoạt lại Huyền Linh Thông Thiên Đằng, bắt Quỷ Trảo, nhìn như cố ý làm khó con nhưng trên thực tế Liêu trưởng lão lại lén theo sau con, suốt một đường bám theo bảo hộ tiểu tử con.

- Hôm nay nhìn tiểu tử con dường như còn có ngăn cách với Liêu trưởng lão, vô lễ bất kính, nếu là cha con hỗn đản Đỗ Đình Hiên kia biết, cũng nhất định quản không được tiểu tử con, con biết Liêu trưởng lão là ai không?

(Hôm nay đổi mới hoàn tất, nhiều ngày không bạo phát, cảm vặt cũng gần khỏi rồi, ngày mai Tiểu Vũ sẽ chuẩn bị bạo phát, cũng mời các huynh đệ hoa tươi ủng hộ một chút, gửi tới lời cảm ơn.)

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)