Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 364: Vận dụng chủy thủ

Chương Trước Chương Tiếp



- Thế mà mạnh như vậy!

Dọc theo quảng trường, Lý Tuyết chấn động kinh ngạc đến mức há hốc miệng, đôi mắt đẹp rung động. Thực lực của Thiên Cổ Ngọc thế nào nàng đương nhiên biết, đã đến Vũ Hầu cảnh mới bước lên hậu kỳ tới gần cấp độ đỉnh cao tu vi. Trên phương diện thực lực, sợ là ngay cả ngoại giới Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh cũng tuyệt đối không chiếm được lợi ích. Không nghĩ tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, một chiêu liền có thể bị phản thương.

- Thấy không, lão Tam nhà ta lúc trước là khinh thường xuất thủ. Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc tính là cái gì chứ, căn bản không phải đối thủ, không chịu nổi một kích!

Trong đám người, Tôn Trí sau khi rung động, lập tức lớn tiếng cười nói, trong lòng vô cùng hả giận. Sự lo lắng những ngày qua khi không ít người nói lão Tam e ngại Thiên Cổ Ngọc mà không dám xuất hiện đã hoàn toàn biến mất, mặt mũi ngập tràn ý cười.

Thiên Cổ Ngọc nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Không nghĩ tới chỉ trong một chiêu mình liền bị thương, lộ ra dáng vẻ chật vật như vậy, về sau mình làm sao còn có chỗ đứng ở học viện.

- Hỗn đản!

Trong lòng Thiên Cổ Ngọc gầm thét, vung tay một cái, một thanh trường thương màu vàng lập tức xuất hiện.

- Oanh!

Trường thương này vừa xuất hiện, phù văn phun trào, trời đất xung quanh đều chấn động, dường như năng lượng đang hội tụ về thanh trường thương kia, cỗ uy thế bá đạo khiến cho số đệ tử vây xung quanh lúc này vì vậy mà trong lòng phát run, lập tức chấn động nhao nhao lui lại.

- Đây là Bán Phù Khí “Bá Vương Thương, nghe nói là một trong những Linh khí tồn tại tới gần Phù Khí nhất, một nửa đã đến cấp độ Phù Khí!

- Bá Vương Thương xuất hiện, Thiên Cổ Ngọc muốn liều mạng đánh một trận!

- …....

Từng ánh mắt rơi vào trên người Thiên Cổ Ngọc, Bán Phù Khí 'Bá Vương Thương' trên tay, lúc này khí thế quanh người Thiên Cổ Ngọc cũng theo đó đột nhiên tăng vọt lần nữa.

Người mang Bán Phù Khí 'Bá Vương Thương', không biết bao nhiêu người đồng cấp tu vi đã bị hắn đánh bại. Lúc trước rèn luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm, hắn cũng đã từng đánh chết cường giả Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh, cho nên hắn nghe nói Đỗ Thiếu Phủ bắt Quỷ Trảo, cũng không có cảm giác gì.

Huyền khí quanh người rót vào trên Bá Vương Thương trong tay, một cỗ năng lượng mạnh mẽ tuôn ra, không gian quanh người Thiên Cổ Ngọc tựa như bị bóp méo.

Trên Bá Vương Thương kia phù văn lấp lóe, lúc này cũng nổi lên một loại ánh sáng sắc vàng quỷ dị, giống như là đang sống, phù văn lan tràn ra ngoài, tựa hồ như đang hấp thu năng lượng dao động của không gian xung quanh, làm cho không gian xung quanh thân thương tạo thành một vòng xoáy năng lượng.

Xung quanh quảng trường cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, giống như là muốn nuốt vào hết thảy, năng lượng đáng sợ hội tụ về phía Bá Vương Thương.

- Keng!

Trường thương hung hăng đập mạnh trên đất, mặt đất vì đó rung động, khe hở vỡ nát, một cỗ phù văn ánh vàng sáng chói phun trào, như muốn đập vỡ không gian, đất đá xung quanh đều vỡ thành bột mịn. Ánh mắt Thiên Cổ Ngọc nhìn thẳng Đỗ Thiếu Phủ, một thanh âm bá đạo âm lệ kiệt ngạo truyền ra:

- Đỗ Thiếu Phủ, dùng binh khí của ngươi đi. Dưới Bá Vương Thương, nhất định để cho ngươi biết, ngươi không đáng cuồng vọng trước mặt ta!

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi khép, liếc qua Thiên Cổ Ngọc, nói:

- Lại ồn ào như vậy, muốn động thủ thì nhanh chút!

- Ngươi nhất định sẽ hối hận!

Bá Vương Thương lắc một cái, toàn thân Thiên Cổ Ngọc toát ra hàn ý, bước chân quét ngang, khí thế khủng bố bộc phát, trường thương múa, một mảnh khí thế đáng sợ theo thân thương tràn ra ngoài, tuôn ra ánh thương hung hãn bá đạo một mảnh óng ánh, lành lạnh quát khẽ:

- Bá Vương Cương Thương!

Tiếng quát của Thiên Cổ Ngọc vừa rơi xuống, vòng xoáy năng lượng xung quanh Bá Vương Thương lúc này bỗng nhiên dừng lại, mặt đất xung quanh quảng trường trong ánh mắt kinh hãi xung quanh trực tiếp hóa thành bột mịn tứ tán, sau đó cơ hồ như là mảng lớn ánh thương thực chất hóa, mang theo năng lượng phô thiên cái địa* hung hãn mạnh mẽ quét sạch.

*Phô thiên cái địa: Che trời phủ đất, to lớn.

- Vù vù!

Ánh thương như điện, ánh sáng vàng trên mũi thương giống như sơn hồng khuynh tà*, đột nhiên bộc phát!

*Hồng sơn khuynh tà: Lũ ống nghiêng

Ánh thương màu vàng sáng chói phô thiên cái địa, mang theo tiếng nổ bén nhọn phá vỡ không gian, thế như sét đánh!

Những nơi ánh thương đi qua, toàn bộ quảng trường rung động kịch, một đường khe nứt quảng trường thật dài giống như dòng suối nhỏ nổ tung lan tràn!

- Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc thật mạnh!

- Bá Vương Cương Thương, dương như là vũ kỹ Hầu Phẩm Huyền Diệu cảnh!

Lúc này cảm giác thực lực của Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc như vậy, một số đệ tử xung quanh sắc mặt ngưng trọng. Bá Vương Thương Bán Phù Khí tăng thêm Hầu phẩm Huyền Diệu cảnh, còn có Thiên Cổ Ngọc bản thân bất phàm. Sợ là người Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh lúc này cũng có thể bị tru sát dưới thương.

- Vù vù...

Ánh thương xẹt ngang qua không trung, năng lượng dập dờn, không gian rung động, ánh thương bắn mạnh phá không lướt đến Đỗ Thiếu Phủ, âm bạo vang vọng không dứt.

Hai mắt Đỗ Thiếu Phủ híp lại, bị ánh thương bá đạo kia quét sạch làm mục tiêu công kích, càng có thể cảm giác được rõ ràng nhất thế công kích đáng sợ đó, không hổ là Bảng Võ thứ tám, thực lực như thế, tuyệt đối bất phàm!

-Ngao...

Mà tại thời điểm đối mặt với một thương của Thiên Cổ Ngọc vút không mà tới. Đỗ Thiếu Phủ cũng động, trên bàn tay xuất hiện một thanh chủy thủ, bơm vào Huyền khí kim sắc, phía trên chủy thủ kia, phù văn sáng chói xanh đỏ lập tức tuôn ra, mơ hồ nương theo Giao Long gào thét.

Nhìn qua đã lướt đến ánh thương trước người, trên mặt Đỗ Thiếu Phủ vén lên một nụ cười lạnh, chủy thủ tức khắc trực tiếp bổ ánh thương ra.

-Ngao ngao!

Một nhát bổ ra, không gian đột nhiên chấn động, phù văn xanh đỏ đầy trời, lập tức một đường hư ảnh Huyền Vân Xích Giao khổng lồ vút không xuất hiện.

Huyền Vân Xích Giao gào thét, ánh sáng bốn phía, kích thích sóng khí không gian xung quanh như sóng lớn cuồn cuộn, khí tức dao động kích tán giống như Vua vạn thú, khiến không trung xung quanh rung động kịch liệt.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, hư ảnh Huyền Vân Xích Giao trực tiếp quét sạch phía trên ánh thương trước người, cả hai đụng nhau giữa không, âm thanh như kinh lôi trầm đục lập tức vang vọng, kình khí đáng sợ quét sạch, không gian vì vậy mà kịch liệt dao động.

-Ầm ầm...

Sức mạnh đáng sợ quét sạch phía dưới, bành trướng đáng sợ, bị năng lượng khủng khiếp như vậy áp bách, không gian xung quanh quảng trường không khí lúc này cũng bị bại ép tứ tán phiêu đãng, hình thành một mảnh chân không.

Sau đó trong tất cả ánh mắt kinh hãi, chỉ thấy một đường hư ảnh Huyền Vân Xích Giao khổng lồ phá hủy ánh thương, trực tiếp quấn quanh Thiên Cổ Ngọc Bá Vương Thương, phù văn bắn ra, trấn áp trời cao.

Thiên Cổ Ngọc muốn thoát ra, nhưng Bá Vương Thương trong tay trong chớp mắt bị Giao Long chiếm cứ, khó mà rung chuyển.

-Xoẹt!

Sau đó trong hai con ngươi Thiên Cổ Ngọc, thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện. Chủy thủ trong tay trực tiếp phách không mà xuống, ánh đao trong con mắt mở rộng, mạnh mẽ chém vào trên Bá Vương Thương.

Ánh đao rơi xuống, bá đạo vô song, giống như đạn pháo xung kích, kích khởi tia điện hoa lửa lóe sáng, phù văn loá mắt ngút trời.

- Ken két!

Cự lực phía dưới, thân thương run rẩy, sau đó trực tiếp bị một đao chém đứt.

Bán Phù Khí Bá Vương Thương, lại bị Đỗ Thiếu Phủ lấy lực mạnh trực tiếp chặt đứt.

Chủy thủ chặt trường thương, một đường tia chớp mang ánh lửa!

- Phốc phốc!

Bá Vương Thương vỡ vụn, ánh mắt Thiên Cổ Ngọc rung động sợ hãi, máu đỏ trong miệng dâng lên phun ra.

Mà cùng lúc Bá Vương Thương một đao bị chém đứt, thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ lơ lửng như thần, phiên nhược kinh hồng, biến ảo khó lường, hóa thành tàn ảnh. Vào lúc đẩy lui Thiên Cổ Ngọc, vẫn nghiêng người đi đến trước người Thiên Cổ Ngọc.

- Ba Động Quyền!

Hào quang màu vàng kim nhạt trong mắt lấp lóe, đột nhiên trong mắt Đỗ Thiếu Phủ lóe lên hàn ý, cùng lúc, năm ngón tay trái đột nhiên nắm chắc thành quyền, một cỗ năng lượng cường hãn phun trào, phù lục bí văn kim sắc cấp tốc ngưng tụ trên nắm tay, trong nháy mắt mạnh mẽ rơi vào lồng ngực Thiên Cổ Ngọc.

- Phanh phanh phanh!

Âm thanh trầm thấp trầm đục, một tiếng tiếp lấy một tiếng, hết thảy mười ba âm thanh bạo hưởng, năng lượng kình khí kinh người dao động tầng tầng trùng điệp, khí thế chồng lên gấp đôi, như sóng xung kích, cuối cùng mạnh mẽ đánh lên lồng ngực Thiên Cổ Ngọc..

Năng lượng kinh người xung kích trầm đục, như tiếng sấm nổ vang dội không thôi!

Thân thể Thiên Cổ Ngọc lập tức bị xung kích bay tứ tung, giống như chim gãy cánh, cuối cùng thân thể bị bắn ngược rơi xuống đập vào mặt đất.

- Ken két...

Lực xông kích đáng sợ đập mặt đất quảng trường mãnh liệt bắn ra từng mảnh đá vụn lớn bé, khe nứt lan tràn càng ngày càng sâu, đá vụn văng khắp nơi, mảng lớn quảng trường trở thành phế tích, đất rung núi chuyển, khí thế kinh người!

Mặt Đỗ Thiếu Phủ không chút biểu tình, một bước ngang trời xuất hiện, trực tiếp một cước rơi vào trên người Thiên Cổ Ngọc, đem thân thể hắn lần nữa ném vào trong đống phế tích quảng trường, Thiên Cổ Ngọc trong miệng máu tươi xen lẫn một chút nội tạng vỡ vụn phun mạnh ra ngoài.

- A...

Tiếng kêu rên thê thảm lập tức truyền ra từ trong miệng Thiên Cổ Ngọc - Hừ!

Đỗ Thiếu Phủ vừa nâng chân lên, lại vung tay, lòng bàn tay khẽ dao động , một cỗ lực hấp xả phun trào, cách không trung đem thân thể Thiên Cổ Ngọc bên trong khe hở mặt đất kia hút vào lòng bàn tay, tay bắt một cái liền kìm giữ cổ họng hắn.

- Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc, hiện tại ngươi hẳn phải biết ta vì sao không thèm để ý đến ngươi, bởi vì ngươi căn bản không có tư cách cùng ta quyết đấu!

Ánh mắt nhàn nhạt liếc Thiên Cổ Ngọc, trên khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ phác hoạ một nụ cười lạnh nhàn nhạt trêu tức, trảo ấn sắc bén giữ lấy cổ họng Thiên Cổ Ngọc, chỉ cần dùng lực, sợ là cổ họng Thiên Cổ Ngọc liền trực tiếp bị bẻ gãy.

Thiên Cổ Ngọc vừa mới còn bá đạo kiệt ngạo bất phàm, giờ phút này ánh mắt rốt cục lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn đường đường xếp hạng thứ tám Bảng Võ, thôi động Bá Vương Thương, cũng bị đối phương dùng một thanh dao phay chặt đứt.

Đến lúc này, hắn mới biết được thiếu niên áo bào tím trước mắt thực lực đến loại cấp bậc nào. Vốn dĩ không muốn để ý tới hắn, cũng không phải là e ngại hắn, mà thật sự chỉ là không đem hắn để vào mắt mà thôi, hắn lại còn như con rệp dây dưa không xuống, hiện tại, dường như hối hận đều đã muộn.

Xung quanh quảng trường yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều rung động mạnh mẽ, ai có thể nghĩ đến, Thiên Cổ Ngọc vừa mới còn kiệt ngạo bất phàm chỉ trong giây lát liền thành sâu kiến, đường đường Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc, trước mặt Đỗ Thiếu Phủ căn bản không chịu nổi một đòn.

Đến lúc này, tất cả đệ tử mới thật sự biết được, vốn dĩ Đỗ Thiếu Phủ không để ý tới Thiên Cổ Ngọc này, cũng không phải là e ngại cường giả uy tín Bảng Võ lâu năm Thiên Cổ Ngọc, mà căn bản là không đem Thiên Cổ Ngọc để ở trong lòng, hoàn toàn khinh thường để ý tới.

Mà hết lần này tới lần khác Thiên Cổ Ngọc còn không muốn buông tha, hiện tại cũng coi như tự rước lấy nhục.

- Sưu sưu... ...

Nơi xa quảng trường Hòa Bình, có mảng lớn ánh sáng thân ảnh đến, một cỗ khí tức cường hãn quét sạch, dẫn đầu mấy chùm ánh sáng thân ảnh trực tiếp liền rơi vào trên quảng trường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)