Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 363: Giới hạn vảy ngược.

Chương Trước Chương Tiếp

Tất cả ánh mắt học sinh Học Viện, hiện tại đều rơi vào trên người thiếu niên áo bào tím lưng vác Khoan Kiếm Đỗ Thiếu Phủ kia, có thể phế một chân của Quách Minh đã đạt được nửa bước tới Vũ Hầu cảnh dễ như trở bàn tay, nhưng thật sự có thể làm gì được Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc sao, dù sao Thiên Cổ Ngọc cũng xếp hạng thứ tám bảng Võ, so với bọn người Hỏa Đao Bắc Minh Phong còn mạnh hơn.

- Đừng ồn ào, ra tay đi!

Trên mặt Đỗ Thiếu Phủ cũng nhếch lên một nụ cười lạnh, chân bước về phía trước hơi đạp một bước, áo bào tím khẽ nhích, bàn chân rơi xuống mặt đất, một cỗ Huyền khí màu vàng kim nhạt dập dờn xuống, trên nền đá quảng trường, từng đường khe hở lặng lẽ lan tràn ra.

Không hề nghi ngờ, Đỗ Thiếu Phủ cũng nổi giận, con người đều có vảy ngược, đều có điểm mấu chốt, ranh giới vảy ngược của Đỗ Thiếu Phủ chính là người bên cạnh, ai dám động đến người bên cạnh mình, đánh chủ ý lên người bên cạnh mình, đó chính là chạm đến ranh giới cuối cùng của Đỗ Thiếu Phủ, động vào vảy ngược trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Quách Minh nay muốn động Âu Dương Sảng, mà tất cả những việc này, Đỗ Thiếu Phủ biết đều là do Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc trước mắt này gây nên, trong lòng cũng không có ý định khách khí, vốn dĩ không có lợi gì, vốn không muốn để ý tới người này, nhưng lúc này Thiên Cổ Ngọc vậy mà động đến người bên cạnh mình, không để ý đến người này cũng không được.

Lúc này cảm giác được khí tức dập dờn quanh người Đỗ Thiếu Phủ, không ít học sinh bốn phía lộ vẻ xúc động, tên kia quả thật giống như lời đồn đại, tu vi không cao, nhưng thực lực lại khiến người ta kinh sợ.

- Quả nhiên có chút thực lực.

Cảm nhận được khí tức của Đỗ Thiếu Phủ lan tràn, trong lòng Thiên Cổ Ngọc cũng hơi kinh ngạc, khó trách Đỗ Thiếu Phủ có thể tuỳ tiện phế Quách Minh, cũng có thể được Lý Tuyết coi trọng. Nhưng bây giờ ngay trước mặt tất cả học sinh Học Viện, nhất định phải làm cho mọi người biết, chỉ là một tân sinh mà thôi, dù nổi bật thế nào, cũng không phải là đối thủ của hắn.

Ánh mắt âm trầm nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ, thủ ấn của Thiên Cổ Ngọc bắt đầu ngưng kết, một cỗ Huyền khí ánh vàng từ trong cơ thể tuôn ra dao động, chỉ một thoáng liền chập chờn giữa không gian xung quanh, làm cho mặt đất hơi rung động.

- Oanh!

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, một cỗ ánh sáng màu vàng nhạt trực tiếp bao phủ quanh người Thiên Cổ Ngọc, giống như chất lỏng màu vàng lưu động, ánh sáng vàng không ngừng tràn động, cực kì huyền ảo.

- Đại Địa Cương Tráo, tuyệt chiêu phòng ngự của Thiên Cổ Ngọc, chuyên môn dùng để chống lại đối thủ thực lực cực lớn, xem ra Thiên Cổ Ngọc rất hiểu rõ Đỗ Thiếu Phủ, cho nên vừa ra tay liền bố trí Đại Địa Cương Tráo.

Dọc theo quảng trường, Lý Tuyết nhìn Thiên Cổ Ngọc trên quảng trường, đôi mắt đẹp có chút ngưng trọng, sau đó nhìn qua bên người Âu Dương Sảng, hỏi:

- Âu Dương học muội, muội thấy thế nào, tên kia có thể thật sự chống lại Thiên Cổ Ngọc không?

Âu Dương Sảng khẽ nhúc nhích đôi mắt to mắt sáng, chân mày ẩn ẩn cau lại, nói:

- Muội cũng không biết, không biết hiện tại hắn đã đến cấp độ nào.

- Phòng ngự dường như là không tệ.

Nhìn qua Huyền khí màu vàng nhạt phòng ngự che đậy ánh sáng kia bố trí quanh người Thiên Cổ Ngọc, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ cũng theo đó khẽ động, thứ tám bảng Võ, quả nhiên không phải chỉ là hư danh.

Chỉ là đối với phòng ngự mà nói, Đỗ Thiếu Phủ chưa từng có bất kỳ cố kỵ nào, Huyền khí màu vàng kim nhàn nhạt quanh người dập dờn lan tràn, lộ ra trên da, ẩn ẩn có thể nhìn thấy có phù lục bí văn kim sắc bao phủ.

- Tiểu tử, động thủ đi, miễn để cho người ta nói ta khi dễ một tân sinh.

Thiên Cổ Ngọc âm trầm cười nhạt, dò xét từ trên khí tức, Đỗ Thiếu Phủ kia chỉ là cấp độ Mạch Linh cảnh mà thôi, vẫn là tu vi Mạch Linh cảnh cấp độ Trung không cao, xem ra thực lực của hắn chỉ có chút hư danh.

Một Mạch Linh cảnh lại có thể mạnh hơn được đến đâu, có chút thanh danh truyền ra, đoán chừng cũng là do có không ít may mắn, chỉ có thể chứng minh tiểu tử kia là một người gặp may mà thôi.

Mà ở trước mặt Thiên Cổ Ngọc hắn, loại may mắn này nhất định kết thúc.

- Lấy tuổi của ngươi muốn cùng ta quyết đấu, đã không biết xấu hổ, hà tất còn cao thượng, đương nhiên, hôm nay ta sẽ thành toàn loại người không biết xấu hổ như ngươi!

Khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhếch, phác hoạ một đường cong lạnh nhạt, nhìn Thiên Cổ Ngọc, nói:

- Là ngươi muốn cùng ta quyết đấu, vậy để ngươi xuất thủ trước, để loại không biết xấu hổ như ngươi không còn chút mặt mũi nào nữa.

- Thiên Cổ Ngọc là lão sinh, tuổi còn lớn hơn không ít, ngược lại có chút chiếm tiện nghi.

- Đến như vậy, Thiên Cổ Ngọc dường như có chút không biết xấu hổ.

- ……...

Tiếng nói Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt, bốn phía quảng trường cũng có không ít sinh nhiều chuyện lập tức nghị luận sôi nổi.

- Tiểu tử, họa đến trước mắt còn trâng tráo không biết thẹn, đúng là tự tìm tai vạ!

Nghe tiếng nghị luận bốn phía, sắc mặt Thiên Cổ Ngọc âm trầm đến cực hạn, bàn chân phun động một vòng Huyền khí màu vàng nhạt, một cỗ năng lượng cường hãn trầm đục từ dưới bàn chân truyền ra, dưới không ít ánh mắt kinh ngạc thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi khôi ngô hóa thành một đạo tàn ảnh lấp lóe, nhanh như chớp bắn tới người Đỗ Thiếu Phủ.

Một cỗ khí thế cuồn cuộn hùng hậu uy áp, xuyên qua khoảng cách mấy thước ngắn ngủi, bỗng nhiên bại áp Đỗ Thiếu Phủ.

Nhìn thân ảnh lướt tới trong nháy mắt kia, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi khép, Huyền khí màu vàng kim nhạt chung quanh cũng không ngăn cản, ầm vang quét sạch ra ngoài, giống như hung thú thức tỉnh, khí thế bộc phát.

- Oanh!

Hai cỗ khí tức đều tuyệt đối cường hãn, chưa giao thủ mà khí tức đã va chạm trước, hai cỗ khí tức đụng nhau, nhìn như vô hình nhưng lại hung hãn dị thường, một cỗ năng lượng trầm đục giống như sấm sét giữa trời quang, bỗng nhiên vang vọng quảng trường.

- Phần phật. . .

Một cỗ sóng khí đáng sợ từ chỗ hai cỗ khí tức va chạm, nhanh chóng bắn nhanh.

- Xùy!

Khoảng cách ngắn ngủi vài mét, đối với người đến tu vi Vũ Hầu cảnh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt.

Thân ảnh Thiên Cổ Ngọc xuất hiện nhanh như chớp, anh khí trên khuôn mặt hiện lên một vòng âm sát hàn ý, trên một đạo quyền ấn trong tay, bao vây phù lục bí văn màu vàng, ánh sáng loá mắt, giống như ánh mặt trời nhạt lập tức đoạt không ra ngoài, mang theo một cỗ năng lượng vòng xoáy phun trào xung quanh, hình thành một cơn bão năng lượng lớn, bỗng nhiên mạnh mẽ săn đuổi Đỗ Thiếu Phủ.

Ầm ầm. . .

Một quyền này xuất ra, không trung xung quanh rung động kịch liệt, phù văn chói mắt, năng lượng trầm đục nhức tai vang vọng quảng trường, từng đường khe hở mặt đất ở quảng trường đột nhiên giống như lũ nhện phân tán theo khe nứt đến nơi xa.

Khí thế đáng sợ uy áp cùng hung hãn trên nắm đấm trấn áp trời cao, trong nháy mắt liền đem Đỗ Thiếu Phủ gần trong gang tấc trực tiếp ngưng kết trong không gian, cuốn vào trong đó.

- Đại Địa Bạo Cương Quyền, tuyệt chiêu của Thiên Cổ Ngọc, Thiên Cổ Ngọc vận dụng toàn lực, muốn một chiêu đánh bại Đỗ Thiếu Phủ!

- Đại Địa Bạo Cương Quyền, đây chính là Vũ kỹ Hầu Phẩm mới lên cấp độ a, không ngờ Thiên Cổ Ngọc vậy mà đã tu luyện thành công!

- Vừa ra tay chính là vận dụng tuyệt chiêu, Thiên Cổ Ngọc hắn không phải muốn một chiêu đánh bại Đỗ Thiếu Phủ, mà là muốn một chiêu phế Đỗ Thiếu Phủ!

Trong nháy mắt Thiên Cổ Ngọc xuất thủ, học sinh học viện bốn phía quảng trường đột nhiên thất sắc, Thiên Cổ Ngọc vừa ra tay chính là tuyệt chiêu, căn bản cũng không có ý định dễ dàng buông tha Đỗ Thiếu Phủ.

Đám người lo lắng, Đỗ Thiếu Phủ mặc dù bất phàm, nhưng thật sự có thể chống lại một cường giả xếp mười vị trí đầu bảng Võ có danh tiếng như Thiên Cổ Ngọc này hay không a.

Mọi ánh mắt lúc này đều rơi vào trên thân ảnh áo bào tím vác Khoan Kiếm bên trên.

Kình phong đáng sợ quét sạch, thiếu niên vai vác Khoan Kiếm, áo bào tím quanh ngươi phần phật, mái tóc đen dài phía sau bay múa.

Trong tất cả ánh nhìn chăm chú, Đỗ Thiếu Phủ di chuyển lúc nhanh lúc chậm, thủ ấn biến ảo, sau đó một tay mở ra, ánh sáng kim sắc phun trào, tựa như quạt hương bồ*, phù lục bí văn trên lòng bàn tay lấp lóe, trong chốc lát, một một quyền trực tiếp mạnh mẽ đánh tới Thiên Cổ Ngọc.

- Xì xì xì!

Những nơi một quyền đi qua, giống như xung quanh bàn tay ngưng tụ tạo thành một vết lõm không gian kim sắc hình vòng cung, không gian xung quanh bàn tay phù văn màu vàng chi chít, tầng tầng lớp lớp, giống như cánh chim đại bàng.

- Oanh!

Một cỗ khí tức bá đạo sắc bén, giống như núi lửa phun trào, đột nhiên từ trên người Đỗ Thiếu Phủ lan tràn quét sạch, chấn động không gian, sau đó một tay hung hăng đập vào nắm đấm của Thiên Cổ Ngọc.

Một đạo thủ ấn ầm vang như gió bão rơi vào trên nắm đấm của Thiên Cổ Ngọc kia, nhất thời, một cỗ năng lượng kình khí đáng sợ dao động, từ điểm tiếp xúc đụng nhau, giống như sóng lớn dập dờn. . .

Không có năng lượng trầm đục đinh tai nhức óc thái quá, chỉ là hai cỗ năng lượng đáng sợ kia khuếch tán, giống như pháo bông nở rộ trên quảng trường.

- Rầm rầm. . .

Cả hai chạm vào nhau, xuất hiện một màn khiến người ta rung động, chỉ thấy xung quanh một quyền đáng sợ kia của Thiên Cổ Ngọc, cơn bão năng lượng trực tiếp bị nhanh chóng đập nát, như muốn đem một vùng không gian kia cũng đập nát phá hủy, sau đó liền thấy một tay Đỗ Thiếu Phủ đập vào trên nắm đấm của Thiên Cổ Ngọc.

Tức khắc chỉ thấy Thiên Cổ Ngọc nhướng mày, lực đạo đáng sợ kia trên nắm đấm trước thủ ấn kim sắc lại không cách nào địch nổi, trực tiếp bị phá hủy.

Năng lượng đáng sợ quét sạch, quần áo quanh người Thiên Cổ Ngọc bị đánh rách tả tơi, tóc tai bù xù dáng vẻ chật vật, nắm đấm bắt đầu run rẩy, kịch liệt đau nhức quét tới, giống như nắm đấm bị làm vỡ nát.

- Xoẹt. . .

Sắc mặt Thiên Cổ Ngọc chấn kinh, thân thể trực tiếp lùi lại nhanh chóng.

- Hừ!

Đỗ Thiếu Phủ hừ lạnh một tiếng, thân ảnh bay lơ lửng như thần, thủ ấn kim sắc chăm chú theo đuôi, bá đạo sắc bén, trấn áp không trung xung quanh, lấy khí thế sét đánh, hung hăng đánh mạnh vào ánh sáng phòng ngự màu vàng quanh người Thiên Cổ Ngọc.

- Ken két...

Dưới trọng kích bậc này, khí thế giằng co chặt chẽ trong thời gian chớp mắt, ánh sáng màu vàng quanh người Thiên Cổ Ngọc trực tiếp sụp đổ rạn nứt vỡ vụn thành phù văn tiêu tán.

- Đạp đạp!

Thiên Cổ Ngọc cũng bị một cỗ lực đạo hùng hồn trực tiếp đẩy lui, ước chừng về sau mười mấy bước, lúc này mới hoàn toàn đem lực đạo đáng sợ kia tháo bỏ xuống, những nơi bước chân đi qua, mặt đất đều hóa thành bột mịn.

Lúc ổn định thân thể, Thiên Cổ Ngọc tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có một vệt máu lặng lẽ tràn ra.

Chỉ một chiêu, Thiên Cổ Ngọc không chỉ không áp chế đánh bại Đỗ Thiếu Phủ, mà ngược lại trực tiếp bị Đỗ Thiếu Phủ phản thương, ngay cả phòng ngự cũng bị phá hủy.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có dư âm năng lượng vừa rồi trên quảng trường còn dập dờn khuếch tán.

Đông đảo ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối, dường như có chút không dám tin.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)