Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 362: Trực tiếp phế đi

Chương Trước Chương Tiếp



Mà khi thanh âm lãnh đạm lọt vào tai, Âu Dương Sảng trên gương mặt ngưng trọng thất sắc, cũng lập tức thở dài một hơi.

- Xoẹt...

Trong chớp mắt, đông đảo mọi người nhìn chăm chú, thanh âm áo bào tím liền xuất hiện sau lưng Âu Dương Sảng.

Đối mặt với ánh đao sắc bén của Quách Minh đã vụt đến sau lưng Âu Dương Sảng, tay áo dài sau áo bào tím nhẹ nhàng vung lên, một cỗ kình phong bỗng dưng quét ngang ra ngoài, sau đó một thoáng này, chỉ thấy bên trong tay áo dài của thân ảnh áo bào tím kia, phù lục bí văn kim sắc bao phủ bàn tay trực tiếp lộ ra.

Hết thảy tốc độ khiến cho người ta hoa mắt, giống như quỷ mị, phù lục bí văn kim sắc kia bao phủ bàn tay, trực tiếp giam giữ trên ánh đao của Quách Minh, cơ hồ là trong nháy mắt, đem một đao sắc bén trực tiếp tồi khô lạp hủ phá hủy.

- Ken két...

Mà trong khoảnh khắc này, người áo bào tím trực tiếp cất bước tiến lên, mang theo tàn ảnh, tốc độ khủng khiếp giống như là quang ảnh đang lóe lên, nhanh chóng tiếp cận Quách Minh, ngón trỏ và ngón giữa tách ra, trong ánh vàng bao phủ, trực tiếp kẹp chặt phía trên mũi đao Đao Linh Khí.

Sắc mặt Quách Minh đại biến, Huyền khí bạo dũng, muốn đem Đại Đao Linh Khí rút ra, lại kinh ngạc phát hiện lúc này Đại Đao Linh Khí của mình bị đối phương kẹp ở trong hai ngón, vững như bàn thạch, căn bản không thể rung chuyển.

- Đây là ai, sao lại mạnh như vậy!

Trong khoảnh khắc này, gương mặt Quách Minh hiện lên ngưng trọng cùng kinh hãi, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên thấy lạnh cả người tuôn ra ngoài da, linh hồn đột nhiên có chút bất an.

- Tạch tạch tạch cạch!

Thân ảnh áo bào tím ánh mắt âm trầm, phía trên hai ngón, lực lượng kinh khủng đột nhiên bộc phát, Đại Đao Linh Khí trong tay Quách Minh trực tiếp 'Ken két' bắt đầu rạn nứt.

- Xì xì xì...

Một thanh Đại Đao Linh Khí giá trị phi phàm, lập tức trước đông đảo ánh mắt kinh hãi trực tiếp hóa thành những mảnh vỡ nát vụn, bị thân ảnh áo bào tím kia chỉ vẻn vẹn dùng hai ngón tay kẹp nát, loại thực lực này, là cường hãn bậc nào, kinh khủng như vậy!

- Xùy...

Đại Đao Linh Khí vỡ nát, thân ảnh áo bào tím lại không có bất kỳ đình trệ nào, trong miệng Quách Minh bởi vì Đại Đao Linh Khí vỡ vụn mà một ngụm máu tươi phun mạnh ra ngoài, vừa muốn nhanh chóng lùi lại, liền phát hiện thân ảnh áo bào tím kia đã xuất hiện trước mặt hắn như quỷ mị, trong hai mắt của hắn lộ ra một gương mặt cương nghị duệ chí, ánh mắt trong sáng lấp lóe một mảnh hàn ý, sắc bén khiếp người, làm cho trong lòng người ta run rẩy.

Thân ảnh áo bào tím ngẩng đầu, lộ ra gương mặt Đỗ Thiếu Phủ giờ phút này có chút lạnh lùng,, tay phải dùng tốc độ khó mà tin nổi, trực tiếp cầm giữ tay vừa mới cầm đao của Quách Minh, phù lục bí văn kim sắc bộc phát, sau đó trong tay một cỗ cự lực tuôn ra, mạnh mẽ xé ra.

- Xoạt xoạt...

Một cánh tay phải của Quách Minh, trong đông đảo ánh mắt kinh ngạc doạ người, bắt đầu từ đầu vai, tồi khô lạp hủ lập tức cứ thế mà bị kéo đứt, xương máu phun ra, vung vãi cả quảng trường.

- A... ... ...

Tiếng kêu rên thê thảm lập tức từ trong miệng Quách Minh truyền ra, trong chốc lát khuôn mặt đau nhức run rẩy dữ tợn.

- Ầm!

Mà việc này căn bản vẫn chưa xong, trên gương mặt hờ hững kia của Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt hàn ý lấp lóe, tay trái nắm chắc thành quyền, phù lục bí văn kim sắc bao phủ, xen lẫn một cỗ năng lượng to lớn mạnh mẽ rơi về vị trí bụng Thần Khuyết của Quách Minh.

- Oanh!

Những nơi nắm đấm đi qua, trong không khí tiếng nổ vang không dứt, cuối cùng giữa ánh mắt hoảng sợ của đông đảo học sinh Thiên Vũ học viện xung quanh, chặt chẽ vững vàng đập vào vị trí bên trên bụng Thần Khuyết của Quách Minh.

- Xì xì xì...

Năng lượng kình khí kinh khủng lộ ra bá đạo, trực tiếp làm cho thân thể Quách Minh bị xung kích ném lên giữa không trung, giống như cánh diều dây điện, yếu ớt bị đánh bay đi.

- Oanh!

Cuối cùng thân thể Quách Minh trực tiếp rơi xuống trên mặt đất nơi xa quảng trường, đập mặt đất quảng trường rung rẩy, khe hở mặt đất không ngừng vỡ nát ra.

- Phốc phốc phốc phốc...

Quách Minh rơi xuống đất, máu me đầm đìa, trong miệng chảy ra bọt khí, khuôn mặt dữ tợn co giật giống như dã thú trước khi chết, ánh mắt vô hồn một mảnh tro tàn.

Không gian xung quanh đột nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người không khó biết, Quách Minh kia sợ là không chết cũng đã bị phế triệt để, Thần Khuyết tuyệt đối đã vỡ vụn, xem như có thể nhặt về một mạng, về sau cũng sống không bằng chết.

- Ục ục...

Bốn phía quảng trường thật lâu về sau mới hồi phục tinh thần lại, không khỏi hít vào khí lạnh, mà thời điểm từng ánh mắt kia đều thấy rõ ràng thân ảnh áo bào tím, ánh mắt đều biến hóa không nhẹ.

- Đỗ Thiếu Phủ, là Đỗ Thiếu Phủ tới.

- Hắn rốt cục xuất hiện, vừa ra tay liền phế Quách Minh!

-........

Biển người vây xem bạo động, lúc này Lý Tuyết mới vội vàng lướt đến, lập tức liền thấy được Quách Minh đã dữ nhiều lành ít trên quảng trường, kiều nhan cũng theo đó mà thất sắc.

Một góc quảng trường, mười mấy thanh niên đứng chung một chỗ, ánh mắt cũng đồng dạng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mười mấy thanh niên vây quanh một người thanh niên dẫn đầu khôi ngô cao lớn, giờ phút này con mắt chăm chú nhìn thiếu niên áo bào tím đột nhiên tới trên quảng trường, ánh mắt bỗng nhiên bắt đầu hiện ra sự dao động.

- Ngươi không sao chứ?

Trên quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ nhìn cũng không nhìn qua Quách Minh kia một chút, lập tức cất bước đến bên cạnh Âu Dương Sảng lúc này cũng có chút kinh ngạc hỏi.

- Ta không có việc gì!

Âu Dương Sảng lấy lại tinh thần, đôi mắt to đẹp nhìn qua Quách Minh đang co giật nơi xa, sau đó nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ, có chút lo lắng nói: - Ngươi thật giống như là lại rước lấy phiền phức.

- Ngươi không sao là tốt.

Đỗ Thiếu Phủ lơ đễnh nói Âu Dương Sảng: - Yên tâm đi, tên kia không chết được, chỉ là cũng đừng nghĩ về sau lại động đến ngươi, do hắn vi phạm quy củ của học viện trước, ta phế hắn, học viện cũng không có nói.

- Âu Dương học muội, muội không sao chứ, đều là ta gây phiền phức, không nghĩ tới làm liên lụy các ngươi, thật sự là thật xin lỗi.

Lý Tuyết vội vàng nhảy đến quảng trường đến bên người Âu Dương Sảng, thấy bộ dáng Âu Dương Sảng tựa hồ không có chuyện gì, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Yên tâm đi, ta không sao, việc này cũng không thể chỉ trách ngươi. - Âu Dương Sảng mỉm cười, không có ý tứ trách cứ Lý Tuyết.

- Các ngươi đi xuống đi, ta còn có chuyện phải giải quyết.

Nhìn qua Âu Dương Sảng cùng Lý Tuyết, Đỗ Thiếu Phủ ra hiệu cho hai người đi xuống trước.

- Vậy ngươi cẩn thận một chút.

Âu Dương Sảng gật đầu, tựa hồ là biết Đỗ Thiếu Phủ còn muốn làm cái gì, sau đó cùng Lý Tuyết rời đi.

Mắt thấy hai nữ tử rời đi, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ đảo qua bốn phía quảng trường, hét lớn: - Ai là Thiên Cổ Ngọc, cút lên cho ta!

Tiếng gầm nương theo Huyền khí cuồn cuộn phun trào bập bềnh ra ngoài, quanh quẩn không gian, đủ để cho tất cả mọi người cũng nghe được rõ ràng.

- Đỗ Thiếu Phủ rốt cục muốn xuất thủ sao?

Theo tiếng gầm của Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, người xem bốn phía bạo động, từng đạo ánh mắt lập tức không hẹn mà cùng nhìn về một góc quảng trường, đến phía trước thanh niên khôi ngô cao lớn kia đang bị mười mấy thanh niên vây chặt.

Ánh mắt của mười mấy thanh niên ấy lúc này cũng không ngừng dao động, nhao nhao nhìn thanh niên khôi ngô cao lớn kia.

Vào lúc này bị đông đảo học sinh học viện bốn phía nhìn chăm chú, thanh niên khôi ngô cao lớn ngẩng đầu, thấy thiếu niên áo bào tím trên quảng trường, bỗng dưng, Huyền khí dưới chân bộc phát, thân ảnh nhất thời tựa như tia chớp vút không tới, gắt gao lắc mình một cái, bỗng nhiên rơi vào trước người Đỗ Thiếu Phủ không đủ mấy thước trên quảng trường.

- Oanh!

Thanh niên này đáp xuống, toàn bộ mặt đất trong lúc vô hình cũng run lên, từng khe hở mặt đất từ dưới hai chân lan tràn ra, vốn trên mặt có chút anh khí, lúc này lại có chút âm hàn, ánh mắt âm lãnh nhìn chăm chú Đỗ Thiếu Phủ, cười lạnh nói: - Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ kia?

- Xem ra, ngươi chính là 'Bá Vương Thương'!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua Thiên Cổ Ngọc trước mắt, vô hình khí tức dao động, tựa như muốn có thể ảnh hưởng không gian, xếp hạng thứ tám bảng Võ, ngược lại hẳn cũng không phải chỉ là hư danh như Âu Dương Sảng đề cập tới, thật đúng là đến Vũ Hầu cảnh mới bước lên tu vi Hậu Kỳ.

- Đừng tưởng rằng có thể trong Hắc Ám Sâm Lâm nội sát một chút a miêu a cẩu, nhặt được một chút lợi lộc, liền cho rằng có thể khoa trương trong nội viện Võ Học, nay rốt cục có lá gan xuất hiện a."

Thiên Cổ Ngọc lặng lẽ nhìn thẳng Đỗ Thiếu Phủ, nói: "Ngươi và ta quyết đấu, nếu ngươi thắng ta, về sau Lý Tuyết chính là của ngươi, nếu ngươi thua, ta cũng sẽ để ngươi nỗ lực cả đời cũng khó mà quên giáo huấn!

- Cái ngươi gọi là quyết đấu, ta căn bản không có hứng thú, việc này cũng không có quan hệ với bất cứ ai, ngươi cho rằng ngươi tuyên bố muốn quyết đấu, ta nhất định phải xuất hiện ư, ngươi xem ngươi là thứ gì, ngươi quá đề cao mình!

Đỗ Thiếu Phủ nhàn nhạt nói, ánh mắt trên mặt dần dần lạnh lẽo:

- Vốn không muốn để ý đến ngươi, nhưng ngươi không nên đụng đến ranh giới cuối cùng của ta, dám đụng đến người bên cạnh ta, vậy thì phải trả giá đắt, ngươi muốn chơi, nay ta liền bồi ngươi chơi đến cùng!

Nghe vậy, ánh mắt Thiên Cổ Ngọc dần dần trở nên âm lãnh, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, Đỗ Thiếu Phủ này không mảy may đem hắn để vào trong mắt, trong thần sắc cao ngạo, ánh mắt như rắn độc, khí tức từ từ dao động, đột nhiên, một cỗ khí tức ngang tàng đột nhiên từ trong cơ thể khôi ngô cao lớn dâng trào ra ngoài.

- Phần phật... . . .

Khí tức dâng trào như thế, giống như gió bão, trong nháy mắt quét ngang quảng trường, quét sạch tro bụi đá vụn lan tràn cuốn đi, sóng khí như rồng bay, lộ ra một cỗ khí thế bá đạo.

- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì lời nói hôm nay, tin ta, Thiên Cổ Ngọc ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá thật lớn!

Thanh âm Thiên Cổ Ngọc âm trầm quanh quẩn bốn phía quảng trường, trong thanh âm, giờ phút này ẩn chứa hàn ý, làm cho đông đảo học sinh Học Viện bốn phía quảng trường cũng tự dưng thấy lạnh cả người.

Ai cũng nghe được, Đỗ Thiếu Phủ hiện tại đã hoàn toàn chọc giận 'Bá Vương Thương' Thiên Cổ Ngọc.

(Nay đổi mới hoàn tất.)

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)