-Phù...
Sáng sớm ngày thứ ba, Đỗ Thiếu Phủ phun ra một ngụm trọc khí, khí tức quanh người thu liễm, đình chỉ điều tức, tròng mắt tinh mang lóe ra.
-Đỗ học đệ, ngươi cuối cùng cũng ra, Lý Tuyết sư muội đã chờ ngươi một ngày một đêm.
Ngay sau khi Đỗ Thiếu Phủ sửa sang một phen rời đi đình viện đơn độc này, liền nhìn thấy Hàn Triều sư huynh với vẻ mặt hưng phấn đứng trong Khí Viện.
-Lý Tuyết?
Đỗ Thiếu Phủ hơi nhăn mày, nhớ tới nữ tử khiến người ta khó mà nắm giữ kia, lập tức trong lòng có chút không yên, nhưng sau đó thì thào nói nhỏ: "Vì sao phải sợ hãi nữ nhân kia, ta đường đường một nam nhân, chẳng lẽ còn sợ bị nữ nhân kia đùa giỡn sao, vậy cũng quá hèn nhát rồi."
Nghĩ như vậy, Đỗ Thiếu Phủ cũng can đảm hơn không ít.
- Lý Tuyết sư muội, hình như là tới tìm ngươi có việc gấp, đã tại phòng bên cạnh chờ ngươi cả một ngày một đêm."
Hàn Triều nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cười thần bí, nói:
- Đỗ học đệ, ngươi và Lý Tuyết sư muội có phải có quan hệ gì đặc biệt không, ta thấy Lý Tuyết sư muội chờ ngươi cực kỳ sốt ruột, chẳng nhẽ là các ngươi quan hệ không tầm thường, nàng mến mộ ngươi? Hay là ngươi mến mộ nàng? Nghe nói Lý Tuyết sư muội ở trong học viện có không ít người theo đuổi, ngươi nếu là thành công, đó chính là làm vẻ vang cho Khí viện chúng ta a, nhất định phải nắm bắt nha . . ."
- Sư huynh, ta vẫn là đi xem một chút Lý Tuyết sư tỷ tìm ta có chuyện đi. - Đỗ Thiếu Phủ lập tức thoát thân, phải biết Hàn Triều sư huynh một khi nói chuyện, chính là thao thao bất tuyệt.
- Đỗ học đệ từ từ đã, ta còn nói hết đâu, Lý Tuyết sư muội thực là không tồi, có điều nếu các ngươi thành đôi, ngươi phải cẩn thận một chút, sợ là không ít người sẽ tìm ngươi phiền toái. . .
Trong phòng khách của Khí Viện, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy Lý Tuyết đang ngồi chỉnh tề, tuy rằng hôm nay đổi một bộ trang phục, nhưng là vẫn xinh đẹp diêm dúa, quần ngắn bó sát người, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, trên sa mỏng la quần là dáng người uyển chuyển, eo thon mềm mại không xương, tạo nên một dáng người vô cùng thướt tha uyển chuyển.
- Đỗ học đệ, Hàn Triều đâu?
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, Lý Tuyết ngay lập tức hỏi về Hàn Triều.
- Hàn sư huynh chắc là ở phía sau. - Đỗ Thiếu Phủ đáp, trong lòng nghi hoặc, Lý Tuyết không phải là đến tìm mình sao, sao lại đột nhiên hỏi về Hàn Triều sư huynh.
- Thật tốt quá, mau, chúng ta rời đi trước rồi nói."
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói vậy, Lý Tuyết được đại xá, lập tức đứng dậy, thân thể uyển chuyển mê hoặc kia đi thẳng đến trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, không có gì cố kỵ, kéo tay Đỗ Thiếu Phủ lập tức chạy nhanh về phía ngoài cửa.
- Lý Tuyết sư tỷ, ngươi tới tìm ta có việc gì , có thể nói trước cho ta biết được không? - Đỗ Thiếu Phủ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lý Tuyết kéo ra cửa.
- Chúng ta trước tiên rời đi chỗ này rồi nói, miễn cho Hàn Triều quay lại.
Không biết là nguyên nhân gì, Lý Tuyết tựa hồ cực kỳ cố kỵ Hàn Triều, lôi kéo Đỗ Thiếu Phủ vội vàng chạy đi, sợ Hàn Triều sẽ đuổi tới.
Chốc lát sau, cách xa phạm vi Phù Viện, Lý Tuyết mới dừng bước, thở phì phò, trước ngực hơi phập phồng ba động, làm cho thân hình vốn đã quyến rũ lúc này càng thêm hoàn mỹ mê người.
Mà giờ khắc này ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ bất tri bất giác liền nhìn chăm chú vào dáng người mê hoặc kia.
- Cuối cùng cũng thoát khỏi Hàn Triều, ta nghe hắn nói cả một ngày, như là niệm kinh, lỗ tai đều phải lên cái kén, thật là đáng sợ.
Lý Tuyết hít sâu một hơi, như được đại xá, giống như là mới vừa từ hiểm địa thoát ra, nghiêng người nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt nhìm chằm chằm đường cong của bản thân, nói:
-Ngươi còn nhìn, thoạt nhìn còn tưởng đàng hoàng, ta xem ngươi cũng chính là cái tiểu sắc quỷ mà thôi, chỉ có sắc tâm không sắc đảm mà thôi.
-Sư tỷ, là ngươi kéo tay của ta không buông, tại sao có thể trách ta.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lý Tuyết, trong lòng thầm nghĩ, bản thân dù gì cũng là một nam nhân, lúc này đây cũng không thể lại sợ nữ nhân này, nếu không, nữ nhân này thật cho là mình dễ đùa giỡn.
-Kéo tay một cái thì đã làm sao, cho ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn gì để nói.
Lý Tuyết trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái, trong tròng mắt lướt qua một chút thần sắc giảo hoạt, lặng lẽ buông lỏng tay Đỗ Thiếu Phủ.
- Vậy cũng tính là chiếm tiện nghi sao. - Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, rõ ràng là nữ nhân này lôi kéo bản thân chạy ra ngoài, bản thân thật là không có ý định muốn chiếm tiện nghi.
Lý Tuyết nghe vậy, tựa hồ cảm giác hôm nay Đỗ Thiếu Phủ có chút bất thường, hơi đứng thẳng thân người, cố ý dán chặt vào Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt khẽ nâng, ánh mắt mang theo khiêu khích, môi đỏ mọng khẽ nhếch, ý muốn dẫn người âu yếm, thổ khí như lan, nói: "Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới coi như là chiếm tiện nghi?"
Nhìn Lý Tuyết đứng trước mặt, nữ nhân này thật sự là quá ức hiếp người, Đỗ Thiếu Phủ quyết tâm làm liều, cắn răng, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, nhất thời liền phất tay, một phát vỗ vào mông Lý Tuyết.
Tay vỗ vào mông, trong tay cảm giác rắn chắc mềm mại mang một chút co dãn, Đỗ Thiếu Phủ còn thuận tay bóp mấy cái, thầm nghĩ trong lòng: "Ít nhất, như này mới coi như là chiếm tiện nghi đi."
Yên tĩnh, không gian xung quanh đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.
Trên gương mặt muốn dụ người âu yếm kia của Lý Tuyết, bỗng nhiên ngưng kết, đôi mắt đẹp ngây ngô, sau đó ngay lập tức một khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ bừng lên.
Tựa hồ là cảm thấy sự thay đổi của Lý Tuyết, Đỗ Thiếu Phủ cũng hơi ngơ ngác, chẳng qua bàn tay vẫn là đặt ở trên mông Lý Tuyết, tựa hồ là quên mất buông ra, theo bản năng, lần thứ hai véo nhẹ hai cái.
- Đồ háo sắc, tiểu sắc quỷ, ngươi còn không buông ra.
Ước chừng chốc lát sau, Lý Tuyết tựa hồ mới phản ứng được, nhất thời khẽ kêu một tiếng, hoa dung thất sắc, lập tức nhanh chóng lùi về sau.
- Là ngươi hỏi ta thế nào mới xem như là chiếm tiện nghi, ta chỉ làm mẫu mà thôi, sao lại thành đồ háo sắc. - Đỗ Thiếu Phủ thầm nghĩ trong lòng, trên khuôn mặt lướt qua một chút tủi thân.
Lý Tuyết lui ra phía sau mấy bước, hoa dung thất sắc, vẻ mặt đỏ ửng, nàng mặc dù trong Học viện ăn mặc xinh đẹp diêm dúa một chút, tính cách thoải mái một chút, nhưng là chưa bao giờ cùng bất kỳ một nam sinh nào đến gần qua, nàng cũng không biết vì sao, liền thích đùa giỡn thiếu niên trước mắt này, thiếu niên thoạt nhìn có chút chất phác ngây ngô, còn có chút sợ hãi nàng.
Ai biết hôm nay, thiếu niên này bỗng nhiên to gan như vậy, vậy mà dám đặt tay ở trên mông nàng, nàng còn chưa bao giờ bị người chạm vào, đây chính là nơi tư mật a.
- Tiểu tử này trước đây nhất định là cố ý giả bộ, thời điểm đông người giả bộ thuần nam, lúc không có người, liền lộ ra bản tính sắc lang.
Lý Tuyết nhìn chăm chú vào Đỗ Thiếu Phủ, nhìn hắn còn cố ý giả trang ủy khuất cùng gương mặt vô tội, lại càng cảm thấy thiếu niên nhất định là giả vờ.
Nhìn Lý Tuyết, Đỗ Thiếu Phủ hơi nắm chặt bàn tay, cảm giác vừa mới thực là không tồi, tựa hồ là so với nữ tử bên trong Hắc Ám Sâm Lâm kia không phân cao thấp. . .
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi đang nghĩ gì thế, lẽ nào ngươi thật là đồ háo sắc sao. . .
Đỗ Thiếu Phủ tạm dừng suy nghĩ, thầm mắng bản thân một tiếng, sau đó nhìn về phía Lý Tuyết đã không dám đến gần, nói: "Lý Tuyết sư tỷ, ngươi tìm đến ta có chuyện gì?"
-Toi rồi. . .
Lý Tuyết nghe vậy, mới nhớ tới chính sự, nhất thời vẻ mặt ngưng trọng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói: "Kỳ thực ta là tới nói lời xin lỗi, nếu không phải là bởi vì ta, liền sẽ không xảy ra chuyện này, ngươi phải lập tức đi quảng trường Hòa Bình, nếu đến chậm, ta sợ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn."
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn Lý Tuyết vẻ mặt ngưng trọng, Đỗ Thiếu Phủ cũng nghiêm túc lên.
-Chuyện Thiên Cổ Ngọc muốn tìm ngươi quyết đấu, ngươi hẳn là biết đến? Lý Tuyết ngẩng đầu hỏi.
- Biết, nhưng ta không đi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn Lý Tuyết, nói:
- Việc này tựa hồ cũng có liên quan đến ngươi đi?
- Không sai, việc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ta không nghĩ tới sẽ trở nên như bây giờ, đây vốn là chuyện giữa ta và Thiên Cổ Ngọc, nhưng lại liên lụy đến ngươi và Âu Dương Sảng sư muội."
Lý Tuyết nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mang theo áy náy, nói:
- Gia tộc của ta cùng gia tộc của Thiên Cổ Ngọc là thế giao, cho nên gia tộc hai bên, một mực hi vọng ta có thể cùng Thiên Cổ Ngọc bên nhau, hai bên gia tộc cũng cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Thiên Cổ Ngọc càng cho là như vậy, cho nên mấy năm nay tại Thiên Vũ Học Viện, chỉ cần là có nam sinh tới gần ta, hậu quả đều vô cùng thê thảm, ta đối với Thiên Cổ Ngọc không có cảm giác, ta cũng từng nói với Thiên Cổ Ngọc, Thiên Cổ Ngọc vô cùng kiên trì, trước đây không lâu, ta nói cho hắn biết, ta. . .
Tiếng nói thoáng dừng lại một chút, Lý Tuyết khuôn mặt lần thứ hai hơi phiếm hồng, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Trước đây không lâu ta nói với Thiên Cổ Ngọc, ta thích ngươi, bảo hắn đừng quấn lấy ta nữa, vốn cho là hắn cùng lắm cũng liền tìm ngươi phiền phức một lần, lấy thực lực của ngươi, cũng không sợ hắn, thế nhưng không nghĩ tới hắn muốn cùng ngươi quyết đấu, đợi ngươi bốn ngày nhưng ngươi không đến...
- Sau đó thì sao, đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Thiếu Phủ lập tức truy vấn, sự tình liên quan đến Âu Dương Sảng, khiến Đỗ Thiếu Phủ không thể không lo lắng.
- Thiên Cổ Ngọc biết ngươi và Âu Dương sư muội quan hệ không tầm thường, cho nên tìm người khiêu chiến Âu Dương sư muội, Âu Dương sư muội không thể cự tuyệt, bằng không sẽ phải xóa tên trên Vũ Bảng."
Lý Tuyết nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tên kia gọi là Quách Minh, vốn dĩ tu vi bình thường, rất khó tiến vào Vũ Bảng, nhưng nghe nói một năm rưỡi trước, trong lúc vô ý đạt được truyền thừa của một cường giả, thu được nhiều lợi ích, hiện tại tu vi đã đạt đến Mạch Linh cảnh viên mãn đỉnh phong, ba ngày trước dùng một chiêu đánh bại Hàn Đao Lý Trì xếp hạng 93, sau đó khiêu chiến Âu Dương sư muội, Âu Dương sư muội bây giờ xếp thứ 92, đối mặt Quách Minh khiêu chiến , dựa theo quy củ của học viện thì không thể cự tuyệt, bằng không sẽ bị xóa tên trên Vũ Bảng , bọn họ đã tuyên bố, nếu là ngươi không xuất hiện, đến lúc đó Quách Minh ra tay nặng với Âu Dương Sảng sư muội, cho đến khi ngươi xuất hiện.
-Quách Minh kia khiêu chiến là vào lúc nào?
Đỗ Thiếu Phủ thần sắc đã sớm một mảnh âm trầm, trong tròng mắt mang theo hàn ý, làm cho không gian xung quanh cũng tự dưng run lên.