Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 357: Khí viện hàn triều.

Chương Trước Chương Tiếp

Mặt trời lên cao, bên trên Hòa Bình Nghiễm Tràng, người đông nghìn nghịt, phi thường náo nhiệt.

Bốn phía quanh sân rộng truyền ra không ít tiếng nói bàn tán, đều là đang bàn tán xem thực lực của Đỗ Thiếu Phủ cùng Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc ai mạnh hơn ai.

Nói về quan điểm của loại nghị luận này thì có người cho rằng thực lực của Đỗ Thiếu Phủ rất kinh người, ngay cả Quỷ Trảo cũng có thể bắt được, đối phó với một Thiên Cổ Ngọc cũng không thành vấn đề.

Cũng có người cho rằng Thiên Cổ Ngọc chính là một cường giả uy tín lâu năm trên Vũ Bảng, đứng ở vị trí thứ tám trên Vũ Bảng, không phải với khả năng hiện tại của Đỗ Thiếu Phủ thì muốn làm gì cũng được.

Trong đám người vây xem chia ra làm hai quan điểm, trong lúc nhất thời liền tranh chấp không thôi, nhưng mà cũng chỉ có một vài biểu hiện nổi bật thôi, còn lại cũng chỉ là tranh chấp vài câu thôi.

Trên quảng trường lớn như vậy, có một thanh niên thân hình cường tráng đang lẳng lặng đứng ở đó, mặc một trường bào màu trắng xanh, hai mắt khép hờ, vô tình để lộ ra một loại khí tức bá đạo.

Chỉ là, trong khi mọi người đang chờ đợi, theo ánh mặt trời dần dần lặng xuống, trọn vẹn một ngày, đối với quyết đấu của Thiên Cổ Ngọc, Đỗ Thiếu Phủ căn bản cũng chưa từng lộ diện qua.

Khi buổi trưa dần đến, những người vây xem liền liền ồn ào hẳn lên. Bởi vì Đỗ Thiếu Phủ không hề lộ diện, khiến cho không ít đệ tử cho rằng, Đỗ Thiếu Phủ vì biết thực lực không địch lại được nên lúc này mới không dám đến đây.

Cuối cùng, Hòa Bình Nghiễm Tràng vốn đang rất huyên náo, mọi người tràn đầy phấn khởi đi vào, cuối cùng lại mất hứng mà trở về.

Hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, rặng mây đỏ dần chuyển động.

Phía trên đỉnh núi cách Hòa Bình Nghiễm Tràng không xa có không ít thân ảnh đang đứng ở đó, bất ngờ lại chính là đám người Bất Điểm Sơn Hà Tương Quân, Linh Tuyền Ngọc Nữ Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong, Lý Vũ Tiêu.

- Xem ra tên kia căn bản không có ý định định để ý tới Thiên Cổ Ngọc.

Tương Quân nói.

- Vốn còn muốn nhìn một chút xem thực lực của tên kia gần đây đã đạt đến trình độ nào, xem ra hôm nay cũng không thể nhìn thấy được rồi.

Lý Vũ Tiêu nói nhỏ, trường bào đỏ sậm dưới ánh sáng của rặng mây đỏ có vẻ đặc biệt gây chú ý.

- Thiên Vũ đại hội sắp bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn nên chuẩn bị cẩn thận một chút.

Cốc Tâm Nhan nói, đôi mắt mỹ lệ nở rộ ra ánh quang mang.

Màn đêm buông xuống, núi xa cây gần, rừng cây gò đất, tất cả đều mơ hồ như trùm lên một tấm màn sa.

Trong một vùng sơn cốc, mơ hồ có tiếng hổ gầm không dứt.

- Hô!

Sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ có chút nhợt nhạt, hắn mở ra phong ấn mất đi không ít khí lực, lúc này mới bắt đầu thuận lợi giúp Vương Lân Yêu Hổ dùng tinh huyết luyện hóa.

Chỉ là khi tinh huyết cuồng bạo của Yêu Hổ sâm nhập vào lại khiến cho Vương Lân Yêu Hổ khó mà tiếp nhận xuống được, nó vẫn luôn gắt gao đối kháng lại, rít gào không dứt.

- Đây tinh huyết của Yêu Thú loại nào mà năng lượng lại cuồng bạo và uy áp kinh người như vậy chứ?

Bên trên một khối nham thạch to lớn, Âu Dương Sảng liền hỏi Đỗ Thiếu Phủ. Chỉ là năng lượng tinh huyết của Yêu Hổ, khiến cho thực lực tu vi hiện tại của nàng cũng phải run sợ, ngay cả Mạch Hồn ở trong người cũng mơ hồ lộ ra vẻ sợ sệt.

- Ta cũng không biết, hi vọng Tiểu Hổ có thể tiếp nhận được.

Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết bên trong Yêu Hổ kia tồn tại loại huyết mạch nào, tinh huyết kia quá mức cuồng bạo, khiến hắn cũng lo lắng thay Tiểu Hổ. Nếu Tiểu Hổ có thể tiếp nhận được, vậy thì sau này sẽ rất có lợi, tự nhiên là sẽ rất kinh người. Huống chi bản thân Tiểu Hổ cũng đã có dấu hiệu Phản Tổ, hơn nữa còn dùng qua Kim Sí Đại Bàng, thứ có liên quan tới máu ở trong người mình, thành tựu sau này sẽ không thể lường trước được.

Đỗ Thiếu Phủ lo lắng, nếu lúc này Tiểu Hổ không có cách nào tiếp nhận được, hậu quả liền có thể tưởng tượng được.

Lúc đem mấy chục giọt tinh huyết đưa cho Tiểu Hổ nuốt vào, Đỗ Thiếu Phủ lập tức liền cảm thấy hối hận lên.

Tinh huyết cuồng bạo kia, trước hết phải để cho Tiểu Hổ nuốt một nửa trước, hắn nhất thời nhanh tay, giờ thì hối hận đã không kịp. Huống chi lúc đó, mấy chục giọt tinh huyết liền hóa thành một hư ảnh của một cái đầu Yêu Hổ đen xì dữ tợn, một mạch bị Tiểu Hổ nuốt vào trong miệng, Đỗ Thiếu Phủ muốn ngăn cản cũng không kịp.

Thẳng đến đêm khuya, sau khi tiếng gầm gừ của Tiểu Hổ ít đi một chút, tựa hồ là đã kháng được sự xâm nhập của tinh huyết cuồng bạo kia, Đỗ Thiếu Phủ mới yên tâm rời đi, đồng thời dặn dò Đỗ Tiểu Thanh, bảo nha đầu kia thường xuyên đến xem một chút. Cũng không biết Tiểu Hổ cần bao lâu mới có thể luyện hóa những thứ tinh huyết cuồng bạo kia nữa.

Lúc Đỗ Thiếu Phủ trở lại chỗ ký túc xá tạp vụ, liền từ miệng của ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí biết được chuyện xảy ra hôm nay trên Hòa Bình Nghiễm Tràng.

Nghe nói lúc hoàng hôn, Thiên Cổ Ngọc rời đi chỉ là tuyên bố rằng ngày mai sẽ tiếp tục chờ Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, cười nhạt một tiếng, tựa hồ cũng không có để ở trong lòng.

Bốn người hàn huyên một hồi, từng người liền trở về phòng mình.

Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng ở trên giường, trong đầu liền suy nghĩ, ánh mắt trong suốt cũng dao động.

Hắn vốn đã đáp ứng Dược Vương sẽ sớm tới Loạn Yêu Thành, nhưng lúc này trùng hợp lại gặp được đại hội của Thiên Vũ học viện, cộng thêm việc Thiên Vũ đại hội có liên quan đến thế sự tăng tốc gấp mười lần thời gian ở Thiên Vũ Phù Cảnh. Cơ hội, Đỗ Thiếu Phủ không muốn bỏ qua.

Đỗ Thiếu Phủ vốn còn có dự định đi thăm đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn, nghe Âu Dương Sảng nói thì đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn gần đây đang ở bên trong Thiên Vũ Phù Cảnh bế quan, có tới cũng không gặp được.

Sau một hồi trầm tư, Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết thủ ấn, bắt đầu vận chuyển Tàn Thiên Công pháp.

Sau một lát, quanh thân Đỗ Thiếu Phủ được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng, lộ ra một cỗ uy áp cổ xưa, đắm chìm trong việc tu luyện Tinh Thần Lực.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thiếu Phủ mới đình chỉ tu luyện sau, hắn phải tới Khí Viện ở bên trong Phù Viện.

Đỗ Thiếu Phủ ngày hôm qua đã đáp ứng Gia Cát viện phó, từ hôm nay trở đi, muốn theo học một ít Luyện khí.

Những kiến thức cơ bản của Luyện khí, Đỗ Thiếu Phủ tự biết bản thân mình yếu kém.

Cho nên, hiện tại có cơ hội ở trước mặt Gia Cát Viện phó học tập Luyện khí, cơ hội này đúng là rất cần thiết.

Đỗ Thiếu Phủ chưa từng đi Phù Viện, thậm chí là bên trong Thiên Vũ Học Viện cũng đều không quá quen thuộc.

Nhưng mà dọc đường đi cũng có nhờ mấy vị học trưởng, học tỷ chỉ đường giúp, Đỗ Thiếu Phủ cũng thuận lợi đến Phù Viện, cái này cũng cũng không phức tạp lắm.

Nhưng thật ra dọc theo đường đi, không ít học tỷ, học trưởng nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đều là có chút kinh ngạc và hiếu kỳ.

Cái gọi là Phù Viện, chính là một mảnh sân đơn độc nằm bên trong Học viện, trong này đều là Linh Phù Sư, bất kỳ người nào đi ra ngoài cũng đều có địa vị rất cao.

Đỗ Thiếu Phủ gia nhập Phù Viện, bên trong liền có không thiếu những ánh mắt tò mò, hỏi mấy học trưởng ở Dược Viện học cũng thuận lợi tìm được tới Khí Viện.

Khi đến tới môn đình của Khí Viện, Đỗ Thiếu Phủ không khỏi có chút chắt lưỡi.

Vừa mới đi qua Dược Viện cùng Trận Viện, tuy rằng Đỗ Thiếu Phủ cảm giác đệ tử của Dược Viện cùng Trận Viện đệ tử cũng không quá nhiều, nhiều thì hai mươi mấy người, ít thì chừng mười người. Tốt xấu gì thì môn đình của Dược Viện cùng Trận Viện cũng có chút huy hoàng, lộ ra phong cách cổ xưa.

Nhưng là bây giờ đứng trước môn đình của Khí Viện, Đỗ Thiếu Phủ không chịu phải cau mày, không nói đến việc ôn đình của Khí Viện môn đình vốn nhỏ hẹp, đã vậy còn giống như chỗ của tạp vụ.

Một khối bản hiệu viết hai chữ Khí Viện, cũng là lộ ra cảm giác tàn tạ khắp nơi, nghiêng ngả treo trước cửa Khí Viện, nói không chừng lúc nào đó sẽ rớt xuống.

Đứng trước cửa Khí Viện lại càng có cảm giác vắng vẻ, Đỗ Thiếu Phủ đứng đầy một hồi cũng không có người ra, cuối cùng chỉ có thể tự mình đẩy cửa đi vào.

- Vị học đệ này, ngươi tìm ai?

Nhưng thật ra khi Đỗ Thiếu Phủ tiến vào Khí Viện, tuy phong cách cổ xưa khá đơn sơ, nhưng đình viện lại có chút sạch sẽ, sau đó liền thấy một thanh niên từ phía đối diện đi ra.

Thanh niên này khoảng chừng hai mươi hai mốt tuổi, thân hình gầy, mặc một chiếc áo bào cũ. Vốn phải là một gương mặt thanh tú tuấn lãng, nhưng bởi vì tóc có chút lộn xộn, nên cũng không thế nào nhìn rõ dung nhan, khiến ấn tượng của người khác cũng bị ảnh hưởng không ít, tuổi không lớn lắm, nhưng là có một loại cảm giác cổ xưa.

- Ta là đệ tử mới tới Khí Viện, đến đây tìm Gia Cát viện phó.

Đỗ Thiếu Phủ cảm nhận được khí tức trên người thanh niên kia liền có chút kinh ngạc. Tu vi của thanh niên này vậy mà lại là Tứ Tinh Viên mãn đỉnh phong, có thể nói là cực kỳ không tệ.

- Đệ tử mới thế nào hiện tại mới đến báo danh, ta còn tưởng rằng lần này hẳn là không có đệ tử nào gia nhập Khí Viện. Ta tự giới thiệu mình một chút, ta gọi là Hàn Triều, ngươi có thể gọi ta Hàn học trưởng.

Thanh niên nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, nhất thời cực kỳ nhiệt tình nói.

- Chào Hàn học trưởng.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu.

- Không cần khách khí, dù sao Khí Viện của chúng ta bây giờ nếu cộng thêm ta và ngươi, liền có bốn người, ngoài ta ngươi, còn có một vị học tỷ và học trưởng nữa. Chỉ là vị kia học tỷ rất ít khi đi ra, một mực nghiên cứu Luyện khí, vị học trưởng kia cũng gần như vậy, sợ là bế quan ba tháng đều không hề lộ diện qua.

Hàn Triều nói.

Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, Hàn Triều học trưởng này thật ra cực kỳ nhiệt tình, mà đệ tử của Khí Viện, tựa hồ mỗi một người đều là có chút gì đó quái dị.

Sau đó nhờ Hàn Triều dẫn đường, Đỗ Thiếu Phủ đi vào chỗ của Gia Cát viện phó.

Dọc theo đường đi, hắn hỏi Hàn Triều không ít chuyện của Khí Viện, Hàn Triều học trưởng này đều rất nhẫn nại giải thích, nói cực kỳ kỹ càng, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ càng phát ra nhiều hảo cảm.

- Đỗ học đệ, các ngươi lần này cũng chỉ có một mình ngươi tiến nhập Khí Viện, ngươi hãy thật nỗ lực, tranh thủ tìm cơ hội chiếm một vị trí ở trên Vũ Bảng.

- Đỗ học đệ, Ngộ cảnh bên trong Thiên Vũ Phù Cảnh có không ít lợi ích đối với việc Luyện khí, ngươi tuyệt đối không nên nóng vội. Trước tiên, muốn đánh tốt thì kiến thức cơ bản phải tốt mới lĩnh ngộ được, đối với ngươi sau này sẽ có không ít lợi ích.

- Đỗ học đệ, Vũ Viện cùng Dược Viện, Trận Viện, vẫn luôn có chút khinh thường Khí Viện chúng ta, nếu gặp phải phiền toái gì, chúng ta tránh đi một chút là tốt rồi. Chung quy đều là cùng Học viện, nhưng mà mấy tên ở Vũ Viện kia cũng không dám đắc tội chúng ta, bọn họ đôi khi có tới tìm khi chúng ta chúng ta Luyện khí.

- Đỗ học đệ, Khí Viện rất lớn, học viên lại thưa thớt, ngươi bây giờ đang ở đâu, có muốn dời đến Khí Viện hay không.

- Đỗ học đệ, sau này Luyện khí có cái gì không hiểu, có thể tới tìm ta, tu vi của ta tuy rằng không cao, thành tựu Luyện khí cũng không quá tốt, nhưng đối với những kiến thức cơ bản cũng đều nắm giữ được, ta vẫn có thể giúp ngươi vài chỗ.

- ...

Dọc theo đường đi, Hàn Triều đầy nhiệt tình, ngôn ngữ nối liền không dứt. Đi tới phía sau, cũng không cần Đỗ Thiếu Phủ phải hỏi, liền nhiệt tình đem hết thảy mọi chuyện trong ngoài Khí Viện đều giới thiệu kỹ càng cho Đỗ Thiếu Phủ, thậm chí bao gồm không ít những kiến thức về Luyện khí.

Đỗ Thiếu Phủ một đường nghe, mắt mang theo ý cười, không chút nào nghĩ Hàn Triều học trưởng này dài dòng, trái lại phá lệ cảm thấy rất thân thiết.

Đi qua mảng sân lớn, bất ngờ xuất hiện một mảnh sơn cốc tĩnh mịch. Bên trong sơn cốc tươi đẹp và tĩnh mịch đó xanh um tùm, che dấu đi không ít đình viện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)