Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 356: Bị ước quyết đấu.

Chương Trước Chương Tiếp

- Đám người Bất Điểm Sơn Hà Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vu Tước gần đây đều là những người đứng đầu Thiên Vũ đại hội, ngươi nếu như thật sự muốn tranh đoạt một phen, sợ là trong vòng hai mươi ngày còn lại thì phải tới Thiên Vũ Phù Cảnh tìm hiểu một chút xem sao.

Âu Dương Sảng kiến nghị với Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Có lẽ đến lúc đó thì cơ hội cũng lớn hơn một chút, bằng không mà nói, khi Thiên Vũ đại hội bắt đầu, cũng chỉ có mười người đứng đầu mới có thể tiến vào Thiên Vũ Phù Cảnh. Trong vòng nửa năm đó, bất kỳ người nào khác cũng đều không vào được Thiên Vũ Đại Hội.

- Ngươi không có lòng tin đối với ta vậy sao?

Đỗ Thiếu Phủ liếc Âu Dương Sảng nói.

- Ta chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi thôi.

Âu Dương Sảng nhìn thiếu niên áo tím trước mặt, đôi mắt to đẹp khẽ động, lúc này tia ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm mới vừa chiếu xuống gương mặt cương nghị kia, khiến nó đặc biệt có nhuệ khí, ánh mắt không tự chủ được mà không nỡ rời đi.

- Trên mặt ta có gì sao?

Đỗ Thiếu Phủ theo ánh mắt của Âu Dương Sảng nghi ngờ sờ sờ khuôn mặt của chính mình.

- Không có, chẳng qua là cảm thấy ngươi gần đây hình như là rám đen đi một chút.

Âu Dương Sảng phục hồi lại tinh thần, sau đó nhìn về một mảnh cổ xưa ở trước mặt, nói:

- Ngươi đi về trước đi, Tiểu Hổ đã mang Tiểu Thanh đến sau núi đi dạo rồi, ta đi tìm nàng.

- Lão tam, lão tam...

Ngay khi Âu Dương Sảng định đến phía sau núi, phía trước có không ít thân ảnh đang lao gấp rút lướt qua. Số người không ít, ước chừng hơn trăm người, từ xa xa nhìn lại, đều là đệ tử tới báo danh cùng với các tân đệ tử, trước mặt mấy người họ chính là ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ cùng Tôn Trí.

Sau khi thở dốc mấy cái, không ít thân ảnh đều đi đến trước người Đỗ Thiếu Phủ thở hồng hộc, xem bộ dáng chạy là đã chạy suốt cả một đường tới.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy bộ dạng của đám người Ngô Thanh Phong, vẻ mặt Đỗ Thiếu Phủ nhất thời trở nên nghiêm túc, cau mày hỏi.

- Hô!

Tôn Trí vội vã nuốt nước bọt, nhất thời gấp gáp nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Lão tam, sự tình có chút không ổn, Thiên Cổ Ngọc muốn cùng ngươi quyết đấu tại Hòa Bình Nghiễm Tràng. Sáng sớm nay liền phát ra thư quyết đấu, hiện tại toàn bộ Học viện đều biết rồi.

- Thiên Cổ Ngọc là ai, cái tên này hình như có chút quen quen.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời có chút nghi hoặc, vốn còn tưởng rằng là đám người Tôn Trí bọn họ gặp phải phiền phức gì đấy, thật không nghĩ, tối hôm qua bản thân mới vừa trở lại, thì hôm nay đã có người muốn cùng mình quyết đấu.

- Ngày hôm qua Lý Tuyết cùng ngươi đề cập tới Thiên Cổ Ngọc, được xưng “Bá Vương Thương Vũ Bảng, đứng hạng thứ tám.

Âu Dương Sảng lông mày hơi nhíu.

- “Bá Vương Thương Thiên Cổ Ngọc, hắn vì sao phải khiêu chiến ta.

Đỗ Thiếu Phủ chân mày cau lại, có chút nghi hoặc, tựa hồ như còn nhớ rõ tối hôm qua Lý Tuyết đã cùng mình nói qua, nếu là có một người tên là Thiên Cổ Ngọc tới gây sự, thì liền giáo huấn hắn thật tốt. Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ có chút không hiểu, không biết hắn đã trêu chọc đến tên bá vương Thiên Cổ Ngọc kia ở chỗ nào, hạng tám Vũ Bảng, so với Hỏa Đao Bắc Minh Phong cao hơn, thực lực tu vi tuyệt đối là cực kỳ cường hãn.

- Bởi vì Lý Tuyết. Ở trong mắt Thiên Cổ Ngọc, Lý Tuyết là người hắn độc chiếm, ai cũng không thể nhúng chàm, những nam sinh mà Lý Tuyết nói nhiều hơn mấy câu, thường có kết quả rất thê thảm.

Âu Dương Sảng nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, lông mày một mực nhíu lại, nói:

- Cho ngươi dính líu tới nàng dắt đi, hiện tại rước lấy phiền phức rồi đấy, Thiên Cổ Ngọc kia cũng không phải là người hiền lành gì, chuyện muốn cùng quyết đấu chuyện đã khiến cho cả Học viện đều biết, vậy cũng có nghĩa là hắn căn bản không có ý định sẽ buông tha cho ngươi.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi khép lại, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó nghiêm mặt với Âu Dương Sảng nói:

- Ngươi vừa mới nói, tham gia Thiên Vũ đại hội, cần có thứ hạng trên Vũ Bảng sao?

- Đó là đương nhiên, đến lúc đó bất luận là đệ tử mới hay cũ, chỉ có tên trong một trăm người ở Vũ Bảng mới có tư cách tham gia.

Âu Dương Sảng nói.

- Nếu như hôm nay ta thắng Thiên Cổ Ngọc, vậy hẳn là cũng có thể coi như là người trong Vũ Bảng chứ?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

Âu Dương Sảng nhíu mày, phát giác mình và người trước mắt này hoàn toàn không trên một cấp độ, hầu như không có cách nào thấu hiểu được, liếc một cái sau, nói:

- Thiên Cổ Ngọc hôm nay là cùng ngươi quyết đấu, chứ không phải Học viện chính thức khiêu chiến, nếu như là chính thức khiêu chiến, ngươi có thể thắng lợi, vậy dĩ nhiên ngươi có thể chiếm vị trí thứ tám của hắn trên Vũ Bảng. Đây là quyết đấu, ta cũng không biết Học viện có tính hay không nữa.

Dừng lại một chút, Âu Dương Sảng lại nói tiếp:

- Bất kể là quyết đấu hay là khiêu chiến, thực lực tu vi đều không đồng nhất, tên kia còn có một cái biệt hiệu, gọi là “Cuồng Phong Bá Vương Thương.

- Vì sao lại kêu là Cuồng Phong Bá Vương Thương.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Bởi vì tên kia đối với Võ Đạo thì là điên cuồng, đối với Lý Tuyết thì cuồng nhiệt, phần lớn thời gian đều ở bên trong Thiên Vũ Phù Cảnh bế quan tu luyện, khó lắm mới đi ra một lần. Vị trí thứ tám trên Vũ Bảng nếu ta không nhầm thì đó là danh hiệu từ một năm trước rồi, với nhiệt huyết của tên điên kia với Võ Đạo nóng cháy, nói không chừng thứ hạng hiện tại còn có thể tăng lên nữa.

Âu Dương Sảng không khỏi vì Đỗ Thiếu Phủ mà lo lắng, nàng rất rõ ràng thủ đoạn và cả sự điên cuồng của Thiên Cổ Ngọc, thế nhưng trước mắt người này, tựa hồ như nó hoàn toàn không phải là chuyện to tát.

- Cuồng Phong Bá Vương Thương.

Đỗ Thiếu Phủ khóe miệng khẽ nhếch lên.

Âu Dương Sảng cho rằng Đỗ Thiếu Phủ muốn đi Hòa Bình Nghiễm Tràng, biết là không có cách nào ngăn cản được Đỗ Thiếu Phủ, Thiên Cổ Ngọc đã khiến cho mọi người đều biết, chuyện quyết đấu đã truyền ra nhốn nháo khắp nơi, nếu không đi, sợ rằng sau này cũng sẽ không có lợi cho Đỗ Thiếu Phủ.

Do dự một chút sau, Âu Dương Sảng nói với Đỗ Thiếu Phủ hỏi:

- Tu vi của Thiên Cổ Ngọc hẳn là Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh, nhưng mà có khả năng hắn từ Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh đang tiến tới gần Huyền Diệu cảnh, ngươi thấy có mấy phần thắng?

- Ta không có dự định đi Hòa Bình Nghiễm Tràng, muốn thắng cái gì, hắn nói quyết đấu thì ta phải đi sao, đến người ta còn chưa từng nhìn thấy qua, nếu như đi, ta thấy thật mất mặt a."

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không có dự định muốn đi Hòa Bình Nghiễm Tràng, sau đó đối với ba người Tôn Trí, Trương Vĩ, Ngô Thanh Phong đang thở hổn hển nói:

- Lão đại, lão nhị, lão tứ, các ngươi trở về đi, ta không có ý định đi Hòa Bình Nghiễm Tràng, buổi tối trở về chúng ta cùng nhau nói chuyện, ta tới phía sau núi tìm Tiểu Hổ đây.

Lời nói vừa dứt, Đỗ Thiếu Phủ nói với Âu Dương Sảng đang kinh ngạc ở bên cạnh:

- Ngươi không phải muốn đi tìm Tiểu Thanh sao, cùng đi chứ.

- Sưu.

Nói xong với Âu Dương Sảng, huyền khí dưới bàn chân Đỗ Thiếu Phủ lập tức phun trào, sau đó bàn chân điểm xuống mặt đất, nhất thời thả người lướt trên không mà đi.

Thực lực của Tiểu Thanh Đỗ Thiếu Phủ biết, cộng thêm bản thể vẫn là Thú tộc, lại có sở thích cướp đồ của người khác, Đỗ Thiếu Phủ thật sự sợ nếu như Tiểu Thanh cao hứng, sẽ ở trong Thiên Vũ Học Viện làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì không biết được.

Mặt khác, Đỗ Thiếu Phủ cũng muốn tìm Tiểu Hổ có một số việc.

Nhìn thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ lướt đi trên không, Âu Dương Sảng vẫn còn đang sững sờ, trên dung nhan tuyệt sắc lập tức lộ ra một tia cười khổ, tên kia, thật đúng là không thể lấy người thường để so với hắn mà.

- Lão tam thật sự không có ý định đi sao.

Mấy người Tôn Trí, Trương Vĩ, Ngô Thanh Phong cũng kinh ngạc, nghĩ cũng không nghĩ tới, đối mặt với sự khiêu chiến hừng hực và tự đắc của Thiên Cổ Ngọc, Đỗ Thiếu Phủ căn bản lại không có để ở trong lòng, không có ý định muốn đi ứng phó với hắn.

Một lát sau, đằng sau dãy núi phập phồng, biển rừng bao la, bao la hơn cả biển rừng bên trong Hắc Ám Sâm Lâm, tuy thiếu đi vài phần sát khí, nhưng thêm một phần khí tức tang thương cổ xưa.

Trong một vùng sơn cốc, Đỗ Thiếu Phủ tìm được Đỗ Tiểu Thanh cùng Tiểu Hổ đang vui đùa vui vẻ ở khắp nơi.

Chẳng biết tại sao, Vương Lân Yêu Hổ đối với Tiểu Thanh cực kỳ nghe lời, cái loại thần phục này có cảm giác cung kính, sợ sệt giống như quân thần đối với Đế Hoàng vậy.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ cùng Âu Dương Sảng đến đây, Đỗ Tiểu Thanh lập tức cao hứng vọt tới, y phục thanh sắc điểm xuyết vài sợi dây màu bạc theo gió bay phất phới, hai con ngươi linh hoạt chớp động, thanh nhã, thuần khiết.

- Hống!

Vương Lân Yêu Hổ lập tức nhảy đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, thế hổ mạnh mẽ, uy thế hung hãn bất phàm.

- Tiểu Hổ, ta giúp ngươi tìm được một chút tinh huyết, có lẽ có quan hệ với Hổ tộc của ngươi, ngươi ăn vào thử một chút xem.

Trong tay Đỗ Thiếu Phủ móc ra một cái bình ngọc, chính là tinh huyết được luyện hóa ra từ thi thể của Yêu Thú không đầu của Hổ tộc.

Trên bình ngọc bị Đỗ Thiếu Phủ dùng máu tươi của mình bày ra một cái phong ấn, trong lúc mơ hồ khí tức tràn ra ngoài vẫn là cực kỳ cuồng bạo. Chỉ là khí tức mơ hồ lan tràn ra cũng đủ để khiến lòng người cảm thấy run rẩy.

- Hống hống...

Bên trong bình ngọc, Phù Văn nhàn nhạt lóe ra, mơ hồ có một hư ảnh Cự Hổ một đầu đen như mực đang rít gào.

- Hống!

Bình ngọc trong tay Đỗ Thiếu Phủ rút ra, khí tức tinh huyết vô hình liền lan tràn khắp nơi, ánh mắt Vương Lân Yêu Hổ nhất thời run rẩy kịch liệt, thân thể cự hổ rung động, gần như muốn nằm rạp xuống.

- Khí tức dường như khiến ta rất không thoải mái.

Đột nhiên, Đỗ Tiểu Thanh vẻ mặt nghiêm nghị nói với Đỗ Thiếu Phủ, con ngươi linh hoạt nhìn chăm chú vào bình ngọc trong tay Đỗ Thiếu Phủ. Thậm chí là xung quanh bóng hình xinh đẹp còn xuất hiện một chút khí tức chấn động như có như không, lần đầu tiên gặp phải loại phản ứng như vậy, một sự chấn động kịch liệt.

- Tiểu Thanh, muội biết đây là tinh huyết của yêu thú gì sao?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi Đỗ Tiểu Thanh, nha đầu này chính là được luyện hóa từ trong thi thể Yêu Thú không đầu của Hổ tộc mà ra. Có lẽ, Tiểu Thanh biết được lai lịch cường giả Yêu Thú kia của Hổ tộc.

- Không biết, muội quên rồi. Mặc dù hơi thở này khiến ta rất không thoải mái, nhưng thật ra lại không làm gì được ta.

Ánh mắt linh động chỉ ngưng trọng nghiêm mặt một hồi, Đỗ Tiểu Thanh lại lập tức khôi phục bộ dạng ban đầu, khí tức quanh thân lặng yên tản đi.

Đỗ Thiếu Phủ thấy thế, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nói với Đỗ Tiểu Thanh:

- Tiểu Thanh, ca ca gần đây có một số việc bận rộn, Tiểu Hổ muốn ăn tinh huyết, muội có thể giúp Tiểu Hổ trông coi xung quanh được không. Đến lúc đó đừng đề cho người khác quấy rầy Tiểu Hổ.

- Được.

Đỗ Tiểu Thanh gật đầu, nhưng thật ra lại không quá tình nguyện, nhưng ca ca đã giao việc cho nàng, nàng tất nhiên là sẽ làm rồi.

(*) Phượng mao lân giác: hiếm có.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)