- Đỗ học đệ, đã lâu không gặp.
Một thanh âm như chuông bạc truyền đến, bên trong có một bóng hình xinh đẹp đi ra cùng với Âu Dương Sảng. Một nữ tử hấp dẫn mặc một chiếc váy dài xẻ tà bước từng bước đi đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ. Trang phục trên người nàng so với U Minh công chúa- Vu Tước càng thêm xinh đẹp, lộng lẫy, tà váy dài xẻ thẳng một đường theo hướng đùi, đôi chân cao gầy, thon dài và trắng nõn khiến cho không ít nam sinh phải cảm thấy cay mắt. Bộ y phục lộ vai không thể nào che được chiếc eo thon như không có xương kia, một cái rãnh sâu trắng nõn mê người ở trước ngực hấp dẫn đến cực điểm.
Nhìn thấy nữ tử hấp dẫn như vậy, Đỗ Thiếu Phủ nhất thời cảm thấy sững sờ. Nữ sinh này Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên biết, ngày đó trong Thiên Vũ Phù Cảnh đã từng gặp qua - Lý Tuyết.
- Lý học tỷ...
Đỗ Thiếu Phủ sau khi sững sờ thì theo bản năng chính là đứng ở phía sau lưng của Lý Vũ Tiêu, khiến cho Lý Vũ Tiêu ngăn cản ở trước người mình.
Nhưng mà trong ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ lúc này lại không tự chủ được mà rơi trên đôi chân thon dài trắng nõn của nàng. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt không biết như thế nào lại rơi vào cái rãnh sâu trắng nõn hấp dẫn trước ngực Lý Tuyết kia.
- Đỗ học đệ, đừng trốn a, ta có chuyện muốn tìm đệ đây.
Căn bản Lý Tuyết dường như không nhìn thấy được việc Đỗ Thiếu Phủ trốn về phía sau, thân thể nhanh nhẹn di chuyển, trực tiếp đến trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.
- Ánh trăng hôm nay thật đẹp.
Lý Vũ Tiêu ngẩng đầu nhìn lên trời, chắp tay tiến về phía trước vài bước, trực tiếp tránh ra chỗ khác, căn bản là hắn không có ý định làm bia đỡ đạn cho Đỗ Thiếu Phủ.
- Ánh trăng hôm nay đúng là không tệ.
Lúc này đám người Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong ở bên cạnh dường như trở nên rất ăn ý với nhau, đều lẳng lặng cất bước rời đi.
- Ta đi xem việc áp giải Quỷ Trảo như nào rồi.
Vẻ mặt Tương Quân rất quang minh chính đại, tiếng nói trầm xuống, bước nhanh về phía Qủy Trảo đang bị một đám học viên đánh tơi bời.
- Ta cũng đi xem Quỷ Trảo.
Cốc Tâm Nhan bước chân lộn xộn rời đi, trong hai đồng tử xinh đẹp, nở rộ ra quang mang, trong màn đêm đặc biệt trở nên chói mắt sâu xa.
- Các ngươi...
Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ trừng mắt liếc đám người Tương Quân, sau đó lại nhìn qua Lý Tuyết ở bên cạnh, nói:
- Không biết học tỷ có chuyện gì tìm ta?
- Ta chính là có lòng tốt muốn trở lại nói cho ngươi biết, trong Học viện có một cái gia hỏa gọi là Thiên Cổ Ngọc một mực muốn tìm ngươi. Đến lúc đó ngươi phải cẩn thận một chút mới được.
Lý Tuyết khẽ mỉm cười, trực tiếp sát lại bên người Đỗ Thiếu Phủ, dáng người với những đường cong quyến rũ mê người dường như muốn dính vào bên người Đỗ Thiếu Phủ, đôi chân thon dài trắng nõn mềm mại kia nhanh chóng dán chặt trên đùi Đỗ Thiếu Phủ.
Lúc này, Lý Tuyết dường như hoàn toàn không quan tâm tới việc xung quanh có bao nhiêu thanh niên đang chảy máu mũi, đôi môi đỏ mọng có chút vểnh lên, giống như mong muốn làm người khác tới âu yếm, đưa tới dán chặt vào lỗ tai Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tên kia thực lực rất mạnh. Nhưng mà, nếu như ngươi có thể giáo huấn hắn vậy thì đừng có khách khí. Việc này có liên quan tới hạnh phúc cả đời của ta đó.
- Được, ta đã biết.
Đỗ Thiếu Phủ lập tức gật đầu, ngửi thấy được mùi hương từ thân thể hấp dẫn kia xông thẳng vào mũi liền lập tức lui về phía sau một bước. Trước hết cứ cách yêu tinh kia xa một chút rồi hãy nói.
Nhưng mà Đỗ Thiếu Phủ lập tức có cảm giác như trở về chỗ, thứ mùi hương kia ngược lại còn đậm hơn trước, còn cái đôi chân thon dài kia dường như cũng khiến tuần hoàn máu của người xem trở nên gấp rút hơn, hắn không khỏi lại nhìn thoáng qua một chút.
- Khanh khách.
Lý Tuyết thấy thế, tiếng cười như chuông bạc, khóe miệng nâng lên một độ cong cực kỳ mê người. Cũng không biết là do cố ý hay là vô tình mà hai con ngươi khẽ nhúc nhích, đột nhiên trở nên quyến rũ thẹn thùng, vươn người tới nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Đỗ Thiếu Phủ:
- Niên đệ, ngươi thế mà lại nhìn chằm chằm vào chân với ngực của ta như vậy sao. Nơi này nhiều người như vậy, ngươi sẽ khiến ta cảm thấy xấu hổ đó. Nếu không thì như vậy đi, ngươi tới chỗ ta đi, ta cho ngươi nhìn rõ ràng, thế nào? Nếu như ngươi muốn chạm vào thì cũng không sao.
- Học tỷ, ta xem Quỷ Trảo một chút.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy ánh mắt bỗng nhiên trở nên sững sờ, trên gương mặt bỗng hiện lên một tia ngượng ngùng liền vội vàng rời đi, giống như trực tiếp chạy trốn khỏi cái chết vậy, vội vàng đi về hướng của Tương Quân.
- Ha ha...
Lý Tuyết nhìn qua chỗ Đỗ Thiếu Phủ vừa rời đi, lập tức cười to.
- Lý Tuyết, ngươi muốn ta và ngươi tuyệt giao sao?
Âu Dương Sảng cuối cùng cũng nhịn không được, đôi mắt to đẹp chăm chú trừng Lý Tuyết, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, nói:
- Cái này là ngươi cố ý gây phiền phức cho hắn đúng không.
- Thế nào, ngươi ghen sao?
Lý Tuyết lơ đễnh, dáng người uyển chuyển hấp dẫn kia nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Âu Dương Sảng, khe rãnh trước ngực như ẩn như hiện, cố ý cọ sát vào cánh tay của Âu Dương Sảng, nhấp nháy đôi mắt đẹp, nhìn Âu Dương nhẹ nhàng nói ra:
- Đừng nhỏ mọn như vậy nha, cho ta mượn đệ đệ của ngươi dùng một chút, cam đoan sẽ không dùng hỏng đâu.
Âm thanh hạ xuống, Lý Tuyết cố ý hơi nháy hai con ngươi, vẻ mặt quyến rũ thẹn thùng, nói:
- Dù sao tên kia cũng không phải là đệ đệ ruột của ngươi, hay là sử dụng chung một lúc thì thế nào? Nếu ngươi muốn thì cứ nói ra, ta sẽ không để ý đâu.
- Nghĩ hay lắm, nam nhân nhà ta dựa vào cái gì mà phải dùng chung với ngươi.
Âu Dương Sảng nghe vậy, lập tức trừng mắt liếc Lý Tuyết, cái dáng người ngạo nghễ kia hoàn toàn có thể không phải ở dưới Lý Tuyết, nói:
- Lý Tuyết, nếu ngươi lại dám đùa giỡn hắn, ta cùng ngươi tuyệt giao.
Tiếng nói hạ xuống, Âu Dương Sảng lôi kéo Đỗ Tiểu Thanh rời đi, trên dung nhan tuyệt thế chẳng biết tại sao lại hiện lên một chút ửng đỏ, càng tăng thêm vẻ thẹn thùng.
- Ha ha...
Lý Tuyết nhìn qua bóng lưng uyển chuyển của Âu Dương Sảng, vẫn là nụ cười dịu dàng lộ ra vẻ quyến rũ hấp dẫn.
- Sưu sưu...
Bên trong càng ngày càng có nhiều người tới, không ít thân ảnh Đạo Sư cũng xuất hiện ở quảng trường bên ngoài trường học. Lập tức liền có mấy trưởng lão đến, lập tức đi đến trước người Quỷ Trảo.
- Đó là Bất Điểm Sơn Hà- Tương Quân, Linh Tuyền Ngọc Nữ- Cốc Tâm Nhan. Bọn họ đều đã đến rồi.
- Cửu U thái thiếu- Quỷ Oa cùng U Minh công chúa- Vu Tước cũng tới rồi.
- ...
Ngoài cửa Học viện, đệ tử vẫn đang gia tăng, những người trước mặt là những người mà bình thường ít khi nhìn thấy mặt Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa,. . . , lúc này đây đều có mặt, cũng tạo ra được một trân rối loạn lớn.
Sau khi mấy vị trưởng lão đến, đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Đỗ Thiếu Phủ liền đem Quỷ Trảo giao cho các vị trưởng lão rồi cũng vội vàng rời đi.
Đem Đỗ Tiểu Thanh giao cho Âu Dương Sảng, Đỗ Thiếu Phủ vừa mới tới khu tạp vụ của học viên liền muốn quay trở về ký túc xá, chính là không ngờ lại gặp phải không ít các đệ tử đang lao ra báo danh ở khu tạp vụ.
Nguyên một đám đệ tử đang báo danh đều đang bàn luận về chuyện Đỗ Thiếu Phủ bắt được Qủy Trảo. Hắn định tiến lên phía trước để xem náo nhiệt, vừa hay trong những người này có cả đám người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ và Tôn Trí bèn đem ba ngươi họ chặn lại.
Trong tiếng hoan hô không ngớt, Đỗ Thiếu Phủ không thể không quay qua chào hỏi cái đám đệ tử đang báo danh kia, sau đó mới cùng đám người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí trở về ký túc xá.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ hoàn hảo không gặp nguy hiểm gì, ba người Ngô Thanh Phong đều cảm thấy cao hứng không thôi.
Từ miệng của ba người Đỗ Thiếu Phủ cũng được biết, ba người họ đã dành được chiến thắng trong cuộc đọ sức, hiện tại đã trở thành đệ tử chính thức của Học viện.
Chỉ có điều, ba người họ cũng không có ý định rời khỏi ký túc xá dành cho các đệ tử tới báo danh. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi Đỗ Thiếu Phủ cũng ở đây nha cho nên bọn hắn cũng không có ý định chuyển đi.
Bốn người ngồi bàn luận về những ngày tiếp theo, nói đến tận đêm khuya, lúc này mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Mà tin Đỗ Thiếu Phủ bắt được Qủy Trảo về Thiên Vũ Học việncũng ngay lập tức được truyền đi khắp Học viện ngay trong đêm đó.
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng của bình minh để lộ ra tia ánh sáng đầu tiên bao phủ lấy cả dãy núi.
Trong phòng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, Đỗ Thiếu Phủ ngồi khoanh chân, sau lưng đeo trường kiếm, quanh thân được bao bọc bởi một thứ ánh sáng màu trắng chói mắt, lan tràn ra một cỗ khí tức cổ xưa, rung động tâm hồn.
- Hô...
Theo sự thu hồi của thứ ánh sáng màu trắng, từng sợi khí huyền ảo dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, lông mi khẽ nhúc nhích, hai con ngươi trong sáng đồng thời mở ra, tinh mang lan tràn, trong miệng cũng nhả ra một hơi khí đục.
- Có lẽ rất nhanh sẽ đột phá được.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, trên gương mặt cương nghị lộ ra bộ dáng tươi cười. Lúc này, cảm giác như Nê Hoàn cung trong não đã tràn đầy Tinh Thần Lực. Trong lúc mơ hồ, Đỗ Thiếu Phủ tựa hồ có cảm thấy như có dấu vết của sự đột phá đến Linh Phù Sư.
Ngưng lại mong muốn tiếp tục được đột phá cảm giác như có như không đó, cực kỳ hư vô mờ mịt, chỉ có thể dựa vào trực giác để đi tới cảm giác, cực kỳ kỳ diệu.
- Rống...
Một lát sau, tiếng hổ gầm xuất hiện trên khu tạp vụ, một con Vương Lân Yêu Hổ hung hãn vỗ cánh bay đến, đem tới không ít sự chú ý của các đệ tử tới báo danh.
Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ đi ra đình, một tiếng gào thét phong bạo lập tức cuốn tới, một con cự hổ hung hãn liền xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, cực kỳ thân mật.
- Ca ca...
Đỗ Tiểu Thanh nhảy xuống từ trên lưng của Vương Lân Yêu Hổ, chiếc áo bào tím vốn không hợp với người giờ đã không thấy đâu, đổi lại là một bộ y phục mới màu xanh. Phía trên làn váy điểm xuyết một vài chiếc tơ bạc ở bên cạnh, quần áo theo gió bay phấp phới, đôi mắt to linh hoạt lấp lánh như sao, lông mi mềm mại mà chớp lấy, phảng phất giống như một bông hoa sen mới nở, thanh nhã mà trong sáng, đơn thuần mà yêu mị.
Sau lưng Đỗ Tiểu Thanh, Âu Dương Sảng ưu nhã bước xuống từ cự hổ, dáng người uyển chuyển hình vòng cung, lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt to đẹp mang theo một chút lãnh diễm.
Đỗ Thiếu Phủ vuốt ve Vương Lân Yêu Hổ, sau đó lại nhìn qua Đỗ Tiểu Thanh, đối với Âu Dương Sảng nói:
- Sớm như vậy sao các ngươi đã tới rồi? Ngược lại phối đồ cho Tiểu Thanh thật không tệ.
- Ta lấy từ một học muội muốn tới đây. Thực sự không hiểu nổi ngươi làm anh trai như thế nào, vậy mà lại để cho Tiểu Thanh mặc y phục của ngươi, cách ăn mặc không phù hợp với dáng người thì thôi đi, đã vậy lại còn dính đầy mùi mồ hôi của ngươi nữa.
Âu Dương Sảng lườm Đỗ Thiếu Phủ một cái mới nói ra.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ chớp chớp, cũng không có tốn thời gian gì mà nói thẳng:
- Các ngươi vì sao lại đến sớm như vậy?
- Hi thúc bảo ta tới nói cho ngươi biết là các trưởng lão muốn gặp ngươi.
Âu Dương Sảng nói.
- Lúc nào?
Đỗ Thiếu Phủ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, Huyền Linh Thông Thiên Đằng vẫn còn ở trên người của hắn mà, các trưởng lão của Học viện tự nhiên là sẽ tìm tới mình thôi.
- Bây giờ, các vị trưởng lão đã ở trong Trưởng Lão Viện chờ ngươi rồi.
Âu Dương Sảng nói.
- Bây giờ sao?
Lông mày Đỗ Thiếu Phủ nhíu chặt lại, ánh mắt giật giật, nói:
- Vừa hay ta cũng đang muốn tìm bọn họ đây. Trừ bớt điểm tích lũy của ta, quả thực là không hề nhân hậu mà.