- Ngươi vì sao lại hy vọng hắn trở về Đỗ gia?
Đỗ Trì nhìn Đỗ Vân Hân, trong mắt có chút chấn động.
- Chúng ta dù sao cũng là cùng một tộc, trong cơ thể đều chảy huyết mạch Đỗ gia, chỉ có khi nhân tài Đỗ gia càng lúc càng nhiều, Đỗ gia mới có thể tiếp tục phồn vinh.
Đỗ Vân Hân rằng.
- Đừng quên đại họa năm đó là do cha hắn mang tới.
Mấy lọn tóc nhỏ dài bao phủ vầng trán sáng bóng, rũ xuống trên hàng mi vừa dài vừa đậm, Đỗ Trì dường như suy tư gì đó, rồi lại nhìn Đỗ Vân Hân nói:
- Vì toàn bộ Đỗ gia, vẫn là cách xa hắn một chút thì tốt hơn, cho dù hắn có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ có thể đánh đồng với đại ca nhị ca sao, nói gì đến giúp Đỗ gia phồn vinh, đại ca nhị ca bọn họ mới chân chính là hy vọng tương lai của Đỗ gia.
Đỗ Vân Hân chân mày khẽ nhếch, nhìn Đỗ Trì, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng là không có nói ra, lặng lặng nhìn minh nguyệt trên tầng không, y phục nhè nhẹ phất phơ.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Sưu sưu...
Màn đêm bao phủ trời cao, ánh trăng như lụa, hai bóng người lướt trong không trung bay đi.
Giữa không trung, ánh trăng phủ xuống, Đỗ Tiểu Thanh tử bào theo gió tung bay, mái tóc đen như mực phản chiếu ra ánh sáng nhu hòa, đôi mắt to linh động lấp lánh như ánh sao, hàng mi mềm mại, vừa thuần khiết vừa ngây thơ nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi:
- Ca ca, bên trong Thiên Vũ học viện có thể cướp đoạt không?
- Không được, người của Thiên Vũ học viện đều là người mình, không thể cướp đoạt.
Nhìn gương mặt vô hại của Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Thiếu Phủ chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời.
Mà lúc này Đỗ Thiếu Phủ cầm ở trong tay Quỷ Trảo đã bị phong ấn, sắc mặt trắng bệch, trên người máu me đầm đìa, vết máu khô lại, càng có vẻ thê thảm.
- Sưu sưu!
Hai bóng người đáp xuống quảng trường lớn ở phía trước đại môn của Thiên Vũ học viện, ánh trăng chiếu xuống, phía trước một loạt dãy núi dài liên miên, có hai tòa cô phong sừng sững, thế như Thương Long ngẩng đầu.
Phía bên trái trên vách đá của ngọn núi có một khối bằng phẳng, có bốn đại tự phong cách cổ xưa như rồng bay phượng múa: "Thiên Vũ học viện".
- Đây hẳn chính là Thiên Vũ học viện rồi, thật là một nơi thoải mái a.
Đỗ Tiểu Thanh nhìn bốn phía, đến nơi đây, liền cảm nhận được khắp nơi đều lộ ra một cổ khí tức thần thánh cổ xưa, khiến nàng thấy rất dễ chịu.
Ngắm nhìn Thiên Vũ học viện đích thực trước mắt, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng có chút xúc động, vô số cường giả đều là từ nơi này đi ra, sau đó phong Hầu bái Vương, quang mang chiếu rọi đại địa, hiện giờ trở lại, có cảm giác như vừa về nhà vậy.
- Có ai ở đó không, ta Đỗ Thiếu Phủ đã trở về rồi!
Đột nhiên Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, tiếng hét mang theo huyền khí, nhất thời ở trong màn đêm cuồn cuộn vang vọng.
- Phịch phịch...
Trong lúc sóng âm cuồn cuộn truyền ra, chung quanh trong phạm vi dãy núi, vô số hung cầm bị đánh thức vỗ cánh dựng lên, mãnh thú rít gào trầm thấp.
- Sưu sưu!
Trong một khoảng thời gian ngắn, hơn mười thân ảnh thiếu niên nam nữ từ đại môn chạy nhanh ra, từng đạo ánh mắt sau khi thấy rõ Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt liền xuất hiện vẻ kinh hỉ.
- Là Đỗ học trưởng, Đỗ học trưởng đã trở về!
- Thật sự là Đỗ học trưởng đã về!
Mười mấy thiếu niên nam nữ này đều là tân sinh của Thiên Vũ học viện, dĩ nhiên là đều nhận biết Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ vì đoạt lại Huyền Linh Thông Thiên Đằng của học viện bị trộm, cùng đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan tiến nhập Hắc Ám thành để cướp đoạt, kết quả đám người Tương Quân an toàn quay về nhưng Hỏa Đao Bắc Minh Phong vẫn lạc, Đỗ Thiếu Phủ thì gặp phải hiểm cảnh không rõ tung tích, khiến hết thảy học viên đều lo lắng.
- Đỗ học trưởng, ngươi đã trở về sao.
- Ra mắt Đỗ học trưởng.
Lúc này thấy được Đỗ Thiếu Phủ, mười mấy tân sinh này nhất thời vừa mừng vừa sợ, lập tức nhiệt tình xúm lại hỏi han.
- Ta đã trở về, kẻ này chính là Quỷ Trảo, giao cho các ngươi.
Nhìn khuôn mặt kinh hỉ của nhóm tân sinh, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ cũng hiện lên tiếu ý, ở bên ngoài lâu như vậy, lúc này mới thật sự có cảm giác đã về đến nhà, tiện tay giao luôn Quỷ Trảo cho bọn hắn.
- Quỷ Trảo, nghe nói là Vũ Hầu cảnh siêu cấp cường giả a.
- Tên hỗn đản này chính là Quỷ Trảo sao, nghe nói hắn giết không ít học viên của Thiên Vũ học viện chúng ta.
Một vài thiếu niên lá gan lớn một chút liền tiến lên, hung hăng đạp lên Quỷ Trảo.
Trong chốc lát, bên trong Thiên Vũ học viện nhất thời truyền đến một loạt tiếng xé gió, rất nhiều phi hành yêu thú bay đến, khí tức đè ép xuống, cuồng phong gào thét, còn có không ít thanh niên huyền phù trên không trung.
- Sưu sưu sưu sưu...
Lần lượt từng bóng người hạ xuống, còn có không ít thân ảnh từ bên trong Thiên Vũ học viện chạy ra, mọi ánh mắt đều hướng về phía ánh trăng chiếu rọi xuống, một gương mặt cương nghị duệ chí mà nhìn tới.
- Đỗ Thiếu Phủ, thật là Đỗ Thiếu Phủ đã trở về!
Từng cái Thiên Vũ học viện học viên học viên hét lớn, khuôn mặt ai nấy đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn, cuối cùng đều mừng rỡ không thôi.
- Học trưởng, Đỗ học trưởng còn bắt được Quỷ Trảo này.
- Quỷ Trảo ở đâu, để ta xem một chút.
- Tên khốn kiếp này đã giết không ít người của học viện chúng ta, đánh chết hắn, cái đồ tạp chủng!
Lập tức, có vô số thanh niên hướng về phía Quỷ Trảo phi đến.
Quỷ Trảo nhất thời bị từng cái học viên của Thiên Vũ học viện đánh cho một trận tơi bời, muốn gào thảm lại không kêu thành tiếng, chỉ có ánh mắt cùng khuôn mặt co quắp vặn vẹo không còn hình người.
- Ta biết ngươi cái tên này không có việc gì là không làm ra được mà.
Một đạo thân ảnh xẹt qua bầu trời đêm, loáng cái liền xuất hiện ở bên người Đỗ Thiếu Phủ, người này gò má trắng nõn trơn bóng, thân hình cao ngất, mái tóc dài, áo choàng nhàn nhạt hồng sắc, hai con ngươi ba động, làm người ta có một loại cảm giác thần bí ma mị mà uy nghiêm khó có thể nói nên lời.
- Ngươi làm sao biết ta sẽ không có việc gì?
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mắt, người này không phải là Hóa Ma Tiễn Lý Vũ Tiêu thì còn có thể là ai.
- Bởi vì người tốt sống không thọ, tai họa lưu ngàn năm, cho nên ngươi sống mấy trăm mấy ngàn tuổi cũng không thành vấn đề, làm sao có thể xảy ra chuyện được.
Trong màn đêm, lần thứ hai có tiếng xé gió liên tiếp truyền đến, một đạo thân ảnh đi đầu phá không tới, sau đó là một người vóc dáng to lớn, làn da màu cổ đồng nhàn nhạt, xuất hiện ở xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, đường nét ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, trên người còn có khí thế bất phàm.
Lần lượt từng bóng người lập tức theo sát hạ xuống, một hắc bào thanh niên áo bào đen tiến tới, gương mặt đẹp như tượng tạc, trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang khiến người ta không dám xem thường, nhìn thanh niên to lớn cùng Đỗ Thiếu Phủ nói rằng:
- Người tốt sống không thọ, tai họa lưu ngàn năm, nếu đúng là như thế, thì tên này ít nhất có thể sống thêm một vạn năm.
- Tiếng xấu lưu muôn đời, tại sao các ngươi có thể nói Đỗ học đệ như vậy.
Hồng y nữ tử mỉm cười, phục trang kiều diễm, bộ ngực nửa kín nửa hở, váy ngắn giáp trụ bao lấy kiều đồn, cặp chân dài thon thả cùng cặp đùi trắng nõn đều lộ ra, mắt đầy tiếu ý, dung nhan thanh nhã, cả người lộ ra một loại vị đạo khiến người khác dục tâm dâng trào.
- Không có chuyện gì là tốt rồi.
Lại một nữ tử nữa chậm rãi đi đến, vừa uyển chuyển lại vừa nhu hòa, nói là hoàn mỹ cũng không quá đáng, khí chất xuất trần, mũi quỳnh duyên dáng, bờ môi đỏ mọng trơn bóng, khí chất tựa như không nhiễm bụi trần.
- Đêm muộn rồi, có thể đừng rống to như vậy hay không.
Người thanh niên cuối cùng tiến lên liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mái tóc đen buộc gọn sau gáy, vài lọn tóc mai bên tai, tướng mạo tuấn lãng, đôi mắt đen kịt thâm thúy, trên mỗi cổ tay đều đeo một cái vòng tay có những phù văn đặc biệt cổ xưa.
- Các ngươi làm sao mà đều đến rồi.
Nhìn mấy người này, trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu nở nụ cười, người tới chính là Tương Quân, Quỷ Oa, Vu Tước, Cốc Tâm Nhan, Quách Thiếu Phong mấy người này.
- Ngươi hét to như vậy, chúng ta còn tưởng là ngươi bị người đuổi giết tới tận cửa.
Cốc Tâm Nhan nói với Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt mỹ lệ, quang mang nở rộ, lúc này cùng Vu Tước bên cạnh đứng chung một chỗ, cảm giác như là một thiên sứ, một ma quỷ vậy.
- Ngươi dĩ nhiên bắt được Quỷ Trảo?
Quỷ Oa phát hiện Quỷ Trảo lúc này đang bị không ít học viên chà đạp, ánh mắt có chút rung động hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
- Ừm, trong lúc vô ý gặp được, tiện tay thu thập, liền mang theo về.
- Một mình ngươi thu thập?
Quách Thiếu Phong cũng không nhịn được truy hỏi, hắn chính là biết rõ thực lực của Quỷ Trảo.
Cốc Tâm Nhan, Tương Quân và mấy người xung quanh, nhìn Quỷ Trảo lúc này còn đang bị không ít học viên điên cuồng đạp, chân tay gãy hết, bộ dáng cực kì thê thảm.
- Lão quỷ kia thực lực không tệ, thật đúng là cũng không dễ dàng thu thập được.
- Hô hô...
Mọi người nghe vậy, đều là nhịn không được hít một ngụm lương khí, xem ra trong khoảng thời gian này, thực lực của tên hung tàn kia nhất định là lại có tiến bộ khủng khiếp, tốc độ tu luyện này, quả thực là như bay vậy, thật khiến cho bọn họ không có đất dung thân.
- Ca ca, bọn họ là ai a?
Đỗ Tiểu Thanh tò mò đánh giá đám người Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, Tương Quân, sau đó nháy cái mắt linh động một cái, muốn cùng Đỗ Thiếu Phủ xác định lại một lần:
- Ca ca, thực sự không thể cướp đoạt của bọn họ sao, ta có cảm giác, cướp đoạt bọn họ hẳn là chơi sẽ rất vui.
Tương Quân, Quách Thiếu Phong, Lý Vũ Tiêu, Cốc Tâm Nhan bọn họ vốn là cũng đang quan sát Đỗ Tiểu Thanh, đang thầm than Đỗ Thiếu Phủ cái này không biết từ nơi nào lừa gạt về một cô bé ngây thơ thuần khiết thì đột nhiên nghe được lời nói của Đỗ Tiểu Thanh, nhất thời từng người chỉ có thể trố mắt nhìn nhau.
Sau đó Cốc Tâm Nhan, Vu Tước bọn họ, từng đạo ánh mắt đều là bất đắc dĩ nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, mọi người đều không chút nghi ngờ đều không hẹn mà cùng cho rằng, cô bé ngây thơ thuần khiết này nhất định là bị Đỗ Thiếu Phủ làm hư.
- Thật không phải là ta à nha...
Đỗ Thiếu Phủ trong lòng bất đắc dĩ, nhưng căn bản vô pháp giải thích.
- Thật là ngươi đã trở về sao.
Từ trong đám người, liền có mấy đạo thân ảnh đẹp đẽ từ bên trong Thiên Vũ học viện lướt ra, một trong số đó lập tức đáp xuống bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, trang phục bó sát vóc người như ma quỷ, đem cặp đùi thon dài, bờ mông căng tròn, cùng vòng eo nhỏ nhắn tôn lên thành đường cong hoàn mỹ đầy dụ hoặc.
- Đương nhiên là ta.
Đỗ Thiếu Phủ cười, người vừa tới chính là Âu Dương Sảng, dường như là sau đó bất chợt nhớ ra điều gì, hắn lập tức kéo Đỗ Tiểu Thanh đến bên cạnh Âu Dương Sảng, nói:
- Ngươi tới thật đúng lúc, nha đầu này giao cho ngươi, có thể cho nàng trước tiên lưu lại bên trong học viện không?
- Nàng là...?
Âu Dương Sảng nhìn Đỗ Tiểu Thanh nghi hoặc hỏi.
- Ta tên là Đỗ Tiểu Thanh.
Đỗ Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt to đầy linh động nhìn Âu Dương Sảng.
- Nàng là muội muội của ta, nói ra thì rất dài dòng, sau này sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Âu Dương Sảng.
- Được rồi, trước tiên để cho nàng đi cùng với ta, tạm thời ở lại học viện, chắc là không có vấn đề gì.
Âu Dương Sảng gật đầu nói, thân phận của các nàng, mang một người thân ở lại trong học viện mấy ngày, chỉ cần không có người cố ý làm khó, dĩ nhiên là sẽ không có vấn đề gì.