Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 349: Trên đường gặp phải kẻ thù

Chương Trước Chương Tiếp

Còn có người nhìn thấy có không ít cường giả ở Vũ Hầu cảnh cũng dễ dàng liền bị Thư Hùng đạo tặc cướp sạch.

Vì mặt mũi mà những vị có tu vi đạt đến Vũ Hầu cảnh này cho dù bị cướp cũng không dám nói ra.

Đối với những cường giả ở Vũ Hầu cảnh này mà nói thì việc để cho người khác biết đường đường là Vũ Hầu cảnh lại bị cướp sạch thì không còn mặt mũi nào cả.

Có người còn nói có hơn một nghìn người ở trong Hắc Ám sâm lâm đã bị hai người Thư Hùng đạo tặc cướp sạch.

Những người bị cưới vô cùng tức giận liền tạm thời hợp thành một liên minh để truy nã Thư Hùng đạo tặc, giành lại túi Càn Khôn của bản thân.

Mà thông qua miêu tả của những người bị cướp thì đôi đạo tặc này vẫn còn trẻ tuổi, nữ thì xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, ngây thơ thuần khiết, nam thì đeo một thanh kiếm lớn, mặc áo bào màu tím, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười vô cùng tà tứ, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt, chỉ sợ là cô nương kia không biết gì mà bị hắn lừa gạt.

Cuối cùng có người kinh ngạc phát hiện người nam chính là Đỗ Thiếu Phủ của Học viên Thiên Vũ.

Đặc biệt là trong những người bị cướp có người đã từng ở Hắc Ám thành và Hắc Ám sâm lâm nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ ra làm chứng, nên hoàn toàn có thể khẳng định nam tặc trong Thư Hùng đạo tặc chính là Đỗ Thiếu Phủ của Thiên Vũ học viện.

Trong một thời gian ngắn cái tên Đỗ Thiếu Phủ lại càng thêm vang danh, chỉ là có không ít người nghe thấy ba chữ Đỗ Thiếu Phủ liền phun ra một ngụm máu, tên trộm hung ác đó đã cướp sạch của bọn họ, còn thiếu đường cướp luôn cả quần của bọn họ.

Ánh nằng chói chang, bầu trời trong xanh.

Trong rững rậm, một luồng khí khủng bố phát ra từ người của một ông lão gầy yếu, ông lão này nhìn tầm ngoài năm mươi tuổi, gầy đến chỉ còn da bọc xương, hai con mắt hõm sâu, trong con ngươi cò tia máu màu đỏ, hai tay giấu trong ống tay áo, nhăn nheo giống như tay quỷ vậy.

- Chạy mau, các ngươi mau chạy!

Một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi quát lớn, sắc mặt trắng bệch, xung quanh có hơn mươi cỗ thi thể nằm la liệt, đều là bị tay xe thành mảnh nhỏ, máu me đầm đìa, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Mà sau lưng hắn là một chàng trai tầm ba mươi tuổi cùng một cô nương tầm hai lăm, hai sáu tuổi, sắc mặt của bọn họ cũng trắng bệch, vẻ mặt vô cùng vội vàng.

- Đại ca, muốn đi thì cùng đi.

Nữ tử khẽ nói, mặc một thân quần áo bó xát, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt vô cùng thanh tú.

- Khặc khặc, chạy không thoát, các ngươi một cái cũng không được đi, ai bảo các ngươi hôm nay gặp được ta.

Lão giả gầy yếu cười một cách hung ác, nhìn về phía nữ tử liền liếm môi, trong mắt tràn đầy ác ý, từng bước từng bước hướng đến phía ba người.

- Các ngươi mau chạy đi, không thì không ai có thể trốn được.

Vị đại hán hét lớn, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cắn răng mà chống lại, tu vi ở Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh bạo phát, bắt đầu khởi động huyền khí, giống như gió lốc mang theo phù văn, trong nháy mắt phát một chưởng đánh về phía lão giả gầy gòm kia.

Một cỗ huyền khí kinh khủng bạo phát, không gian xung quanh cũng vì thế và chấn động.

- Không biết lượng sức mình!

Lão giả gầy nhom cười khẩy, tôi tay nhăn nheo như tay quỷ, chằng chịt phù văn vươn ra, trực tiếp đánh vào khiến cho thủ ấn của người đàn ông kia hóa thành mảnh nhỏ.

- Khặc khặc, ta trước giết chết tên cản đường ngươi!

Ánh mắt mà lão giả gầy yếu nhìn về phía người đàn ông tràn đầy hàn ý, bàn chân giẫm lên mặt đất, bóng người giống như một đạo tàn ảnh, xuất hiện trước mặt người đàn ông một cách quỷ dị.

Hai người này vốn không ở cùng một cấp bậc, lão giả giơ tay lên, cũng khởi động Phù Lục Mật Văn trực tiếp đánh xuống.

Đôi mắt của người đàn ông lộ ra sự sợ hãi, vội vàng lùi lại, nhưng giống như bị khống chế không thể nào di chuyển.

- Gào!

Trong lúc cấp bách người đàn ông vội vàng ngưng tụ Mạch Hồn, hòa vào Mạch Hồn, lúc này hư ảnh của một con mãnh thú có hai cánh, trên người phủ kín vảy xuất hiện

- Xì xì xì....

Bàn tay vừa rơi xuống thì hư ảnh của mãnh thú cũng bị vỡ tan, cũng với năng lượng tán loạn, vài trảo ấn ở trên mặt đất cũng vỡ nát, khiến những cây đại thụ ở xung quanh đều đổ xuống.

- Phốc...

Cả một thân hình to lớn bị đánh bay về phía sau, trong miệng phun ra một ngụm máu, Mạch Hồn đã bị xé nát, tuy rằng trốn được một kiếp nhưng cũng đã bị thương nặng.

- Đại ca.

Vị nữ tử và nam tử kia biến sắc chạy đến bên cạnh người đàn ông, người nam tử quay lưng che cho vị nữ tử và đại hán, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía lão giả đang đi dến, nhưng mà trong ánh mắt rõ ràng thấy được sự sợ hãi.

- Trốn lâu như vậy, ngay cả lúc động phủ của Khí Tôn xuất hiện lão phu cũng không dám lộ mặt, hừ, hôm này liền lấy nữ tử này để khai huân vậy.

Lão giả gầy nhom cười nhạt, trên khuôn mặt tràn đầy sự nham hiểm, từng bước từng bược tiến gần lại chỗ ba người.

Bỗng nhiên lão giả đó dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trong ánh mắt của lão giả kia chỉ thấy được một đôi nam nữ từ trong rừng rậm bước ra, nữ tử khoảng mười sáu tuổi, hoạt bát đi ở phía trước, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong suốt, ánh mắt khi nhìn về phía lão giả khẽ động.

Còn người nam tử thoạt nhìn cũng còn trẻ, trên vai đeo một thanh kiếm lớn được cuốn trong một mảnh vài màu tím, khuôn mặt cương nghị, thân mình tuy gầy nhưng có vẻ rất rắn chắc.

- Ca ca, lại có người muốn cướp bóc.

Thiếu nữ bước lại gần, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn.

- Cái này không phải chỉ đơn giản là cướp bóc!

Người thanh niên lại gần, đứng ở trước ba người kia, mắt nhìn lão giả ở phía trước, trong con mắt trong treo xẹt qua một tia hàn ý.

Một nam một nữ này chính là hai người mà dạo gần đây đã cướp sạch toàn bộ quần hùng ở trong Hắc Ám sâm lâm – Đỗ Thiếu Phủ và Đỗ Tiểu Thanh, danh tiếng của Thư Hùng đạo tặc cũng đã vang khắp Hắc Ám sâm lâm.

- Tiểu tử, là ngươi!

Mà đôi mắt lõm sâu, đỏ ngòm của lão giả gầy yếu vì nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ mà càng hõm vào sâu hơn, hắn biết Đỗ Thiếu Phủ, hắn còn nhớ rõ tiểu tử này trước đây đã bị Ngân Hoa bà bà mang đi.

- Không sai, chính là ta.

Đỗ Thiếu Phủ trả lời một cách thờ ơ, trên khuôn mặt hiện lên một ý cười nhẹ, vốn nghĩ chỉ có thể mang mỗi Huyền Linh Thông Thiên Đằng về Thiên Vũ học viện không nghĩ đến trên đường lại có thể gặp được Quỷ Trảo.

Đỗ Thiếu Vũ nhớ đến điều kiện của các Trưởng lão trong Học Viện, không chỉ bảo hắn mang Huyền Linh Thông Thiên Đằng về mà còn yêu cầu hắn bắt Quỷ Trảo mang về, chỉ có thế mới xóa bỏ lỗi của hắn.

- Chỉ có hai người các ngươi?

Quỷ Trảo đảo mắt nhìn bốn phía, âm thầm theo dõi muốn biết xem còn có cường giả nào của Thiên Vũ học viện hay không.

- Không cần nhìn, chỉ có hai người bọn ta.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía Quỷ Trảo, sắc mặt càng lúc càng thêm âm trầm, trong mắt lóe lên hàn ý:

- Ân oán giữa ngươi và Thiên Vũ học viện đến hôm nay cũng nên giải quyết cho hết!

Lúc đầu Đỗ Thiếu Phủ không quá quan tâm đến Thiên Vũ học viện, chỉ là vì muốn tìm kiếm tung tích của người cha mê rượu mà mới tiến vào Thiên Vũ học viện.

Thậm chí những ngày đầu ở Thiên Vũ học viện hắn còn gây chuyện khắp nơi.

Nhưng mà thời gian trôi qua thì trọng lượng của Thiên Vũ học viện ở trong lòng hắn càng lúc càng nặng, trong Thiên Vũ học viện có đám người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí, còn có Lý Vũ Tiêu, Quách Thiếu Phong, Quỷ Oa, Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Vu Tước, Bắc Minh Phong, từng người từng người đều lưu lại dấu vết trong lòng hắn.

Sự ra đi của Hỏa Đao Bắc Minh Phong khiến cho Đỗ Thiếu Phủ nhớ kỹ Âm Minh Giáo, lúc này nhìn thấy Quỷ Trảo trong lòng liển sản sinh ra hàn ý!

- Khặc khặc, chỉ dựa vào mình tiểu tử ngươi sao!

Quỷ Trảo cười một cách lạnh lùng, khoảng thời gian này hắn trốn chui trốn lủi trong Hắc Ám sâm lâm, trước đây Âm Minh Giáo bị Ngân Hoa bà bà diệt, mà hắn vốn là người của Hắc Ám sâm lâm, Ngân Hoa bà bà lại không quản chuyện trong Hắc Ám sâm lâm nên hắn mới nhặt được một mạng.

Nhưng may mà hắn chạy nhanh nếu không thì người của nhất Các nhất Bảo song Môn sẽ không buông tha cho hắn.

Quỷ Trảo cũng không dám đi Âm Minh Giáo, những cường giả của Âm Minh Giáo đều chết sạch ở trong Hắc Ám sâm lâm mà hắn lại còn sống, nếu hắn quay về Âm Minh Giáo sẽ có kết cục như thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Vì vậy mà Quỷ Trảo liền trốn ở trong Hắc Ám sâm lâm, ngay cả lúc nghe nói động phủ của Khí Tôn xuất hiện hắn cũng không dám đi. Chỉ sợ sẽ gặp phải cường giả của nhất Các nhất Bảo song Môn thì hắn liền thảm.

- Chỉ cần ta là đủ, giết chết Trưởng lão và đệ tử, cướp đi Huyền Linh Thông Thiên Đằng của Thiên Vũ học viện, nợ máu phải trả bằng máu, ngươi phải trả giá lớn cho tội lỗi của mình.

Đỗ Thiếu Phủ gằng giọng nói, trong mắt lóe lên hàn ý, hắn trước đây đối phó với Quỷ Trảo chỉ là vì có treo giải trên bảng điểm, mà bây giờ đối phó với Quỷ Trảo không liên quan già đến điểm số cả.

Đỗ Thiếu Phủ trong lúc không hay biết gì đã xem mình là người của Thiên Vũ học viện, Quỷ Trảo động đến Thiên Vũ học viện thì nợ máu phải trả bằng máu!

- Ngươi còn dám cùng ta nhắc đến Huyền Linh Thông Thiên Đằng!

Quỷ Trảo quát lớn, vừa nhắc đến Huyền Linh Thông Thiên Đằng là hắn muốn phát điên, hắn đem Huyền Linh Thông Thiên Đằng đi đấu giá liền nhận được thẻ huyền thạch của Mục Gia Bảo, mà số tiền tuyệt đối không hề nhỏ, có thề xem là một món tiền lớn.

Chỉ là sau này Quỷ Trảo đem thẻ huyền thạch đi đổi mới biết được trong thẻ hoàn toàn trống rỗng, một khối huyền thạch cũng không có.

Lúc đầu hắn cho rằng mình có thể tính kế Thiên Vũ học viện, lừa gạt vô số người thì mới là người chiến thắng cuối cùng.

Sau này hắn mới biết Mục Gia Bảo, Mục Minh Thanh mới là người chiến thắng cuối cùng.

Mấy triệu huyền thạch bị Mục Gia Bảo nuốt mất, hắn đến cả nơi để kêu oan cũng không có, chẳng sợ nói cho người khác thì cũng không có ai tin, ai bảo hắn quá tin tưởng Mục Minh Thanh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)