Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 348: Thư hùng đạo tặc

Chương Trước Chương Tiếp

- Không sai, chúng ta là cướp, tiểu nha đầu ngược lại lớn lên không sai, nhưng mà bọn ta hôm nay chỉ cướp tiền chứ không cướp sắc, giao túi Càn Khôn ra thì ta sẽ tha cho các ngươi.

Người đàn ông xấu xí nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ và Đỗ Tiểu Thanh, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Tiểu Thanh có mang theo phần kinh diễm, nhưng lại khó được khi chỉ cướp tiền mà không cướp sắc.

- Ca ca, cái gì là cướp bóc, trông có vẻ chơi rất vui.

Đỗ Tiểu Thanh càng ngày càng hưng phấn.

Đỗ Thiếu Phổ cười khổ, sau đó nhìn người đàn ông cầm đầu nói:

- Cướp tiền chứ không cướp sắc, ngược lại là rất có ý tứ, như vậy đi, ta cũng sẽ không làm khó dễ các người, cút xa được chừng nào thì tốt chừng đó, đừng để ta lại nhìn thấy các người.

- Ôi chao, tiểu tử còn chưa dứt sữa mà nói năng có vẻ khí phách, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một chút rồi mới nói tiếp, Tam Nhi, Tứ Hùng hai người các người lên dạy dỗ hắn một chút, nhưng mà chớ làm bị thương nha đầu kia, không nỡ thương tổn nha đầu đó, nếu lớn hơn một chút thì tốt rồi.

Người đàn ông dẫn đầu nói, dùng ánh mắt đùa cợt để nhìn về phía hai người Đỗ Thiếu Phủ và Đỗ Tiểu Thanh, không đem hai người để vào mắt.

- Vâng, Bang chủ!

Hai người đàn ông nghe vậy liền nhảy ra, cùng dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ và Đỗ Tiểu Thanh, sau đó khởi động huyền khí trong cơ thể rồi lao về phía Đỗ Thiếu Phủ.

- Xuy!

Khi mà hai đại hán còn chưa kịp lao ra thì một bóng người áo tím đã xuất hiện một cách quỷ dị trước mặt bọn họ.

Con ngươi của hai người co rút lại giống như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói ra liền bị một chưởng đánh vào lồng ngực.

- Bịch bịch!

Một thanh âm trầm thấp vang lên, hai người liền trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cuối cùng là va vào thân cây đại thụ cách đó không xa.

- Phốc!

Cây đại thụ bị trực tiếp va đập khiên cho thân cây nứt ra, máu trong miệng hai người cũng phun ra.

- Bà nó, tiểu quỷ này sao lại mạnh như vậy.

Đại hán xấu xí dẫn đầu vô cùng khiếp sợ, sắc mặt liền biến đổi, một sự bất an liền xẹt qua, chỉ cần nhìn khí tức khi đối phương xuất thủ là biết mạnh hơn bọn họ nhiều, liền quát lớn:

- Mọi người chạy mau, nhanh!

- Bây giờ mới trốn không sợ là đã chậm sao.

Thanh âm nhàn nhạt vang lên, Đỗ Thiếu Phủ đã đi đến trước mặt đại hán xấu xí cầm đầu, trong ánh mặt lộ ra một chút ý cười.

- Không tốt!

Đại hán xấu xí nói thầm một câu không tốt, thân thể liền khẽ động, huyền khí cũng lập tức bạo phát, phù văn cũng bắt đầu khởi động, nắm đấm ẩn chứa huyền khí cũng trực tiếp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Huyền khí bao trùm lấy nắm đấm, vô cùng mạnh mẽ, mang theo sắc bén khiến cho không khí xung quanh cũng phát ra những âm thanh trầm thấp, nắm đấm trong nháy mắt liền phải rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ.

- Bịch!

Một quyền đánh xuống, đến đại hán xấu xí cũng ngạc nhiên là quyền này có thể đánh lên ngực của Đỗ Thiếu Phủ.

Trong nháy mắt đại hán xấu xí cũng nghi ngờ, tiểu tử kia liền tránh cũng không tránh chẳng lẽ chỉ là thùng rỗng kêu to sao, vừa mới đánh bại hai thủ hạ của mình chỉ là ăn may thôi sao, thực thế thì thiếu niên áo tím này cũng chỉ là đồ bỏ mà thôi.

Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì sắc mặt của người đàn ông liền thay đổi, khi nắm đấm đánh vào ngực cùa của đối phương thì hắn mới thấy vô cùng kinh khủng.

- A!

Đại hán thảm thiết kêu lên một tiếng, cánh tay truyền đến đau nhức giống như muốn gãy lìa vậy, nắm đấm của hắn như là đánh vào tấm thép cứng rắn nhất, đau nhức từ nắm đấm tuyền đến, một lực kinh khủng truyền ngược lại rồi truyền khắp lục phủ ngũ tạng của hắn.

- Phốc xuy....

Đại hán phun ra một ngụm máu lớn, một quyền của đại hán đánh ra ngược lại lại khiến mình bị đánh bay ra xa, khi đập xuống mặt đất lại phun ra ngụm máu thứ hai.

Đến lúc này thì đại hán mới biết được sự kinh khủng của thiếu niên áo tím, hắn căn bản là không thể địch lại.

- Hỏi ngươi vài câu?

Đỗ Thiếu Phủ đi đến bên cạnh đại hán xấu xí, không nhanh không chậm hỏi, mười mấy người đang chạy trốn ở xung quanh nhìn thấy người cầm đầu bị bắt liền đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.

- Tiểu... không phải, đại nhân xin hỏi, tôi nếu biết nhất định sẽ không giấu diếm.

Đại hán liền thành thật trả lời, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

- Ta mới đến Hắc Ám sâm lâm, có người nói ở đây xuất hiện động phủ của Khí Tôn, ngươi nói cho ta biết tình huống bây giờ ở đó đi?

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Bẩm đại nhân, động phủ của Khí Tôn vẫn chưa xuất hiện, có người nói ngược lại có không ít Linh Khí và Phù Khí mà Khi Tôn để lại, còn có người tìm được không ít bảo vật, nhưng đó đều là chuyện của mấy ngày trước, hiện tại đã có rất nhiều người rời đi.

Đại hán xấu xí thành thật trả lời, không dám giấu diếm, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Vùng đất mà Khí Tôn để lại phong ấn sao có thể không có bảo vật, bây giờ có không ít người ở lại đây để cướp bóc, càng vào sâu thì những người đó càng mạnh, khắp nơi đều là hắc ăn hắc, nếu các ngươi muốn đi qua thì phải cẩn thận một chút.

- Tình hình lúc này của Hắc Sát Môn thế nào?

Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục hỏi.

- Hắc Sát Môn sao.

Đại hán trong nhát mắt liền khơi dậy hứng thú, nói:

- Nói đến thì lần này Hắc Sát Môn quả thực rất thê thảm, đặc biệt là vài vị Trưởng lão và Thiếu chủ Tiết Vân Minh của Hắc Sát Môn, đều bị một đệ tử của Thiên Vũ học viện tên là Đỗ Thiếu Phủ giết chết, tổn thất nặng nề. Bây giờ có người nói người của Hắc Sát Môn đang toàn lực truy bắt Đỗ Thiếu Phủ, nhưng cũng có người nói Đỗ Thiếu Phủ đã được cường giả của Thiên Vũ học viện mang về Học viện, người của Hắc Sát Môn cho dù tức giận cũng không dám đến Thiên Vũ học viện tìm Đỗ Thiếu Phủ báo thù.

- Hắc Sát Môn quả là bận rộn.

Đỗ Thiếu Phủ nghe xong cũng không ngạc nhiên, Hắc Sát Môn quả nhiên là đang khắp nơi tìm kiếm hắn, nhưng mà hắn của bây giờ cũng không phải là hắn của trước đây, không có gì phải quá lo lắng.

Nhìn đại hán nằm trên mặt đất ngay cà đứng dậy cũng không dám, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, nói:

- Xem ngươi vẫn tính là đàng hoàng ta cũng chỉ cướp tiền không cướp mạng, mọi người nếu không giao túi Càn Khôn ra thì đừng mong đi.

- Nhanh, mọi người nhanh chóng giao túi Càn Khôn ra.

Đại hán hét lớn, trước tiên lôi túi Càn Khôn của mình ra rồi cung kính đưa cho Đỗ Thiếu Phủ.

- Vậy là đúng rồi.

Đỗ Thiếu Phủ cười híp mắt nhận lấy túi Càn Khôn trong tay đại hán sau đó thuần thục nhét vào ngực của mình.

Đại hán nhìn thấy động tác của Đỗ Thiếu Phủ thuần thục như thế liền biết mình gặp được tiền bối trong giới cướp bóc, thiếu niên áo tím này thoạt nhìn rất trẻ nhưng nhìn động tác là biết đã hành nghề cướp bóc nhiều năm rồi cho nên bây giờ đổi lại bọn họ trở thành người bị cướp.

- Nhanh, các ngươi cũng nhanh chóng giao ra túi Càn Khôn .

Đỗ Tiểu Thanh khẽ kêu lên, cũng học theo dáng vẻ của Đỗ Thiếu Phủ, thu hết túi Càn Khôn của mười mấy người ở xung quanh.

Rõ ràng là cướp bóc nhưng mà trên khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Tiểu Thanh lại lộ ra nụ cười vô cùng ngây thơ khiến cho những người bị cướp khóc không ra nước mắt, trong lòng hô to tiểu ác ma, thiếu nữ này tuyệt đối là tiểu ác ma.

- Chạy, chạy mau.

Sau khi giao ra túi Càn Khôn thì đại hán cầm đầu liền sai người đi đỡ hai người bị thương nặng vội vã rời khỏi, không dám ở lại dù chỉ một phút, chỉ hận không có thêm hai cái chân.

- Ca ca, thì ra cướp bóc vui như vậy, chúng ta tiếp túc đi cướp bóc được hay không.

Đỗ Tiểu Thanh đem một đống túi Càn Khôn giao cho Đỗ Thiếu Phủ, ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thích dành cho việc cướp bóc.

- Ta đều dạy cái gì vậy, như vậy tốt sao...

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, hắn vốn không muốn dạy nha đầu này cướp bóc ai mà biết được nha đầu này lại thích cướp bóc như vậy, đã thế hết lần này đến lần khác đều là dáng vẻ vô cùng ngây thơ.

- Ca ca, có được hay không, muội muốn đi cướp bóc.

Đỗ Tiểu Thanh thấy Đỗ Thiếu Phủ không trả lời liền bắt đầu cầu xin, trên khôn mặt xinh đẹp là một nụ cười vô cùng ngây thơ, hiền lành.

- Được, vậy thì đi cướp thôi!

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, hắn cũng rất hứng thú với việc cướp bóc, nhưng vẫn cũng Đỗ Tiểu Thanh thương lượng, tất cả phải nghe theo hắn, không được tùy tiện cướp bóc.

Đỗ Tiểu Thanh nghe thấy có thể đi cướp bóc đã rất vui mừng nên lập tức gật đầu đồng ý.

Chỉ sợ lúc này cho dù Đỗ Thiếu Phủ có nói gì thì nàng cũng sẽ đồng ý, chỉ cần được đi cướp bóc là được.

- Đi cướp bóc thôi, chúng ta muốn đi cướp bóc, cướp bóc của tất cả mọi người.

Đỗ Tiểu Thanh vô cùng hưng phấn mà đi vòng vòng, áo bào màu tím đung đưa liền tạo ra những đường cong duyên dáng khiến Đỗ Thiếu Phủ không khỏi cảm thán, nha đầu kia lớn lên không sai.

- Vèo vèo...

Một lát sau có hai bóng người rời khỏi, tiến vào bên trong Hắc Ám sâm lâm.

Toàn bộ người ở trong Hắc Ám sâm lâm liền xui xẻo, dọc theo đường đi không biết đã có bao nhiêu người bị hai người này cướp sạch sẽ.

Dọc theo đường đi có không ít nhóm người, các bang phải nhỏ xuất hiện và muốn cướp của hai người.

Nhưng mà hậu quả là có thể đoán được, từng người từng người đều bị cướp sạch, nếu xui xẻo hơn một chút thì còn có thể bị giết chết.

Nhưng mà phần lớn đều chỉ bị cướp chứ không bỏ mạng, chỉ có nhưng người tội ác tày trời mới có thể bị giết.

Không lâu sau từ trong Hắc Ám sâm lâm truyền đến tin tức về một đôi Thư Hùng đạo tặc vô cùng hung hãn, đôi đạo tặc này còn rất trẻ nhưng dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, hầu như những người gặp được trên đường đi đều bị cướp bóc sạch sẽ.

Còn có người nói phàm là gặp được Thư Hùng đạo tặc thì cho dù mạnh đến đâu cũng sẽ bị cướp sạch.

Hắc ăn hắc, đánh lén, ngang ngược cướp bóc, trắng trợn cướp đoạt, nói chúng là đôi Thư Hùng đạo tặc không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để cướp đoạt túi Càn Khôn .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)