- Vèo.....
Dược Vương ngưng tụ thủ ấn, vài đạo phù văn điểm lên một vài huyệt đạo trên người của Băng Vương và Ưng Vương, khiến cho hai người đang bị phong ấn có thể nói chuyện nhưng vẫn không có cách nào cử động được!
Hai người Băng Vương va Ưng Vương sau khi được giải khai một vài huyệt đạo liền đảo mắt nhìn về phía nhóm người Dược Vương Y Vô Mệnh và Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt khi nhìn về phía người xem như là hiền lành Đỗ Tiểu Thanh có vài phần sợ hãi.
- Các ngươi cuối cùng là muốn làm gì, muốn chém muốn giết gì thì nói ngay đi!
Ưng Vương La Đao nhìn về phía Dược Vương mà nói, trong bốn người hắn tự nhiên cho rằng Dược Vương là người đứng đầu.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía hai người Băng Vương Tần Hành Sơn và Ưng Vương La Đao nói:
- Bây giờ các ngươi có hai con đường, nếu muốn chết thì ta có thể giết chết các người bất cứ lúc nào, nếu muốn sống thì cũng rất dễ, quy phục ta, các người có thể sống!
- Tiểu tử, ta không nghe sai chứ, ngươi nói muốn chúng ta quy thuận ngươi?
Ánh mắt của Băng Vương Tần Hành Sơn khi nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ có phần nghiêm túc.
- Đúng vậy, trung thành và làm việc cho tôi, trung thành với tôi một cách vô điều kiện!
Đỗ Thiếu Phủ nói một cách kiên định, không hề có chút ý đùa nào.
- Ha ha .....
Băng Vương Tần Hành Sơn nở một nụ cười lớn, khinh bỉ nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tiểu tử, ngươi tốt hơn hết là về nhà uống sữa mẹ thêm vài năm nữa rồi lại nói, ngươi cho rằng mình là ai, chưa dứt sữa liền muốn chúng ta thuần phục ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết Tần mỗ ta là ai sao!
- Hừ!
Đỗ Tiểu Thanh nghe thấy lão giả này nói ca ca của mình thì sao có thể nhịn được, cổ họng hừ một tiếng liền lập tức đứng dậy nhưng Đỗ Thiểu Phủ ra ý bảo Tiểu Thanh ngồi xuống, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Băng Vương Tần Hành Sơn, cực kỳ bình tĩnh nói:
- Tôi biết ông là ai, là tội phạm chạy trốn của Thiên Hồ đế quốc mà thôi, trốn ở trong Hắc Ám sâm lâm vài chục năm, nếu như ông có bản lĩnh thì cũng không phải trốn chui trốn lủi như bây giờ, ở trước mặt tôi thì ông tốt nhất nên thu liễm thân phận của người có tu vi đạt đến Vũ Vương cảnh một chút, kỳ thực rất đơn giản, nếu không thuần phục thì phải chết!
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói xong thì Tần Hành Sơn liền nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Thiếu phủ, sắc mặt ngàng càng âm trầm, khóe mắt khẽ giật mấy cái sau đó liền lập tức lộ ra một nụ cười nham hiểm, nói:
- Khặc khặc, quả là tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, bản vương tung hoành nửa đời người sao có thể bị tên tiểu tử như ngươi dọa chứ, về nhà uống sữa đi, lúc mà bản vương tung hoàng giang hồ thì ngươi còn chưa ra đời đâu, muốn so với bản vương xem ai ác hơn thì ngươi còn non lắm, là vật gì chứ!
- Ồn ào quá!
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời thì bỗng nhiên trong cơ thể hắn phát ra một đạo khí tức bén nhọn, huyền khí màu vàng nhạt tuôn ra, năm ngón tay nắm chặt, nắm tay được bao phủ bởi một ánh sáng màu vàng kim, đột nhiên một quyền nhanh như chớp đánh đánh vào đầu của Băng Vương Tần Hành Sơn.
Hình ảnh nắm đấm trong hai con ngươi đang dần co rút của Tần Hành Sơn càng lúc càng lớn, một nỗi sợ hãi từ trong sâu thẳm linh hồn xuất hiện, khí tức của sự tử vong dần xuất hiện.
- Oành!
Đầu của người đường đường là Băng Vương lại bị một quyền của Đỗ Thiếu Phủ đánh nát thành mảnh nhỏ.
Đầu của người có tu vi đạt đến Vũ Vương cảnh khi mà bị khóa tu vi thì cũng chỉ cứng hơn người thường một chút, sao có thể địch lại một quyền mà rõ ràng mang theo sát ý của Đỗ Thiếu Phủ.
Chỉ sợ là Tần Hành Sơn đến lúc chết cũng không thể nào ngờ được vị thiếu niên áo tím kia nói trở mặt liền trở mặt, căn bản không để hắn vào mắt.
- Vũ Vương cảnh thì cũng chỉ là một tên phạm nhân mà thôi, có gì để kiêu ngạo.
Ánh mắt trong trẻo khi nhìn về phía Tần Hành Sơn có lóe lên ánh sáng sắc bén sát phạt.
Trước đó không lâu, một người đạt đến Vũ Vương cảnh còn khiến cho Đỗ Thiếu Phủ biến sắc, nhưng mà sư phụ Khí Tôn liền Linh Phù Sư bát tinh đều đã gặp qua rồi, Đỗ Thiếu Phủ bây giờ nếu có gặp được Vũ Vương cảnh thì cũng chỉ để ý một chút chứ sẽ không quá lo lắng.
Ở thế giới mà kẻ mạnh là vua, đặc biệt là ở trong Hắc Ám sâm lâm, hay là khi đối mặt với những kẻ hung bạo như Tần Hành Sơn và La Đao thì Đỗ Thiếu Phủ cũng sẽ không nương tay.
Đối với những người đã tung hoành cả đời như Băng Vương Tần Hành Sơn và Ưng Vương La Đao thì cái gọi là vừa đấm vừa xoa, món lợi nhỏ, uy bức dụ lợi gì đó là hoàn toàn vô dụng, không thuần phục thì sẽ chết, tránh lưu lại hậu hoạn.
- Tiểu tử này càng ngày càng hung hãn!
Dược Vương Y Vô Mệnh cũng có chút ngạc nhiên, cũng hoàn toàn không ngờ được Đỗ Thiếu Phủ lại có thể sát phạt quả quyết như thế, một cường giả ở Vũ Vương cảnh mà nói giết liền giết.
Nhưng mà ánh mặt mà Y Vô Mệnh nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ lại tràn đầy sự tán thưởng, đối với Thiên Hạ Hội thì việc sát phạt quả quyết lại là chuyện tốt.
Phát triển thế lực hoàn toàn không giống với việc tự nâng cao thực lực của bản thân, nếu muốn thành việc lớn thì sát phạt quả quyết là điều quan trọng nhất.
Giết chết một Băng Vương Tần Hành Sơn đang ở Vũ Vương cảnh, Dạ Phiêu Lăng cũng chỉ khẽ động, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh, môi mỏng có phần cao ngạo, ánh mắt chứa đựng một tia sắc bén, tựa hồ không lấy làm lạ với hành động của Đỗ Thiếu Phủ.
Máu trên đầu của Tần Hành Sớn phun ra bắn lên khuôn mặt của Ưng Vương La Đao, gần trong gang tấc hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu của Tần Hành Sơn bị một quyền đánh nát, cũng vì đó mà rung động thật sâu.
Hắn lúc đầu cũng cho rằng thiếu niên áo tím này cũng chi là đứa trẻ chưa dứt sữa, chỉ là giả vờ hung ác thôi, tuy thiên phú bất phàm nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Nhưng đến bây giờ thì La Đao mới biết được hắn quá xem thường thiếu niên áo tím này, tính cách sát phạt quả quyết, khí độ khi không để Vũ Vương cảnh vào mắt như thế nào lại là người bình thường được chứ.
Ngay trong lần đầu giao thủ thì Ưng Vương La Đao có thể cảm thấy đước khi mà thiếu niên áo tím này lúc động thủ thì khí tức giống như mãnh thú, không giống với người thường.
- Xem ra ngươi cũng sẽ không vì ta làm việc và trung thành với ta
Đỗ Thiếu Phủ liếc về phía Ưng Vương La Đao, trong nháy mắt thì sự sát phạt trong nháy mắt bạo động, ánh sáng màu vàng kim tràn ra.
- Tôi thuần phục, tôi thuần phục....
Thanh âm của Ưng Vương La Đao lập tức vang lên, chỉ sợ sẽ chậm một bước, chính mắt nhìn thấy Băng Vương Tần Hành Sơn bị một quyền đánh vỡ đầu nên hắn tin rằng thiếu niên áo tím này sẽ không khách khí giết hắn.
Đối với sự uy hiếp của cái chết dù là ở Vũ Vương cảnh thì cũng sẽ sợ chết, sự tự mãn của Vũ Vương cảnh khi đứng trước cái chết thì cũng không là gì!
- Xuy...
Nắm đấm bị bao trùm trong huyền khí màu vàng kim chợt dừng lại ở ngay trước mũi của Ưng Vương La Đao, những dòng khí bén nhọn khiền cho bầu không khí xung quanh trở nên run rẩy làm cho Ưng Vương La Đao không dám nhìn thẳng.
- Nhớ kỹ, là ngươi lựa chọn thuần phục, nếu như phản bội thì ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!
Nắm đấm của Đỗ Thiếu Phủ vừa thu lại thì lời nói cũng vang lên, ánh mắt sát phạt cũng thu lại, lần nữa trở nên trong sáng, khuôn mặt nhìn về phía Ưng Vương La Đao khẽ hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói:
- Hoan nghênh gia nhập Thiên Hạ Hội.
- Thiên Hạ Hội là gì?
La đao ngẩng đầu tràn đầy nghi hoặc hỏi, lúc này lại có thêm cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
Chỉ là ánh mắt khi mà La Đao nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ có chút lo sợ, vị thiếu niên áo tím này thay đổi sắc mặt quá nhanh, dáng vẻ tươi cười lúc này so với dáng vẻ sát phạt quyết đoán lúc nãy hoàn toàn là hai người.
Tuổi còn nhỏ mà có thể thay đổi sắc mặt như thế lại còn sát phạt quả quyết, loại người như thế tuyệt đối là vô cùng đáng sợ.
- Thiên Hạ Hội là gì thì sau này ngươi sẽ biết, uống viên “Cổ Độc đan này thì ngươi sẽ là người của Thiên Hạ Hội, lúc đó ta mới có thể tin tưởng ngươi.
Dược vương đi đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, nhìn La Đao nói:
- Sau khi uống “Cổ Độc đan thì Cổ độc sẽ lan ra khắp toàn bộ cơ thể ngươi nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến tu vi, một năm uống thuốc giải một lần. Nếu không thì Cổ độc sẽ phát tác, cắn nuốt tinh tủy huyết mạch, không thể trừ khử, sống không bằng chết. Nếu như ngươi thành thật gia nhập vào Thiên Hạ Hội thì sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, nếu phản bội thì cũng không cần ta nhiều lời mà ngươi tự quyết định đi.
Vừa dứt lời thì trong lòng bàn tay của Dược Vương xuất hiện một viên đan dược màu đen, toàn thân được bao phủ một khí tức màu đen, cùng với những phù văn kỳ lạ màu đen, giống như vật sống, cực kỳ quỷ dị lại còn có mùi vị vô cùng khó ngửi.
Ánh mắt của La Đao khẽ động, trong lòng rất rõ hắn lúc này thân là tù nhân, nếu như không uống viên Cổ Độc đan này thì hắn cũng sẽ không thể rời khỏi đây.
Nếu như uống thì từ nay về sau sẽ bị người khống chế, Cổ Độc đan do Dược Vương luyện chế thì sợ là người thường cũng sẽ không thể nào giải được.
- Tôi nguyện ý uống.
Ưng Vương La Đao gật đầu, giữa việc bị giết chết và bị người khống chế thì hắn vẫn sẽ chọn được sống.
- Nhớ kỹ, đây là sự lựa chọn của ngươi.
Dược Vương nhét viên Cổ Độc đan vào trong miệng của La Đao, sau khi nhìn thấy La Đao nuốt xuống mới vẽ từng nét từng nét phù văn để cởi phong ấn trên người La Đao.
- Đúng là gừng càng già càng cay.
Đỗ Thiếu Phủ đứng ở một bên không nói gì, ánh mắt có chút dao động, có Cổ Độc đan của Y Vô Mệnh thì La Đao cũng sẽ phải ngoan ngoãn, mặc dù nói muốn có được nhân tâm thì phải dùng đức nhưng mà những lúc thế này thì trước tiên phải dùng sức mạnh.
Thiên Hạ Hội bây giờ có Dược Vương Y Vô Mệnh, Dạ Phiêu Lăng, còn có Ưng Vương La Đao và Hoa Phồn Không gia nhập, Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy Thiên Hạ Hội đã có những nét phác thảo ban đầu.
Một Linh Phù Sư lục tinh và một Vũ Vương cảnh, từ thực lực của các cường giả đứng đầu để xem thì Thiên Hạ Hội đã không thua kém nhất Các nhất Bảo và song Môn, nhưng về nội tình thì cũng kém xa, toàn bộ Thiên Hạ Hội cũng không có mấy người tự nhiên là không thể so sánh với bốn thế lực lớn là nhất Các nhất Bảo và song Môn.