Khí Tôn để lại cảm ngộ, sở học và tâm đắc khổng lồ, đều là báu vật cả đời của các Trận Phù Sư bát tinh, đối với bất cứ Khí Phù Sư nào thì đây cũng là một sự may mắn vô cùng lớn, đáng để bỏ ra hết thảy.
Cho dù là tất cả Trận Phù Sư thất tinh của Trung Châu cũng đều có thể vì nó mà liều mạng, mà trở nên điên cuồng.
Nhưng bây giờ, những sở ngộ, sở học và tâm đắc cả đời của Khí Tôn đều ở trong đầu của Đỗ Thiếu Phủ, giống như biển xanh rộng lớn đủ để cho con cá là Đỗ Thiếu Phủ thỏa thích mà hấp thu.
Đỗ Thiếu Phủ cũng chìm đắm ở trong đó, cũng giống phần lớn những người ở thế giới này thì Đỗ Thiếu Phủ ban đầu cũng cho rằng Khí Phù Sư là yếu nhất trong các Linh Phù Sư, thậm chí không ít các đội hoặc những nhà thám hiểu đều không quá muốn kết đội cùng Khí Phù Sư.
Mà Đỗ Thiếu Phủ lúc này thông qua những sở ngộ, sở học cả đời của sư phụ Khí Tôn mới biết được sự cường đại của Khí Phù Sư tuyệt đối không thu kém Trận Phù Sư, thậm chí còn không thua kém Võ Giả.
Một Khí Phù Sư mạnh ngoài việc luyện chế thần binh để tăng cường thực lực thì việc luyện chế ra những khôi lỗi cường hãn mới chính là sát chiêu của họ, khiến cho người khác không dám động vào.
Chỉ là Khí Phù Sư có thể luyện chế ra khôi lỗi thật sự vô cùng ít ỏi, ở trong giới Khí Phù Sư cũng được coi là hiếm gặp.
Thời gian dần dần trôi qua, Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của Khí Phù Sư, tiếp thu và lĩnh ngộ các loại kiến thức của Khí Phù Sư.
Cái gọi là học một biết mười, dưới sự chỉ dạy và hun đúc của đại ca Chân Thanh Thuần thì Đỗ Thiếu Phủ cũng được xem như có lĩnh ngộ không nhỏ ở trên lĩnh vực Dược Phù Sư và Trận Phù Sư, bây giờ ở lĩnh vực Khí Phù Sư lại được thêm những lĩnh ngộ cả đời của sư phụ Khí Tôn làm cơ sở thì những lĩnh ngộ của hắn sẽ tiến bộ rất nhanh.
Nếu bị những Khí Phù Sư khác biết được thì tuyệt đối sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Tục ngữ nói muốn nhìn xa thì phải đứng cao, nhưng Đỗ Thiếu Phủ giống như đã đứng ở trên vai người khổng lồ, từ khi bắt đầu đã là đứng ở trên cao nhìn xuống rồi.
Sự lĩnh ngộ của những Khí Phù Sư khác trong mười năm chưa chắc đã bằng sự lĩnh ngộ trong một ngày của Đỗ Thiếu Phủ.
Trong suốt mười ngày, Đỗ Thiếu Phủ vẫn luôn đắm chìm trong sự lĩnh ngộ của Khí Phù Sư, nhưng cũng không quên tu luyện bản công pháp còn thiếu vô danh kia.
“Phần phật....
Trong căn phòng gỗ, một luồng ánh sáng thần bí màu trắng dập dờn, lộ ra một cỗ áp bức.
Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, toàn thân bao phủ trong luồng ánh sáng thần bí màu trắng, Tử Kim Thiên Khuyết đang đeo ở sau lưng cũng bị ánh sáng màu trằng của phù văn bao trùm.
Khi mà ánh sáng màu trắng đó ẩn vào trong cơ thể thì hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ cũng mở ra, trong ánh mắt lộ ra một chút ý cười.
Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy tinh thần lực ở Nê Hoàn Cung lại một lần nữa có sự tiến bộ, có vẻ vô cùng dồi dào, trong tinh thần lại lộ ra một cỗ khí tức cổ lão mà tang thương, sợ là không lâu nữa sẽ có đột phá ở lĩnh vực Phù Sư.....
Mà khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ lập tức hiện lên sự sợ hãi, từ trong những sở ngộ cả đời mà sư phụ Khí Tôn để lại thì Đỗ Thiếu Phủ mới biết được Khí Phù Sư cường đại như thế nào, đặc biệt là thành tựu của sư phụ Khí Tôn ở phương diện luyện khí, luyện chế khôi lỗi v.v. nói là không ai có thể bì được cũng không phải là nói ngoa.
Trong đó khiên cho Đỗ Thiếu Phủ chấn động nhất thì không gì bằng hai cuốn “Bí Binh Quyết và “Thánh Thể Quyết mà sư phụ Khí Tôn để lại.
Bí Binh Quyết, chính là những kỹ thuật trong việc luyện chế Linh Khí, trên Linh Khí là Phù Khí, trên Phù Khí là Đạo Khí, trên Đạo Khí là Pháp Khí, mà trên Pháp Khí chính là Thánh Khí.
Nhưng mà đừng nói đến Thánh Khí, cho dù là Pháp Khí thì với mọi người mà nói đó chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Linh Khí, được người luyện chế ban cho linh tính, giống như yêu thú và dã thú, tính chất không giống nhau.
Còn Phù Khí, dựa trên nền tảng của Linh Khí, có được lực lượng phù văn của riêng mình, giống như sự khác nhau giữa Mạch Linh cảnh và Mạch Động cảnh, khoảng cách giữa hai cảnh giới cũng là sự khác nhau về tính chất.
Đạo Khí mà so với Phù Khí thì cũng không giống nhau, nghe đồn là Đạo Khí có năng lực khai thông năng lượng của đất trời, mượn sức mạnh của trời đất.
Có người nói nếu như sử dụng Đạo Khí thì có thể dẫn đến những ảnh hưởng vô cùng lớn, chỉ cần giơ tay lên là có thể hủy diệt tất cả, giết chết đối thủ mạnh hơn thì cũng dễ như trở bàn tay, sự cường hãn của nó thì không ai có thể tưởng tượng được.
Còn Pháp Khí trong truyền thuyết thì bản thân nó vốn đã có năng lực dời núi lấp biển, nếu như bị cường giả luyện hóa để sử dụng, thì đủ để thông thiên triệt địa, lay động sơn hà.
Bí Binh Quyết mà Khí Tôn để lại, cũng có điểm khác biệt với các phương pháp luyện chế Linh Khí khác.
Bí Binh Quyết, có thể luyện chế bí pháp và năng lượng của yêu thú vào bên trong thần binh, khi sử dụng thần binh, khai thông năng lượng và bí pháp của yêu thú, lực lượng tăng mạnh, những Băng Nhận Linh Khí ngang hàng không cách nào so sánh được.
Nghe nói hồi đó có không ít cường giả ở Trung Châu muốn có một kiện Linh Khí vũ khí do Khí Tôn luyện chế, đến nỗi họ cam tâm tình nguyện trả giá lớn nhưng cũng khó mà cầu được.
Đỗ Thiếu Phủ từ trong Bí Binh Quyết mới biết được, muốn luyện chế bí pháp và năng lượng của yêu thú vào trong Băng Nhận Linh Khí cũng không là một việc dễ.
Đầu tiên là bản thân người Khí Phù Sư phải tinh thông Thú Năng Bí Pháp, điều này đối với Khí Phù Sư mà nói thì phải mạnh đến trình độ như thế nào mới có thể làm được.
Còn Thánh Thể Quyết lại càng làm Đỗ Thiếu Phủ càng thêm chấn động.
Đơn giản là vì Thánh Thể Quyết có thể xem như là một công pháp luyện thể thông thường, nhưng lại cũng không giống với bình thường.
Đỗ Thiếu Phủ từ Thánh Thể Quyết mà biết được có thể đem cơ thể người trở thành Linh Khí để tu luyện.
Đồng thời có thể luyện chế một vài bí pháp thú năng, thậm chí là các phù trận đơn giải vào trong cơ thể, tu luyện đến cuối cùng thì cơ thể có thể sánh với Đạo Khí, Pháp Khí và Thánh Khí.
Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn chấn động khi mà biết được có thể đem cơ thể luyện chế thành Linh Khí, lại còn có thể thêm vào bí pháp thú năng và phù trận.
Nếu điều này truyền ra ngoài, chỉ sợ mọi người sẽ đều xem hắn thành người si nói mộng.
Nhưng Đỗ Thiếu Phủ cũng tin tưởng điều này, Đỗ Thiếu Phủ cẩn thận lĩnh ngộ và lý giải Thánh Thể Quyết, phát hiện những điều mà sư phụ Khí Tôn nói tuyệt đối có thể thành công, nhưng mà độ khó của nó thì không hề nhỏ.
- Bí Binh Quyết, Thánh Thể Quyết, quá mạnh!
Đỗ Thiếu Phủ khiếp sợ, thảo nào mà trước đó sư phụ Khí Tôn có thể tung hoành khắp Trung Châu, chỉ dựa vào “Bí Binh Quyết và “Thánh Thể Quyết, thì cũng đủ để gọi là biến thái rồi.
Núi non trùng điệp, u cốc yên tĩnh, toàn bộ căn phòng nhỏ yên tĩnh đều bị bao phủ trong ánh nắng ấm áp.
Xung quanh dãy núi xuất hiện một làn sương mù, làn sương mù trắng làm cho tất cả mọi vật trở nên mông lung mà mờ ảo.
Trước căn phòng, một bóng dáng yểu điệu xinh đẹp đi tới đi lui như một con bướm, áo bào màu tím xoay thành vòng khiến cho thân hình duyên dáng càng thêm mê người.
- Tiểu Thanh, muội đang làm gì vậy?
Đỗ Thiếu Phủ bước ra khỏi của phòng, nhìn thấy Đỗ Tiểu Thanh đang đi tới đi lui, những đường cong yểu điệu hoàn toàn tương phản với diện mạo thanh thuần đó.
Nhìn những đường cong mê người đó Đỗ Thiếu Phủ không khỏi thầm than nha đầu đó lớn lên không sai, cũng không biết bản thể của nha đầu kia là gì, từ khí tức lúc đầu thì sợ rằng bản thể của nha đầu cũng không đơn giản.
- Ca ca, ca xuất quan rồi sao, muội đều nhanh chán đến chết rồi.
Đỗ Tiểu Thanh vừa nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ liền xoay người, cao hứng chạy đến, thân thiết ôm lấy cánh tay của Đỗ Thiếu Phủ.
Mười ngày trời chỉ có một mình Đỗ Tiểu Thanh ở trong sơn cốc, vô cùng nhàm chán, đến cả muốn tìm người nói chuyện cũng không tìm được ai, lão đầu gọi là Dược Vương kia dường như rất sợ nàng, vừa nhìn thấy nàng liền trốn.
Đỗ Thiếu Phủ vỗ nhẹ vào ót của Tiểu Thanh, cười nói:
- Chúng ta cũng sắp đi ra ngoài, muội có thấy Dược Vương không?
- Lão đầu kia sao, hình như là đi chữa thương cho Dạ Phiêu Lăng.
Đỗ Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nói.
- Chữa thương ......
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ di chuyển.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ liền gặp Dược Vương đang giúp Dạ Phiêu Lăng kiểm tra ở trong tĩnh thất của căn nhà gỗ, một luồng sáng từ phù văn di chuyển trên người Dạ Phiêu Lăng.
- A......
Dạ Phiêu Lăng đang ngồi xếp bằng đột nhiên kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong miệng phun ra một ngụm máu đen.
- Lão đầu, ông đã làm gì hắn rồi?
Tiểu Thanh nhìn về phía Dược Vương Y Vô Mệnh khẽ kêu, đôi mắt linh động nhìn trừng trừng về phía Dược Vương Y Vô Mệnh đang thoa thuốc.
- Ta không sao, Dược Vương tiền bối đang giúp ta chữa thương.
Dạ Phiêu Lăng ngẩng đầu nói, chỉ sợ nha đầu Tiểu Thanh này sẽ động thủ với Dược Vương, khuôn mặt trắng bệch cũng vì đã phun ra ngụm máu đen mà lộ ra sắc hồng, rõ ràng là có hiệu quả không nhỏ.
- Hô....
Y Vô Mệnh thở dài một tiếng, thu tay lại, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Thanh có phần kiêng kỵ.
- Dược Vương, tình hình sao rồi?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi Dược Vương Y Vô Mệnh.
- Tình hình rất nghiêm trọng, Xích Sát Chưởng của cường giả ở Vũ Hoàng cảnh khiến cho lục phụ ngũ tạng và gân cốt trong cơ thể của tiểu tử này dính tà khí, loại tà khí ác độc như thế này không giống với bình thường, chính là bên trong tâm trái đất cộng thêm với vùng đất tà ác luyện thành, có thể ăn mòn tất cả. Nhưng mà tiểu tử này cũng xem như là mạng lớn, nếu là người bình thường thì đã sớm chết rồi, càng thêm kỳ tích là tiểu từ này dĩ nhiên là sau khi bị thương nặng lại có thể đột phá, nhưng mà điều này cũng làm cho thương thế thêm nghiêm trọng.
Y Vô Mệnh đứng dậy, nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục nói:
- Ta có thể trị khỏi, nhưng mà cần không ít thiên tài địa bảo để luyện chế đan dược, cần phải trị nhiều lần mới có thể loại bỏ tà khí của Xích Sát Chưởng còn lai trong cơ thể của tiểu tử này, quá trình cũng rất nguy hiểm, cũng không phải một sớm một chiều có thể chữa khỏi, ít nhất thì cũng cần ba năm thời gin.
- Chỉ cần có thể trị khỏi là được, nguyên liệu để chế đan dược thì tôi sẽ tận lực tìm đủ.
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời liên cung kính thi lễ với Dược Vương.
Dược Vương liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Được rồi, đừng nói những lời khách sáo này, nếu thật sự muốn cảm tạ ta thì tảng đá trên người ngươi nếu còn liền đưa cho ta nghiên cứu một chút.