Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 343: Băng vương ưng vương.

Chương Trước Chương Tiếp

Trong nháy mắt mặt trời bay lên không, ánh sáng thiên biến vạn hóa, bao phủ dãy núi, bên trong một mảnh u cốc có vài gian nhà gỗ được quấn quanh bởi cỏ lau cây mây.

Trong căn nhà gỗ đơn giản, một thanh niên áo bào tím tóc dài ngồi khoanh chân, quanh thân bao phủ một tầng sáng màu vàng kim nhạt, đeo một thanh kiếm lớn quấn vải tím ở sau lưng.

Vù vù…

Sau khi huyền khí quang mang màu vàng quanh thân tiến vào trong cơ thể giống như linh xà, thanh niên kia há mồm phun ra một luồng trọc khí, hai con mắt đóng chặt đồng thời mở, bên trong hai con ngươi màu vàng óng nhạt có phù văn màu vàng lấp loé nội liễm, sau đó hóa thành trong sáng thâm thúy.

- Ca ca, thương thế của ngươi khỏi rồi sao?

Một khuôn mặt non nớt tiến tới trước mắt Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt ngây thơ gợn sóng.

Nhìn khuôn mặt này, Đỗ Thiếu Phủ trong lòng không nhịn được một trận dập dờn hoảng hốt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt động lòng non nớt ngây ngô trước mắt này, sau đó lẩm bẩm nói nhỏ:

- Không biết Thiếu Cảnh thế nào rồi, nàng cùng mẫu thân vẫn khỏe chứ…

- Ca ca, ngươi sao vậy, Thiếu Cảnh là ai thế?

Đỗ Tiểu Thanh giơ lên đầu, hai con mắt linh động, tò mò nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

Đỗ Thiếu Phủ phục hồi tinh thần lại, từ từ đứng dậy, cười nói:

- Thiếu Cảnh, nàng hẳn là tỷ tỷ của ngươi.

- Ta còn có tỷ tỷ sao, hiện tại nàng ở nơi nào, ta lúc nào có thể đi gặp tỷ.

Đỗ Tiểu Thanh mỉm cười, nụ cười như hoa quỳnh nở rộ, động lòng người.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn dãy núi ngoài cửa sổ, nói nhỏ:

- Chờ sau khi ca ca trở thành cường giả, thì có thể đi tìm.

- Ca ca nhất định sẽ trở thành cường giả, ta tin tưởng ca ca!

Đỗ Tiểu Thanh rất khẳng định nói, sau đó kéo cánh tay Đỗ Thiếu Phủ, thân mật nói:

- Ca ca, đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm tỷ tỷ có được hay không.

- Được, chúng ta cùng đi.

Đỗ Thiếu Phủ hơi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt còn mang theo ngây ngô trước mắt này, thoạt nhìn có vẻ vô hại, ai có thể ngờ được, một cái tát của nha đầu này là có thể trọng thương Vũ Vương Cảnh cường giả, lúc hung hãn lên lại tuyệt đối kinh khủng.

Một lát sau, trong phòng gỗ nhỏ, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy Dược Vương.

- Tiểu tử, thương thế của ngươi khôi phục rất nhanh, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Dược Vương Y Vô Mệnh nhẹ nhàng nói, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong lòng cũng khá kinh ngạc, giống như là chỗ nào cũng có thể nhìn thấy tiểu tử hung hãn này, mỗi một lần gặp mặt, thực lực của tiểu tử này lại mạnh hơn mấy phần.

Trong thời gian mấy tháng ngăn ngắn, thực lực bây giờ của tiểu tử này, sợ là đã có thể trực tiếp đánh giết người tu vi Vũ Hầu Cảnh bình thường rồi, làm sao có thể không khiến cho Dược Vương khiếp sợ.

- Ta cũng không ngờ chúng ta vẫn có thể gặp mặt.

Đỗ Thiếu Phủ mắt lộ ra cười khổ, đặt mông ngồi trên ghế gỗ bên cạnh Dược Vương, ngẩng đầu nhìn Dược Vương Y Vô Mệnh, nói:

- Bây giờ ngươi còn muốn tiếp tục làm khó dễ ta sao?

Dược Vương Y Vô Mệnh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hắn biết tiểu tử trước mắt này cả người đều là bí mật, cả người cũng là bảo, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói:

- Nha đầu bên cạnh ngươi kia không phải là dễ trêu, sợ là ta muốn làm khó dễ ngươi, cũng không cách nào làm gì ngươi, huống hồ lần này ngươi cũng đã cứu ta, ân oán trước đây liền xóa bỏ.

- Giữa chúng ta hình như không có ân oán đi, là ngươi vẫn muốn già bắt nạt trẻ mà thôi.

Đỗ Thiếu Phủ tức giận liếc Dược Vương một cái, sau đó lắc lắc đầu, nhìn Dược Vương nói:

- Có điều lần này không thể xóa bỏ được, lần này chúng ta cứu ngươi, tính ra là ngươi nợ chúng ta một ân tình.

Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Coi như các ngươi không ra tay, ngươi cho rằng ‘ Băng Vương Tần Hành Sơn ’ cùng ‘ Ưng Vương La Đao ’ kia liền thật sự có thể làm gì ta sao, chỉ có điều sẽ làm ta trả giá không nhẹ mà thôi.

- Băng Vương Tần Hành Sơn, Ưng Vương La Đao, ngươi quen biết hai người bọn họ?

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời tò mò hỏi Dược Vương.

- Không thể nói là quen biết, chẳng qua là năm đó gặp mặt một hai lần, Băng Vương Tần Hành Sơn là tù nhân trốn trại của Thiên Hồ đế quốc, có người nói hắn làm không ít chuyện xấu ở Thiên Hồ đế quốc, hung danh hiển hách, không phải người hiền lành. Ưng Vương La Đao kia là tù nhân trốn trại của Thạch Long đế quốc, có người nói mắt trái của hắn chính là bị hủy diệt bởi một chưởng ấn của một cường giả Trình gia Thạch Long đế quốc, hiện tại cũng không dám bước vào Thạch Long đế quốc, cũng không biết làm sao mà đắc tội với Trình gia.

Y Vô Mệnh nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Không ngờ hai người này những năm gần đây luôn ẩn giấu ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, có lẽ cũng là vì động phủ của Khí Tôn mà lưu lại, lần này vận khí ta không tệ, mặc dù không lấy được thứ gì do Khí Tôn lưu lại, có điều lại bất ngờ lấy được một cây bảo dược ngàn năm trong phong ấn, không ngờ bị hai người Băng Vương Tần Hành Sơn cùng Ưng Vương La Đao bọn họ phát hiện.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, chẳng trách Dược Vương Y Vô Mệnh sẽ bị Băng Vương cùng Ưng Vương hai người kia vây công, một cây bảo dược, vậy giá trị chắc chắn không nhỏ.

Sau đó Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nhìn Dược Vương Y Vô Mệnh, nói:

- Bất kể như thế nào, ngươi vẫn là nợ chúng ta một ân tình, nếu không, ta không ngại thả Băng Vương cùng Ưng Vương ra, để cho bọn họ tiếp tục tìm ngươi đòi bảo dược, hoặc là, chính ta muốn bảo dược, một cây bảo dược giá trị cũng không ít .

- Tiểu tử, ngươi đây là uy hiếp ta sao?

Y Vô Mệnh khinh thường trừng mắt Đỗ Thiếu Phủ.

- Coi như thế đi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai bảo ngươi hiện tại không làm gì được ta nhỉ.

Đỗ Thiếu Phủ thẳng thắn, con mắt mang ý cười, có Đỗ Tiểu Thanh ở đây, không cần lại kiêng kỵ Y Vô Mệnh trước mắt nữa.

- Ngươi…

Y Vô Mệnh trừng mắt, nhưng trong lòng lại biết tính cách hung hãn của tiểu tử này, cũng thật có chút kiêng kỵ, thực lực của tiểu nha đầu bên ngoài kia, hắn cũng chính mắt thấy được rồi, sau đó chăm chú trừng mắt Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:

- Ngươi muốn như thế nào, nói thẳng đi.

- Bằng hữu của ta trúng Xích Sát Chưởng.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Y Vô Mệnh.

- Xích Sát Chưởng?

Y Vô Mệnh nghe vậy, ánh mắt nổi lên một chút gợn sóng, khẽ cau mày nói:

- Xích Sát Chưởng chính là một loại võ kỹ ác độc, người bị trúng gần như không có cách cứu chữa, thực lực càng mạnh ra tay thì uy lực của Xích Sát Chưởng lại càng lớn, không có cách nào cứu trị.

Đỗ Thiếu Phủ nhất thời nhíu mày, nói:

- Ngươi là Dược Vương, cũng không có cách nào cứu sao?

- Dược Vương cũng không phải Thần Tiên, cho dù không cứu chữa được cũng là bình thường, lúc trước vết thương trên người Trấn Bắc Vương kia, không phải ta cũng không có cách nào cứu sao, có điều vết thương trên người Trấn Bắc Vương ngược lại cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, chỉ là đánh đổi quá lớn, ta lại bận rộn, không có thời gian cứu mà thôi, dù sao cũng không liên quan đến ta.

Y Vô Mệnh nói.

- Vậy Xích Sát Chưởng, ngươi cũng có biện pháp, đúng không?

Trong mắt Đỗ Thiếu Phủ tuôn ra hi vọng.

- Ta được gọi là Dược Vương, cũng không phải gọi linh tinh, biện pháp đúng là có, chỉ là cần chậm rãi thử một chút, có điều ngươi nên biết quy củ của ta, ta cứu một người, liền phải giết một người, vì lần này hai người các ngươi cũng coi như giúp ta, ta có thể ra tay thử xem, có điều quy củ nhưng không thể đổi.

Y Vô Mệnh trầm giọng nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Không thành vấn đề, đến lúc đó ngươi khiến hắn giết ai cũng được, chỉ cần ngươi có thể ra tay cứu giúp là tốt rồi.

Đỗ Thiếu Phủ cười nói, Dược Vương Y Vô Mệnh đáp ứng ra tay, vậy Dạ Phiêu Lăng được cứu rồi.

- Đến lúc đó ta sẽ sai hắn giết ngươi.

Y Vô Mệnh liếc Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Này…

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời sững sờ, sau đó lại lộ ra ý cười, nói với Y Vô Mệnh:

- Không sao, hắn không nhất định có thể giết được ta, dù sao cũng tốt hơn để hắn đi giết người khác, ngộ nhỡ còn bị người khác giết thì không tốt rồi, ta cũng không muốn mất đi một người bạn."

- Nhìn không ra tiểu tử ngươi còn thật trọng tình nghĩa.

Sau Y Vô Mệnh trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một lát, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.

Nhìn Dược Vương Y Vô Mệnh, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ âm thầm xẹt qua một chút thần thái, đột nhiên hỏi:

- Dược Vương, ngươi có lẽ vẫn là Khí Phù Sư, tựa hồ rất hiểu biết về con rối?

Đỗ Thiếu Phủ nhớ tới ba ngày trước lúc đối phó Băng Vương Tần Hành Sơn cùng Ưng Vương La Đao, Dược Vương Y Vô Mệnh đã từng vận dụng con rối.

Mặc dù khôi lỗikia đã rất mạnh , có điều vẫn kém hơn khôi lỗimà sư phụ Khí Tôn luyện chế rất nhiều.

Y Vô Mệnh nghe vậy, hai con ngươi âm thầm xẹt qua một chút gợn sóng âm u, khuôn mặt thoạt nhìn già nua khẽ nhúc nhích, một nụ cười cay đắng chợt hiện lên rồi biến mất.

Sau đó ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Y Vô Mệnh nói: - Thế nhân cho rằng Y Vô Mệnh ta chỉ biết y thuật, y đạo không yếu, có thể cải tử hồi sinh. Nhưng lại không ai biết, ta cảm thấy hứng thú với luyện khí hơn là y thuật, chỉ là từ sau khi rời đi ‘ chỗ ấy ’, luyện khí trì trệ không tiến, mấy chục năm trước trong lúc vô tình biết được động phủ Khí Tôn có thể ngay ở bên trong Hắc Ám Sâm Lâm, bởi vậy mà mai danh ẩn tính đến Hắc Ám Sâm Lâm tìm kiếm manh mối, muốn có được luyện khí thuật của Khí Tôn tiền bối, rốt cục chờ đến chỗ phong ấn của Khí Tôn xuất thế, nhưng chung quy là ta không có tạo hóa cùng cơ duyên kia, có vẻ, đời này cũng chỉ có tiếp tục với con đường Dược Phù Sư thôi.

Mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi động, sau đó hàn huyên một lát với Dược Vương, rồi rời đi phòng gỗ nhỏ.

Dược Vương Y Vô Mệnh đáp ứng ra tay giải quyết Xích Sát Chưởng trên người Dạ Phiêu Lăng, điều này làm cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng nhẹ nhàng hơn.

Chỉ là Dạ Phiêu Lăng còn đang chữa thương, xem dáng vẻ hiện tại của Dược Vương cũng là thương thế không nhẹ, cho dù ra tay, phỏng chừng cũng phải chờ thêm một quãng thời gian nữa.

Thời gian sau đấy, Đỗ Thiếu Phủ cũng không dự định rời đi u cốc bí mật này, cũng không để ý đến Băng Vương Tần Hành Sơn cùng Ưng Vương La Đao kia nữa, chỉ có điều, Đỗ Thiếu Phủ lại không khách khí nhanh hơn Dược Vương một bước, đã sớm thu túi càn khôn trên người Băng Vương cùng Ưng Vương vào trong ngực mình.

Thời gian từ từ qua đi, mấy ngày sau đó, Đỗ Thiếu Phủ đều trong trạng thái bế quan, trong đầu sửa sang lại lượng lớn luyện khí tâm đắc cùng pháp môn mà sư phụ Khí Tôn lưu lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)