Chiêu khôi lỗi bị hủy, làm cho Dược Vương chau mày.
Xì!
Trong nháy mắt, trong mắt đại hán độc nhãn kia bắn ra ánh sáng lạnh ác liệt, bóng người quỷ mị xuất hiện trước người Dược Vương, trong tay nắm đấm đột nhiên nắm chặt, khí tức hung hãn ngập trời.
Ầm!
Năng lượng đáng sợ làm cho không gian vặn vẹo, không gian trước nắm đấm trực tiếp xuất hiện một hình vòng tròn lúc ẩn lúc hiện, mang theo tiếng vang trầm thấp của năng lượng không gian, trong nháy mắt liền đến trước người Dược Vương.
Đối mặt một quyền hung hãn của đại hán độc nhãn, sắc mặt Dược Vương cũng vẫn nghiêm nghị, quanh thân huyền khí bạo phát, một luồng phù văn từ trong cơ thể dần dần lan tràn ra, bao phủ quanh thân, cuối cùng hóa thành một vòng ánh sáng năng lượng phù văn, trực tiếp chống đỡ một quyền của đại hán độc nhãn.
Phần phật!
Chống lại một quyền, vòng ánh sáng năng lượng phù văn muốn phá vụn, năng lượng cuồn cuộn khuếch tán khắp bầu trời.
- Hình như là có chút không ổn.
Đỗ Thiếu Phủ đã sớm lui về phía sau trôi nổi giữa không trung, mắt nhìn ba cường giả khủng bố giao thủ trước mặt, Dược Vương tu vi Linh Phù Sư lục tinh, lúc này tình huống lại có vẻ cực kỳ không ổn.
- Chúng ta vẫn là đi mau đi.
Dạ Phiêu Lăng nói với Đỗ Thiếu Phủ, người tu vi như vậy giao thủ, còn không phải bọn họ có thể tham dự vào.
- Sợ là không rời đi dễ dàng được nữa, lão già kia chính là Dược Vương, người mà ngươi muốn tìm.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, mặc dù nhìn thấy Dược Vương cũng muốn đi, có điều quay đầu lại nhìn Dạ Phiêu Lăng, biết Dạ Phiêu Lăng luôn luôn tìm kiếm Dược Vương để giải quyết Xích Sát Chưởng, nếu mình nhân cơ hội đi trước, Dạ Phiêu Lăng cũng không còn hi vọng nữa.
Cho dù một mình Dạ Phiêu Lăng lưu lại, phỏng chừng Dược Vương nhìn thấy Dạ Phiêu Lăng đi cùng mình, coi như có thể giải quyết Xích Sát Chưởng, thì hắn cũng sẽ không ra tay giúp Dạ Phiêu Lăng.
- Hắn chính là Dược Vương!
Nghe vậy, Dạ Phiêu Lăng run lên, ánh mắt nhất thời lại nhìn về phía Dược Vương.
Hồng hộc…
Trong lúc đó, một quyền của đại hán độc nhãn cũng không đánh nát được vòng ánh sáng phù văn mà Dược Vương ngưng tụ, nhưng ngay sau đó, theo năm ngón tay hơi cong, ngưng tụ trảo ấn, liên tiếp mấy trảo bạo phát, trảo ấn rơi xuống giống như mưa rào, năng lượng phun trào như lũ quét, cuối cùng cũng trực tiếp xé nát vòng ánh sáng phù văn của Dược Vương, kình khí năng lượng phù văn hùng hồn như sóng nước khuếch tán ra bốn phía.
Xì xì xì…
Vòng ánh sáng phù văn bị xé nát, Dược Vương cũng lần thứ hai bị đẩy lui.
Đối với Linh Phù Sư mà nói, Dược Vương còn không phải Trận Phù Sư, thực lực của hắn ở trong số những người cùng cấp, đặc biệt cận chiến giao thủ với võ giả, hoàn toàn không có ưu thế, chỉ có thể chịu thiệt.
Xì!
Ông lão cao gầy kia nhân cơ hội nghiêng người chen vào, quỷ mị xuất hiện trước người Dược Vương, một chưởng ấn trực tiếp vỗ vào lồng ngực hắn.
Ầm!
Một luồng sức lực bao phủ xuống, thân thể Dược Vương lần thứ hai trực tiếp bị đánh rơi xuống ngọn núi, chấn động khiến cả ngọn núi cũng ầm ầm run lên.
Xèo!
Bóng người đại hán độc nhãn lần thứ hai vụt xuống, tựa như tia chớp lao thẳng tới Dược Vương, một chưởng ấn trực tiếp bao phủ Dược Vương.
Liều mạng!
Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ khó coi, nếu Dược Vương chết rồi, vậy Xích Sát Chưởng trên người Dạ Phiêu Lăng sẽ rất phiền phức.
- Phù Diêu Trấn Thiên Sí!
Giờ khắc này Đỗ Thiếu Phủ cũng không có thời gian để do dự, bàn chân phun trào huyền khí, bóng người tựa như tia chớp lao thẳng tới đại hán độc nhãn, bá đạo khí thế bạo phát, một đạo Thủ Ấn màu vàng ầm ầm vỗ về phía sau đại hán độc nhãn.
Đại hán độc nhãn đang đánh về phía Dược Vương đột nhiên cảm giác được động tĩnh phía sau, nếu cứ tiếp tục đánh về phía Dược Vương, chắc chắn sẽ phải chịu đựng công kích phía sau.
- Tiểu tử muốn chết!
Đại hán độc nhãn tức giận, không thể không quay người, chưởng ấn vốn là đánh về phía Dược Vương, trong phút chốc trực tiếp chuyển hướng về phía Đỗ Thiếu Phủ!
Ầm!
Hai người va chạm, tiếng vang năng lượng không gian nhất thời truyền ra, làm cho xung quanh giống như có từng trận kinh lôi, nơi hai đạo năng lượng va chạm, kình khí năng lượng hùng hồn như gợn sóng khuếch tán ra bốn phía bắn về phía bầu trời.
Xì xì xì…
Dưới sự va chạm như vậy, thân thể đại hán độc nhãn chỉ hơi lay động một cái, mà thân thể Đỗ Thiếu Phủ lại trực tiếp bị đập bay xuống mặt đất.
Uỳnh!
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ nặng nề ngã xuống, ở trên ngọn núi vạch ra một vết nứt thật sâu, sau khi đứng dậy, bàn tay hơi tê, Vũ Vương Cảnh thực lực thật sự là cường hãn.
- Ồ… Thân thể thật rắn chắc!
Đại hán độc nhãn ánh mắt lộ ra kinh ngạc, vốn cho là tiểu tử kia chết chắc rồi, không ngờ thiếu niên mặc áo bào tím kia mạnh mẽ chống đỡ một chưởng của hắn, nhưng lại như không có việc gì xảy ra vậy, loại thân thể như vậy thật rắn chắc.
- Ngươi đối phó tiểu tử kia, Dược Vương để ta đối phó, tốc chiến tốc thắng!
Ông lão kia quát lạnh, nhàn nhạt liếc Đỗ Thiếu Phủ một chút, sau đó trực tiếp tiếp tục đánh về phía Dược Vương.
- Hừ, tiểu tử muốn chết!
Nhìn thấy ông lão kia đã đánh về phía Dược Vương, sắc mặt đại hán độc nhãn hơi trầm xuống, sau đó thân ảnh vút lên bay về phía Đỗ Thiếu Phủ, trực tiếp đánh ra một đạo Thủ Ấn.
- Phiêu Không Trấn Phạt!
Bỗng nhiên, từng luồng từng luồng năng lượng màu đen đột nhiên lan tràn ra, khí thế mãnh liệt, trấn áp tất cả, trực tiếp bao phủ đại hán độc nhãn.
- Ồ!...
Đại hán độc nhãn ánh mắt hơi ngưng trọng, bên trong làn sóng năng lượng màu đen ngày càng ác liệt, hắn cảm thấy như bị đè xuống.
Vù!
Bóng người Dạ Phiêu Lăng xuất hiện ở bên trong không gian bị bao phủ bởi năng lượng màu đen, trong tay nắm lấy “U Mãng, hào quang óng ánh bạo phát, trên người màu đen nhạt huyền khí rót hết vào trong đó, “vũ vù tiếng gió nhất thời vang vọng từ trên “U Mãng.
Ầm!
Trong phút chốc, một luồng năng lượng phù văn giống như chất lỏng từ thân kiếm “U Mãng chảy xuôi ra, uy áp của năng lượng đáng sợ phóng ra xung quanh, phù văn chói mắt lướt ra khỏi, cấp tốc ngưng tụ thành một cái phù văn U U Cự Mãng khổng lồ dài mười mấy trượng.
Hí Hí!
Cự Mãng như kiếm như thú, phù văn ngập trời, khí tức kinh người, làm người run như cầy sấy!
Đối mặt cường giả Vũ Vương Cảnh, Dạ Phiêu Lăng ngay lập tức thúc giục hai chiêu công kích mạnh nhất của mình, hy vọng có thể chống lại hắn.
- U Mãng Kiếm Linh Quyết!
Tiếng quát nhẹ ác liệt từ trong miệng Dạ Phiêu Lăng thốt ra, U Mãng ánh kiếm vụt ra, khí thế khủng bố như lũ quét mờ mịt bạo phát.
Nơi U U Cự Mãng đi qua, không gian vặn vẹo, ánh kiếm óng ánh tràn đầy trời đất vụt ra, mang theo tiếng nổ sắc bén vô cùng chói tai, như muốn phá tan không gian.
- Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh, dĩ nhiên có thực lực như thế, có vẻ lai lịch cũng không nhỏ, cũng là một thanh kiếm tốt, lần này bản vương thu hoạch không ít!
Giờ khắc này, đối mặt công kích ác liệt của Dạ Phiêu Lăng, trong ánh mắt sắc bén của đại hán độc nhãn tràn ngập phù văn của U U Cự Mãng, con ngươi hơi co rụt lại, nhưng cũng không để trong lòng, hơi phất tay, một đạo phù văn chưởng ấn ngưng tụ, huyền khí bạo phát, giống như lôi đình ầm ầm rơi trên ánh kiếm Cự Mãng.
Xì!
Chưởng ấn hạ xuống, mặc dù U U Cự Mãng khủng bố, nhưng cũng khó có thể chống lại chiêu này, nhất thời từng tấc từng tấc vỡ vụn, ánh kiếm bắn ra, như pháo hoa tỏa ra.
- Xì xì…
Trong miệng Dạ Phiêu Lăng máu tươi liên tục chảy ra, thân thể từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống, hung hăng rơi xuống bên người Đỗ Thiếu Phủ, làm cho mảng lớn nham thạch bị vỡ vụn.
- Không biết tự lượng sức mình!
Đại hán độc nhãn ánh mắt lạnh lùng ác liệt, năm ngón tay hơi cong, một đạo trảo ấn thành hình, nhất thời đánh về phía Dạ Phiêu Lăng như Thương Ưng cướp thức ăn.
Gào!
Cũng vào lúc này, tiếng quát như rồng gầm cửu thiên, Voi Thần hí dài vang vọng xung quanh ngọn núi, thời khắc này, đại địa nổ vang, không gian lay động kịch liệt, khí thế bá đạo khuấy động, uy áp cái thế…
Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai ra tay, trong tròng mắt có ánh sáng nhanh như tia chớp vụt qua, quanh thân trường bào màu tím trong phút chốc phần phật chấn động, lấy bản thân làm trung tâm, trên ngọn núi từng đạo từng đạo vết nứt từ dưới lòng bàn chân liên tục xuất hiện.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ thúc giục một chiêu thức thần bí, theo tu vi càng ngày càng mạnh, sức lĩnh ngộ càng ngày càng cao, uy năng của nó cũng càng ngày càng khủng bố.
Oong!
Đỗ Thiếu Phủ hai tay Thủ Ấn biến hóa, bùa chú bí vân tỏa ra gợn sóng, nhanh như tia chớp hóa thành chưởng ấn, tiếng kêu khẽ truyền ra từ trong đó, sau đó liền theo bùa chú bí vân cắt phá trời cao, trực tiếp bay vút về phía đại hán độc nhãn.
Chăm chú loé lên một cái, chưởng ấn bèn tiếp lấy trảo ấn của đại hán độc nhãn kia, nặng nề đánh vào nhau!
Ầm ầm ầm!
Va chạm như vậy, tiếng nổ năng lượng như kinh lôi, nhất thời vang vọng bên trong mảnh trời đất này.
Năng lượng kinh khủng giống như sóng to gió lớn đột nhiên quét ra, khiến cho cả ngọn núi loạng choà loạng choạng, vô số đá tảng lăn xuống vỡ vụn.
- Kèn kẹt…
Hai chân Đỗ Thiếu Phủ thật sâu lún vào bên trong nham thạch, xung quanh những mảng lớn nham thạch bị nứt ra, trong miệng một tia máu tươi màu vàng nhạt tràn ra, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
- Mới Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, võ kỹ này thật bá đạo!
Đại hán độc nhãn thân thể ở giữa không trung liên tiếp lảo đảo đẩy lui một ít, ánh mắt lần thứ hai trở nên kinh ngạc, loại võ kỹ kia rất bá đạo, tuyệt đối là lần đầu hắn nhìn thấy, mà thiếu niên áo bào tím kia mới tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, thực lực lại mạnh mẽ như vậy, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tâm thần hơi động, một luồng huyền khí cấp tốc phun trào.
- Võ kỹ đó thật bá đạo, đưa ta cũng không tệ, vậy thì ngươi phải chết đi!"
Ngăn ngắn đình trệ, đại hán độc nhãn lần thứ hai vụt xuống, một đạo trảo ấn chụp ra, bùng nổ ra năng lượng đáng sợ, tựa như muốn bóp nát không khí, trong nháy mắt trực tiếp bay đến trước người Đỗ Thiếu Phủ.
- Muốn liều mạng sao!
Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt hơi khép, nghiêm nghị, cảm giác trảo ấn kia như muốn bóp nát không khí, mình bây giờ sợ là cũng chỉ có liều mạng mới có thể chống lại, Vũ Vương Cảnh, thật sự là quá mức cường hãn khủng bố!
- Không cho phép bắt nạt ca ca ta!
Ngay lúc một đạo trảo ấn của đại hán độc nhãn xuất hiện chỉ cách một thước trước người Đỗ Thiếu Phủ, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên truyền ra.