Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 340: Thiếu nữ thần bí

Chương Trước Chương Tiếp

Chốc lát sau, thiếu nữ lông mi hơi run, cùng với ánh sáng xanh nhàn nạt tỏa ra, hai con mắt đang nhắm chặt hơi mở, con ngươi đen nhánh như suối nước trong suốt.

Lúc này ngọc thể trôi nổi, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, dáng người yểu điệu, con ngươi như không linh, môi như cánh hoa anh đào, nhìn vô cùng ngây thơ, khiến người ta không cảm nhận được bất kỳ tạp niệm nào. Thiếu nữ hai mắt mở ra, ánh mắt đảo qua sơn động, sau đó liền rơi xuống trên người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ dịu dàng ôn hòa, có cảm giác thanh thuần khó nói thành lời:

-Ngươi là ai? Ta cảm nhận được là ngươi làm cho ta thức tỉnh, khí tức trên người ngươi không giống như cha ta, cũng không giống nương ta.

Thiếu nữ thân ảnh từ từ hạ xuống, sau đó trực tiếp đứng trước mặt ĐỗThiếuPhủ, trên mặt lướt qua vẻ nghi hoặc, sau đó trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành xuất hiện nụ cười, vui vẻ nói với Đỗ Thiếu Phủ:

-Ta biết rồi, ngươi chính là ca ca của ta, ngươi nhất định là ca ca ta!

Thiếu nữ mỉm cười, nụ cười tựa như đóa hoa đẹp nhất trên thế gian, phóngthích âm luật u tĩnh, đẹp xiêu lòng người, tuy rằng yêu mỵ nhưng lại mang một vẻ đẹp thánh khiết, khiến người ta vừa nhìn đã muốn khắc sâu trong lòng.

-Ngươi là ai?

Nhìn thiếu nữ với thân thể yểu điệu trước mắt, yêu mỵ mê người lạithánh khiết, vừa mở miệng đã trực tiếp gọi mình là ca ca, Đỗ Thiếu Phủ lúc này ngạc nhiên há hốc miệng đủ để nhét một quả trứng, không ngờ được rằng ẩn giấu trong quả trứng trong thây khô Yêu Thú không đầu đó lại là một thiếu nữ kinh người như vậy.

-Ta là ai...

Nghe vậy, trong đôi mắt thiếu nữ lộ ra vẻ nghi hoặc, dường như đang trầm tư, chốc lát sau, ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt đơn thuần như trẻ con cơ hồ là sắp gấp đến phát khóc, khiến ai nhìn thấy cũng phải tan nát cõi lòng, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

-Ta không nhớ gì cả, ta dường như không nhớ được gì hết.

-Được rồi, trước không cần vội, ngươi mau mặc y phục vào đã.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của thiếu nữ trước mắt, có cảm giác trái tim đều bị hòa tan, nhìn thiếu nữ trước mắt lúc này vẫn là toàn thân xích lõa, tuy rằng khí chất của thiếu nữ khiến người ta khó lòng sinh tà niệm, nhưng lúc này nhìn như vậy, cũng khiến cho Đỗ Thiếu Phủ tim đập nhanh, đột nhiên run sợ, lập tức lấy từ nhẫn trữ vật ra một chiếc áo bào tím khoác lên cho thiếu nữ, bởi trên người hắn căn bản không có nữ trang.

Thiếu nữ mặc vào áo bào tím, có vẻ khá là rộng nhưng dù sao với dángngười thon dài, cũng đủ để tôn lên áo bào.

Một chiếc áo bào tím che thân, thiếu nữ nhẹ nhàng buộc lên mái tóc dài,giơ tay nhấc chân, đều lộ ra khí chất bất phàm, yêu mỵ thánh khiết.

-Ca ca, chúng ta hiện đang ở đâu? – Thiếu nữ chỉnh đốn một phen xong,thân mật ôm lấy cánh tay Đỗ Thiếu Phủ, chớp chớp đôi mắt to hỏi Đỗ Thiếu Phủ.

-Ta không phải là ca ca ngươi, ta...

Đỗ Thiếu Phủ nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, màyhơi nhăn lại, chẳng lẽ nguyên nhân bởi vì quả trứng đó hấp thu máu của mình.

-Ca ca, ngươi không cần ta nữa sao, ta không nhớ gì cả, nhưng ta có thểcảm giác được, ngươi chính là người thân của ta, trong huyết mạch chúng ta có liên hệ, ngươi là không cần ta nữa.

Đỗ Thiếu Phủ lời nói còn chưa dứt, thiếu nữ đã lập tức nước mắt như mưa, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó mang theo những giọt nước mắt óng ánh, khiến người ta khó mà nhẫn tâm được.

Thấy vậy, Đỗ Thiếu Phủ cũng hoảng hốt, lập tức vội vàng giơ tay, dùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt thiếu nữ, bất đắc dĩ nói:

-Không phải là ta không cần ngươi nữa, ngươi nói đúng, ta chính là ca ca của ngươi, ca ca vừa rồi là nói đùa với ngươi thôi.

-Thật ư?

Thiếu nữ nín khóc, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt vừa rồi cònđiềm đạm đáng yêu, ngay lập tức xuất hiện nụ cười tươi như hoa, đẹp nao lòng người:

-Ta biết ngay là ca ca sẽ không không cần ta, đúng rồi, ca ca, ta không nhớta tên gọi là gì nữa, ta tên là gì vậy?

-Chuyện này...

Đỗ Thiếu Phủ hơi sững sờ, sau đó nói:

-Tiểu Thanh, ngươi tên là Tiểu Thanh.

-Tiểu Thanh...

Thiếu nữ lẩm bẩm một mình, sau đó vui vẻ nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, nói:

-Vậy ca ca tên gọi là gì?

-Ta tên là Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía thiếu nữ trước mặt, cảm nhận khí tức trên người thiếu nữ, khí tức uy áp khủng bố vừa rồi lúc này không còn sót lại gì, nhưng từ khí tức vô hình có thể biết được là Yêu Thú.

Chỉ là Yêu Thú, cần đạt đến thú Vương cảnh mới có thể hóa thành hình người, lẽ nào thiếu nữ này đã đạt đến Thú Vương cảnh rồi ư?

-Ca ca tên là Đỗ Thiếu Phủ, vậy ta tên Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Thanh. – ĐỗTiểu Thanh vui vẻ lẩm bẩm, nụ cười trên mặt rung động lòng người.

-Ầm ầm!

Đúng vào lúc này, cả ngọn núi đột nhiên rung chuyển, lắc lư, giống nhưmuốn sập xuống, không khác gì động đất.

-Có cường giả ra tay.

Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt hơi ngưng trọng, dùng tâm thần dò xét, phát hiệncó cường giả tiến đến, năng lượng kinh người đang đè ép cả ngọn núi.

-Sưu sưu!

Khi Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện phía ngoài cửa động, ánh mắt đầu tiên bènchú ý đến trên không, chỉ thấy lúc này trên không có 3 thân ảnh được lưu quang bao phủ, đang không ngừng chiến đấu, dư âm năng lượng khuếch tán xung quanh, Đỗ Thiếu Phủ từ xa nhìn lại thấy có hai người đang bao vây một người, trong đó người bị bao vây tình hình có vẻ không được lạc quan lắm, thân ảnh được lưu quang Phù Văn bao phủ kia khiến Đỗ Thiếu Phủ có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Ba người chiến đấu, tiếng “Ầm ầm vang lên không ngớt, khí tức tràn ra từ bất kỳ người nào đều là vô cùng khủng bố, từng luồng năng lượng khuếch tán khiến sơn mạch xung quanh bị ảnh hưởng, không ít sơn mạch trực tiếp bị phá hủy.

-Ồ, đây là...

Dạ Phiêu Lăng cũng xuất hiện trên ngọn núi, ánh mắt từ giữa không trung thu hồi, sau đó vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Tiểu Thanhh bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, chỉ với thời gian hai ngày, bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ đã có thêm một thiếu nữ. Trong hai ngày này, hắn vẫn luôn ở sơn động bên cạnh tu luyện, cũng không có thời gian đi cảm nhận năng lượng dao động kinh người phát ra từ sơn động của Đỗ Thiếu Phủ.

-Đây là muội muội ta. – Đỗ Thiếu Phủ quay đầu nhìn phía Dạ Phiêu Lăng,ánh mắt tiếp tục quan sát phía trên:

-Đây là có chuyện gì?

Nghe vậy, Dạ Phiêu Lăng cũng di chuyển tầm mắt, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

-Có vẻ như đều là cường giả Võ Vương cảnh, không biết từ đâu tới,chúng ta trước vẫn nên tránh đi.

-Ầm!

Ngay lúc Dạ Phiêu Lăng vừa dứt lời, trên không trung người bị bao vâyrốt cuộc không thể chống lại hai người kia vây công, trúng một đòn, thân thể lập tức rơi xuống, vừa vặn rơi xuống ngọn núi mà Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Tiêu Thanh và Dạ Phiêu Lăng đang đứng, làm cho mặt đất chấn động, xuất hiện không ít vết rạn nứt.

-Phốc...

Lưu quang thu lại, lộ ra một lão giả áo xám, mở miệng phun ra một ngụmmáu tươi, sắc mặt trắng bệch.

-Là...

Khi nhìn đến lão giả áo xám, Đỗ Thiếu Phủ trong lòng run lên, lão giả áoxám này không phải ai khác, chính là đường đường Dược Vương.

-Tiểu tử, là ngươi?

Dược Vương cũng nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, cảm thấy vô cùng kinh ngạcvà ngoài ý muốn, sau đó nhìn về hai người trên không kia đang tiến đến gần, lập tức nói với Đỗ Thiếu Phủ:

-Các ngươi đi mau.

-Các ngươi quen biết nhau? – Dạ Phiêu Lăng hỏi Đỗ Thiếu Phủ.

-Cũng coi như quen biết.

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, không ngờ đi đến đâu cũng có thể gặp DượcVương, tên này giống như âm hồn bất tán, đến đâu cũng có thể gặp phải.

Trong nháy mắt, hai luồng khí tức hạ xuống, lưu quang thu lại, lọ ra haibóng người.

Trong đó hai người, một người là đại thúc mặc áo ngắn, một mắt đeo bịt mắt, mắt còn lại để lộ ra tinh quang, sắc bén như đao. Người còn lại, là một lão giả cao gầy, ánh mắt mang theo hàn khí, khí thế âm hàn khủng bố.

Hai người đứng lơ lửng giữa không trung, Huyền Khí bên cạnh tràn ngập bầu trời, Phù Văn trên thân lan tràn, khiến cho không gian xuất hiện chấn động, khiến cho Huyền Khí trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ có một loại cảm giác ngưng trệ.

-Đều là Võ Vương cảnh!

Đỗ Thiếu Phủ sắc mặt thay đổi, tuy là ngay cả siêu cấp cường giả như Khí Tôn sư phụ đều đã gặp qua, nhưng với thực lực của Đỗ Thiếu Phủ lúc này, Võ Vương cảnh cũng được coi là cường giả, là cường giả mà hiện nay còn không thể chống lại được.

-Giao bảo vật ra đây!

Đại hán áo ngắn một mắt và lão giả cao gầy, hai người bốn mắt đều nhìnchằm chằm vào trên người Dược Vương, hàn ý trong mắt không chút nào che giấu.

-Nằm mơ!

Dược Vương sắc mặt ngưng trọng, hơi lau đi vết máu nơi khóe miệng,lập tức lấy vài viên đan dược cho vào miệng, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng trở nên hồng hào, đủ để thấy được đan dược không tầm thường.

-Không giao ra bảo vật, vậy thì chết đi!

Lão giả ánh mắt âm hàn, trong mắt lướt qua nụ cười lạnh, một luồng PhùVăn tuôn ra, bao phủ toàn thân, một luồng năng lượng cuồng bạo khuếch tán mà ra, tràn ngập toàn thân, sau đó thân ảnh nhanh như chớp lao về phía Dược Vương, cùng với một tiếng vang trầm thấp, một bàn tay trực tiếp đánh về phía Dược Vương.

-Ầm!

Bàn tay từ trên trời rơi xuống, đem ba người Đỗ Thiếu Phủ, Dạ PhiêuLăng và Đỗ Tiểu Thanh bao trùm ở bên trong.

-Mau lui lại!

Đỗ Thiếu Phủ quát khẽ một tiếng, lập tức kéo theo Đỗ Tiểu Thanh nhanh chóng lui về phía sau, cường giả Võ Vương cảnh ra tay, bị lan đến gần, e là cũng không dễ chịu.

-Hừ!

Dược Vương khẽ hừ một tiếng, hơi hơi vung tay, một đạo lưu quang lậptức bay ra, là một con rối hình người cao khoảng một mét, giống như người lùn, mang theo tiếng xé gió sắc bén, hào quang Phù Văn ngưng tụ, ngay lập tức va chạm với công kích của lão giả cao gầy.

-Oành!

Va chạm như vậy làm cho con rối tuy rằng khí tức cường hãn nhưng dướimột chưởng của lão giả vẫn bị trực tiếp rơi xuống, cắm ngước vào vết nứt nham thạch, làm cho các vết rạn xung quanh càng thêm nứt vỡ.

_Hết chương_

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)