Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 337: Định loạn yêu thành

Chương Trước Chương Tiếp

- Vèo!

Thân ảnh Hoa Phồn Không nhanh chóng xuất hiện trước mặt Đỗ Thiếu Phủ,nhìn về phía 2 người Dạ Phiêu Lăng và Đỗ Thiếu Phủ, cuối cùng nhìn chăm chú vào Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt khẽ nhắm, nói:

- Ta có rất nhiều chỗ để đi, tại sao phải gia nhập Thiên Hạ Hội?

- Bất kỳ một thế lực nào trong Hắc Ám Sâm Lâm từ nay về sau e là khôngmột ai dám nhận ngươi, bao gồm cả Mục Gia Bảo, Vạn Vân Các, Song Hận Môn. Cho nên, việc đầu tiên ngươi phải hiểu rõ, không phải là ta cầu ngươi gia nhập Thiên Hạ Hội, mà là ngươi cầu ta gia nhập Thiên Hạ Hội, đương nhiên, ta cũng vô cùng hoan nghênh ngươi có thể gia nhập Thiên Hạ Hội.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hoa Phồn Không, ánh mắt hơi nhúc nhích, nói:

- Ngươi đường đường Võ Hầu cảnh, Bang chủ Khôi Sát Bang, hiện nayđối mặt một tên như Tiết Vân Minh đều phải cố kỵ, lẽ nào ngươi thật sự muốn cứ tiếp tục như vậy mãi sao? Gia nhập Thiên Hạ Hội, trong thời gian 5 năm ta có thể bảo đảm khiến ngươi không cần cố kỵ bất cứ ai trong toàn bộ Hắc Ám Sâm Lâm này, bởi vì sau lưng ngươi sẽ có một Thiên Hạ Hội quật khởi.

Dứt lời, hai con ngươi Đỗ Thiếu Phủ có nhàn nhạt hào quang màu vàng kim lấp lóe, lời nói này, không chỉ là nói với Hoa Phồn Không, mà càng giống như là nói với chính bản thân mình.

Hoa Phồn Không nghe vậy, hai mắt hơi rũ xuống trầm tư, sau đó ngẩng đầu, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Được, ta gia nhập, nhưng Khôi Sát Bang của ta còn một số thủ hạ đángtin cậy, những huynh đệ đó theo ta rất lâu rồi, mỗi người đều là vào sinh ra tử, nếu như bởi vì ta mà khiến họ gặp phải tai họa vô cớ, trong lòng ta cũng không yên. Cho nên ta muốn mang theo cả bọn họ, nhân lúc Hắc Sát Môn còn chưa tìm bắt chúng ta, hiện nay ta vẫn còn chút thời gian.

- Đương nhiên không vấn đề gì.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, bản thân muốn mở rộng Thiên Hạ Hội, đang lúcchiêu binh mãi mã, có thêm đám thủ hạ tin cậy đó của Hoa Phồn Không, đương nhiên là quá tốt.

- Đến lúc đó chúng ta hội hợp ở đâu, toàn bộ Hắc Ám Sâm Lâm đều làphạm vi thế lực của nhất Các nhất Bảo song Môn, ta nghĩ Thiên Hạ Hội hiện nay, cũng không có đất đặt chân tại Hắc Ám Sâm Lâm đi. – Hoa Phồn Không nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Chuyện này...

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy cũng hơi lúng túng, Thiên Hạ Hội hiện nay quả thựclà không có bất cứ địa bàn nào ở Hắc Ám Sâm Lâm, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, này không khỏi cũng hơi khó coi rồi.

Sau một lúc trầm tư, Đỗ Thiếu Phủ hỏi Hoa Phồn Không:

- Vậy theo ngươi, nếu như Thiên Hạ Hội muốn đặt chân tại Hắc Ám SâmLâm thì nên đi nơi nào trước tương đối tốt?

- Loạn Yêu Thành.

Hoa Phồn Không trả lời không chút do dự:

- Loạn Yêu Thành, Thiên Hạ Hội nếu muốn đặ chân tại Hắc Ám Sâm Lâm,chỉ có Loạn Yêu Thành là tạm thời có thể được, chúng ta còn phải tránh Hắc Sát Môn, vậy chỉ có thể trước đi Loạn Yêu Thành. Một là vì cách Hắc Sát Môn khá xa, ngoài ra cho dù là nhất Các nhất Bảo song Môn tứ Đại thế lực cũng không dám dễ dàng tiến vào Loạn Yêu Thành, cho nên đây chính là nơi phù hợp với chúng ta.

- Được, vậy thì đi Loạn Yêu Thành.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, Hoa Phồn Không là rắn đầu đàn trong Hắc Ám Sâm Lâm, đương nhiên khá là quen thuộc với mọi thứ ở Hắc Ám Sâm Lâm.

- Ta còn chưa nói xong, chúng ta đi Loạn Yêu Thành cũng là vô cùng mạohiểm, Loạn Yêu Thành không phải là nơi bình thường, bằng không, nhất Các nhất Bảo song Môn tứ Đại thế lực cũng không dễ dàng bỏ qua Loạn Yêu Thành.

Hoa Phồn Không nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt ngưng trọng, nghiêm mặt nói:

- Người bình thường đều cho rằng trong toàn bộ Hắc Ám Thành, nơi hỗnloạn nhất là Hắc Ám Thành, nhưng thật ra ngoài Hắc Ám Thành, nơi hỗn loạn nhất còn có Loạn Yêu Thành. Loạn Yêu Thành có diện tích không lớn, quan hệ lợi ích cũng không lớn, bình thường cũng không có nhiều người đi qua, do đó tứ Đại thế lực cũng không dám tiến vào Loạn Yêu Thành, thêm nữa cũng không có quá nhiều lợi ích, cho nên vẫn luôn không tiến vào Loạn Yêu Thành.

- Tại sao tứ Đại thế lực không dám tiến vào Loạn Yêu Thành? – Đỗ ThiếuPhủ tò mò hỏi.

- Bởi vì trong Loạn Yêu Thành, có rất nhiều cường giả yêu thú tồn tại,cường giả yêu thú đều là tồn tại vô cùng hung hãn, tứ Đại thế lực cũng không dám dễ dàng đụng tới, nếu như chúng ta đi Loạn Yêu Thành, trước tiên cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, những yêu thú đó có thể cho phép có người trong Loạn Yêu Thành, nhưng nhất định sẽ không vui khi nhìn thấy có thế lực mạnh mẽ quật khởi trong Loạn Yêu Thành, một khi chọc giận những cường giả yêu thú đó, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, nhưng Loạn Yêu Thành cũng là nơi duy nhất trong Hắc Ám Sâm Lâm mà hiện nay chúng ta có thể tạm thời đặt chân. – Hoa Phồn Không nói tiếp:

- Vì Loạn Yêu Thành có cường giả yêu thú.

Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, sau đó gật đầu, nói với Hoa Phồn Không:

- Đã như vậy, ngươi trước mang người đi Loạn Yêu Thành, nếu như ngươiđến trước, đợi chúng ta ở Loạn Yêu Thành là được, đến lúc đó ta sẽ tự đi Loạn Yêu Thành.

Dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, nhìn chằm chằm Hoa Phồn Không, ánh mắt lạnh lẽo, nói:

- Nếu ngươi đã đồng ý gia nhập Thiên Hạ Hội, từ nay trở đi, ngươi đãkhông còn là Bang chủ Khôi Sát Bang nữa, mà là Hương chủ Thiên Hạ Hội. Ngoài ra ta cũng nhắc nhở ngươi, là ngươi tự nguyện gia nhập Thiên Hạ Hội, nếu dám có lòng phản bội, đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ không khách khí.

Nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Thiếu Phủ, Hoa Phồn Không nghĩ đến kết cục của Tiết Vân Minh, trong lòng không khỏi rung động, gật đầu đáp:

- Ta đồng ý gia nhập, đương nhiên sẽ không phản bội, Hoa Phồn Khôngbái kiến Hội trưởng.

Dứt lời, Hoa Phồn Không quỳ một gối xuống đất, cung kính hành lễ.

Hoa Phồn Không quyết định đi theo thiếu niên trước mắt này, một mặt là do sự uy hiếp của Hắc Sát Môn, còn lý do nữa cũng chỉ có Hoa Phồn Không tự mình mới biết.

Trải qua mấy ngày tiếp xúc, thiếu niên áo tím trước mắt này còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của Hoa Phồn Không, e là không lâu nữa Đỗ Thiếu Phủ tuyệt đối sẽ trở thành kẻ không thể coi thường được.

Hoa Phồn Không cũng hiểu rõ, sau lưng Đỗ Thiếu Phủ còn có toàn bộ Thiên Vũ Học Viện, mà thiếu niên hung hãn này đối phó kẻ địch vô cùng gọn gàng dứt khoát, tuyệt không khách khí, nhưng đối với người mình lại vô cùng tốt.

Đến lúc đó, thiếu niên này quật khởi, hắn đi theo bên cạnh thiếu niên, nhất định là cơ hội tốt. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, e là sau này không gặp được cơ hội như vậy nữa.

Mà vào một ngày nào đó nhiều năm về sau, khi Hoa Phồn Không tiến vào danh sách nhân vật phong vân của toàn bộ Trung Châu, cúi đầu nhìn xuống vô số Đế Quốc, hắn mới biết rằng, quyết định ban đầu là sáng suốt biết bao, đó là quyết định sáng suốt nhất của hắn trong cuộc đời này. Đương nhiên, những điều này đều nói ở phía sau.

............

Hoàng hôn, ánh nắng chiều thu lại những tia sáng cuối cùng, trời đất dần dần u tối.

Bóng chiều tà như một tấm lưới lớn màu xám, dần dần buông xuống, bao phủ toàn bộ Đại Lục.

Màn đêm buông xuống, trên bầu trời vô số ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh, trăng mờ sao sáng.

Đỗ Thiếu Phủ đang ngồi xếp bằng trong sơn động mà trước đây từng lấy tinh huyết Huyền Vân Xích Giao rèn luyện thân thể, trên ngọn núi lúc trước chữa thương.

Sau khi cùng Hoa Phồn Không tách ra, Đỗ Thiếu Phủ không đi ngay Loạn Yêu Thành mà trở về ngọn núi dừng chân ban đầu.

Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, Từ Kim Thiên Khuyết sau lưng vừa vặn chạm đất, cho dù Tử Kim Thiên Khuyết vô cùng nặng, nhưng Đỗ Thiếu Phủ cũng không dám dễ dàng bỏ xuống.

Không lập tức xuất phát đi Loạn Yêu Thành là vì một mặt Đỗ Thiếu Phủ tính toán, sau khi Hoa Phồn Không đi Hắc Ám Thành rồi mới qua đó, sẽ không thể nhanh như vậy. Mặt khác, sợ là sau khi Tiết Thiên Thù biết tin con trai Tiết Vân Minh bị giết sẽ khắp nơi tìm kiếm bản thân.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên Đỗ Thiếu Phủ quyết định trước dừng chân ở gần đây.

Sau lưng đeo Tử Kim Thiên Khuyết, vốn dĩ thực lực đã không thể so sánh với Võ Vương cảnh, hiện giờ tốc độ còn chịu ảnh hưởng lớn, Đỗ Thiếu Phủ không thể không hết sức cẩn thận.

Phía xa, vô số người đang ùn ùn tiến vào nơi phong ấn để tìm kiếm bảo vật, những điều này đã không còn liên quan gì đến Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thiếu Phủ cũng không cần đi quan tâm, dù sao bảo vật sớm đã nằm trong tay, chỉ là điều này là phúc hay họa, Đỗ Thiếu Phủ tự bản thân mình cũng không biết.

- Hô!

Sau khi ngồi trong sơn động trầm tư chốc lát, Đỗ Thiếu Phủ hít sâu 1 hơi, sau đó từ trong ngực lấy ra Ngũ Chỉ Sơn Thạch màu đồng và Phù Văn Tiểu Tháp.

Đại ca Chân Thanh Thuần tiến vào trong Tháp để hồi phục, lâu rồi không có tin tức, Đỗ Thiếu Phủ cũng không dám quấy rầy, Đỗ Tiểu Yêu trong lần trấn áp Tử Kim Thiên Khuyết này cũng tiêu hao quá nhiều cần phải hồi phục, Đỗ Thiếu Phủ cũng không dám quấy rầy.

- Ngày hôm nay thu hoạch được quả là không ít.

Chốc lát sau, Đỗ Thiếu Phủ thu lại Tiểu Tháp và Sơn Thạch, sau đó lấy ra không ít túi Càn Khôn hôm nay thu thập được.

- Xuy xuy...

Bàn tay ngưng tụ, phù văn chớp động, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu lần lượt giải khai ấn ký trên từng chiếc túi Càn Khôn.

Không thể không nói, việc giải khai ấn ký trên từng chiếc túi Càn Khôn cũng là một loại cọ xát và rèn luyện đối với Linh Phù Sư, không phải tất cả Linh Phù Sư đều có thể dễ dàng giải khai ấn ký trên mỗi chiếc túi Càn Khôn.

Người có thực lực càng mạnh, ấn ký trên túi Càn Khôn cũng càng mạnh, muốn giải khai ấn ký cũng càng thêm khó khăn.

Nếu Linh Phù Sư thực lực không đủ mà muốn giải khai ấn ký là chuyện không hề dễ dàng, nếu mạnh mẽ giải khai, sẽ chỉ khiến cho cả túi và vật đều bị hủy.

Dưới sự tập trung tỉ mỉ của Đỗ Thiếu Phủ, từng chiếc túi Càn Khôn được giải khai, tuy tiêu hao khá nhiều thời gian nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi giải khai ấn ký.

Mà thu hoạch từ mỗi túi Càn Khôn cũng khiến Đỗ Thiếu Phủ vô cùng vui vẻ, tài nguyên tu luyện như võ kỹ, huyền thạch, đan dược, ... đều không ít.

Trong túi Càn Khôn của Tiết Vân Minh, Đỗ Thiếu Phủ còn nhìn thấy một viên Thông Hồn Đan Hầu phẩm Sơ Đăng cảnh.

Cũng chính là viên đan dược lúc trước được Tiết Vân Minh dùng 318 vạn Huyền Thạch để mua tại nhà đấu giá Mục gia.

Phải biết rằng Thông Hồn Đan chính là bảo vật, người có tu vi Mạch Linh cảnh viên mãn đỉnh phong ăn vào, có thể tăng thêm 30% cơ hội đột phá Võ Hầu cảnh.

Điều quan trọng nhất là, Thông Hồn Đan có thể làm cho cơ hội dung hợp mạch hồn và võ mạch tăng lên một nửa, tuy chỉ là Hầu phẩm Sơ Đăng cảnh nhưng có tiền cũng không mua được, giá cả thường cao hơn nhiều so với đan dược Hầu phẩm khác.

Lúc đầu trong buổi đấu giá, Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút động lòng, chỉ là trước mắt còn chưa cần dùng đến, huống hồ giá cả cũng khiến Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu tặc lưỡi, cho nên mới không ra tay, giờ này đạt được, đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói quả là niềm vui ngoài ý muốn không nhỏ.

Sau khi sắp xếp lại một lượt đồ vật trong tất cả túi Càn Khôn, Đỗ Thiếu Phủ lại lấy ra 1 túi Càn Khôn khác, lẩm bẩm:

- Không biết trong này rốt cuộc giấu thứ gì đây?

Dứt lời, tâm thần vừa động, sau đó trước mặt Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên xuất hiện một quái vật khổng lồ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)