Hoa Phồn Không kinh ngạc há hốc miệng, cái miệng mở lớn cơ hồ có thể nhét vào một quả trứng vịt, cho dù đã sớm biết Đỗ Thiếu Phủ vô cùng tài giỏi và hung hãn, nhưng giờ phút này nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ nháy mắt đã đem bốn tên Võ Hầu cảnh của Hắc Sát Môn tiêu diệt dễ như trở bàn tay, một màn này mang đến chấn động vẫn là không gì sánh được.
Trong cả Hắc Ám Sâm Lâm này, có mấy người dám ra tay với Hắc Sát Môn, vậy mà giờ đây, Đỗ Thiếu Phủ không chỉ động thủ mà còn trực tiếp tiêu diệt bốn tên cường giả Võ Hầu cảnh của Hắc Sát Môn.
- Lần này phiền phức lớn rồi. – Hoa Phồn Không sắc mặt vô cùng khó coi,
Nhưng cũng chỉ có thể cười gượng.
Tiết Vân Minh cũng bị làm cho kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ đã không còn uy nghiêm ban đầu mà chuyển sang kinh hãi, sợ sệt.
Bốn cường giả Vũ Hầu cảnh vậy mà nháy mắt đã bị Đỗ Thiếu Phủ tiêu diệt, đến giờ phút này Tiết Vân Minh mới hiểu ra, chỉ trong mấy tháng thời gian ngắn ngủi không gặp, thiếu niên áo tím trước mặt này không biết đã khủng bố hơn lúc trước bao nhiêu lần, tốc độ tu luyện này quả thực tăng nhanh như phi kiếm vậy.
Tiêu diệt bốn tên cường giả Vũ Hầu cảnh, Đỗ Thiếu Phủ cũng không để ý lắm, mà từng bước một đi về phía Tiết Vân Minh đang sợ hãi, hoảng sợ.
- Ngươi đừng bước qua đây, ngươi muốn làm gì, nếu ngươi dám động vào
ta, toàn bộ Hắc Sát Môn tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đang từng bước đến gần, Tiết Vân Minh hoảng hốtlùi về sau, cánh tay tuy đã phong tỏa huyệt vị để ngừng máu nhưng đau đớn vẫn còn đó, chỉ có điều đối mặt với Đỗ Thiếu Phủ từng bước đến gần, Tiết Vân Minh ngay cả đau đớn cũng không thèm để ý, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau.
- Không phải ngươi rất muốn giết ta sao? Sao nào, đường đường Thiếumôn chủHắc Sát Môn, chẳng nhẽ lại sợ rồi ư?
Đỗ Thiếu Phủ chậm rãi nói, chỉ vài bước thân ảnh đã đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiết Vân Minh, nhìn đến hàn ý vô tận trong mắt Đỗ Thiếu Phủ khiến Tiết Vân Minh run rẩy cả người.
- Ngươi đừng giết ta, ta không cần bảo vật nữa, ta sẽ nói với cha ta, ân oángiữa ngươi và Hắc Sát Môn từ nay về sau xóa bỏ; còn nếu ngươi giết ta, thì từ nay về sau, Hắc Sát Môn chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, cha ta đang ở gần đây, nếu ngươi giết ta thì ngươi cũng chạy không thoát đâu.
Tiết Vân Minh từng bước lùi về sau, giờ phút này đâu còn dáng dấp kiêungạo vốn có của Thiếu môn chủ Hắc Sát Môn, đứng trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ có thể vẫy đuôi cầu xin mang theo uy hiếp không cam lòng và oán hận.
- Ta đến là để thu lợi tức chứ không phải để cùng ngươi giao dịch, ân oángiữa ta và Hắc Sát Môn, ngươi muốn xóa bỏ còn chưa hỏi ta có đồng ý hay không. Còn về cha ngươi Tiết Thiên Thù, bây giờ có lẽ đang đi tranh đoạt bảo bối rồi, mà cho dù bây giờ biết được ngươi chết rồi, e là trong chốc lát cũng không về kịp, vậy thì có thể làm gì được ta!
Đỗ Thiếu Phủ cười gằn, khóe miệng cười lạnh lẽo mang theo vài phần trêutức, nhìn về phía Tiết Vân Minh lúc này, tựa như mèo và chuột.
Nghe thấy lời nói của Đỗ Thiếu Phủ,đồng thờicảm nhận được hàn khí phát ra trên người Đỗ Thiếu Phủ, Tiết Vân Minh đột nhiên có cảm giác sởn cả tóc gáy, khóe miệng đầm đìa máu tươi khẽ run, nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngươi không thể giết ta, ngươi nếu giết ta, thì cho dù ngươi là đẹ tử của Thiên Vũ Học Viện cũng chạy không thoát, Hắc Sát Môn tuyệt đối sẽ không tha cho Thiên Vũ Học Viện!
- Ngươi cho rằng Hắc Sát Môn dám tìm đến Thiên Vũ Học Viện, làmngười có thể làm đến mức này, thật đúng là đủ ngu xuẩn, hôm nay giết ngươi thì đã sao?
Khi mà Đỗ Thiếu Phủ nói xong chữ cuối cùng, phất tay một cái, một dấubàn tay đã rơi xuống bụng Tiết Vân Minh.
- Ầm!
Tiếng vang trầm thấp truyền ra, Phù Văn màu vàng trong lòng bàn tay ĐỗThiếu Phủ hơi lóe lên rồi biến mất.
- Phụt phụt...
Rõ ràng là một chưởng rất nhẹ nhưng lại khiến cho Tiết Vân Minh bị đánhbay ra xa, trong miệng không ngừng chảy máu sau đó rơi xuống đập vào nền đất.
Thân thể co giật mấy cái, cuối cùng trong mắt Tiết Vân Minh mang theo không cam lòng và tuyệt vọng dần dần khép lại, rồi chết.
- Có người giết Tiết Vân Minh và Nhị trưởng lão của Hắc Sát Môn, đâychính là đang khiêu khích Hắc Sát Môn.
Tên mặc áo tím kia không phải là Đỗ Thiếu Phủ của Thiên Vũ Học Việnsao, mấy hôm trước còn giết chết một tên Phủ chủ của Thiên Hồ Đế Quốc.
- Nhấc tay là có thể giết vài tên cường giả Võ Hầu cảnh của Hắc Sát Môn,lần này Hắc Sát Môn e là đổ rồi, xem ra người của Thiên Vũ Học Viện quả là không dễ chọc!
- .....
Trên không trung, không biết từ khi nào đã tụ tập rất nhiều người vây xem,nhìn đến vài tên cường giả Võ Hầu cảnh của Hắc Sát Môn nháy mắt bị giết,lập tức không dám ở lại lâu mà vội vã rời đi.
Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến những người vây xem, sau khi vội vàng lấy ra túi Càn Khôn trên mấy thi thể, thân ảnh lập tức xuất hiện bên cạnh Dạ Phiêu Lăng và Hoa Phồn Không, nhìn về phía Dạ Phiêu Lăng, nói:
- Xem ra chúng ta phải nhanh chóng rời đi mới được.
- Chưởng môn của Hắc Sát Môn hình như là Võ Vương cảnh, ngươi giếtcon trai ông ta, phiền toáilần này đương nhiên là không ít.
Dạ Phiêu Lăng nói nhỏ, thần sắc cũng không có quá nhiều thay đổi, cũng không quá để trong lòng.
- Aizz, lần này đúng thật là phiền toái, bao nhiêu người nhìn thấy như vậy,e là chuyện con trai Tiết Thiên Thù bị giết, nhất định sẽ tính đến trên người chúng ta.
Hoa Phồn Không vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ, vừa rồi người vây xem không ít, khẳng định sẽ có người nhận thức hắn, con trai Tiết Thiên Thù bị giết, đến lúc đó cho dù là có tìm được Đỗ Thiếu Phủ và Dạ Phiêu Lăng hay không, hiện nay hắn đi cùng với Đỗ Thiếu Phủ, đến lúc đó Tiết Thiên Thù đương nhiên cũng sẽ không tha cho hắn.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía Hoa Phồn Không, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên nói:
- Xem ra ngươi cũng không tính quá ngốc, hiện nay ngươi chỉ có 2 conđường, tự mình đi, hoặc đi theo ta.
Hoa Phồn Không ngẩng đầu, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Đương nhiên là đi theo các ngươi rồi, Tiết Vân Minh chết rồi, Tiết ThiênThù tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, e là Khôi Sát Bang sau này cũng không có chỗ đứng trongg Hắc Ám thành nữa rồi, thôi, dù sao Khôi Sát Bang cũng đã là chỉ còn trên danh nghĩa, cũng chẳng còn mấy người có thực lực đáng nói nữa.
- Ngươi đi theo ta cũng được, nhưng có điều kiện, nếu không, ngươi vẫn làđi một mình đi thôi. – Đỗ Thiếu Phủ nghiêm mặt nói với Hoa Phồn Không.
- Ngươi có ý gì? – Hoa Phồn Không nhìn Đỗ Thiếu Phủ nghiêm mặt, vôcùng nghihoặc hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ đứng chắp tay, nói:
- Ngươi nếu đi theo ta, phải gia nhập Thiên Hạ Hội, bằng không, tự mìnhrời đi.
Hoa Phồn Không ánh mắt ngưng lại, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Thiên Hạ Hội là gì? Ta dường như chưa từng nghe qua.
- Bây giờ ngươi đã nghe đến rồi, Thiên Hạ Hội mới được thành lập trướcđây không lâu, ta chính là Hội trưởng, nếu ngươi gia nhập Thiên Hạ Hội, vậy ngươi sẽ người đầu tiên gia nhập Thiên Hạ Hội ở Hắc Ám Sâm Lâm.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hoa Phồn Không, nói tiếp:
- Ngươi cũng có thể lựa chọn không tham gia, xin cứ tự nhiên.
- Ta hiểu rồi, ngươi chính là cố ý giết Tiết Vân Minh.
Hoa Phồn Không nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên nghĩ đến,thiếu niên áo tím này nhất định là cố ý giết Tiết Vân Minh, sau đó khiến hắn không còn đường nào để đi, cuối cùng chỉ có thể đi theo bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ hắn.
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, với thực lực của ngươi, còn không đến mức để taphải thiết kế, ta giết Tiết Vân Minh chỉ để thu lợi tức cho món nợ giữa ta và Hắc Sát Môn mà thôi, ngươi bị kéo vào cuộc là do chính ngươi xui xẻo, hiện nay có gia nhập Thiên Hạ Hội hay không, hãy tự mình quyết định đi.
- Vèo vèo...
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, bèn nháy mắt ra hiệu với Dạ Phiêu Lăng, thânảnh hai người lập tức rời đi, vừa mới giết chết Tiết Vân Minh, Tiết Thiên Thù của Hắc Sát Môn còn ở ngay gần đây, nơi này tuyệt đối không thể ở lại lâu.
Có ý định để Hoa Phồn Không gia nhập Thiên Hạ Hội, cũng không phải là ýđịnh đột nhiên nảy sinh của Đỗ Thiếu Phủ.
Từ ngày cùng Dạ Phiêu Lăng nói chuyện về thế giới bên ngoài, Đỗ Thiếu Phủ có rất nhiều suy nghĩ, trong thế giới cường giả vi tôn, nắm đấm mới là đạo lý quyết định.
Mà thế lực bên cạnh cũng quan trọng không kém, vốn dĩ Đỗ Thiếu Phủ cũng không quá chú ý đến Thiên Hạ Hội, sau này trở thành Hội trưởng Thiên Hạ Hội cũng đều là vì Nhị ca Đỗ Vân Long.
Nhưng giờ phút này, Đỗ Thiếu Phủ có rất nhiều cách nhìn mới đối với Thiên Hạ Hội, dù sao hai tay cũng khó địch lại bốn quyền, nếu như có thể làm lớn mạnh Thiên Hạ Hội, vậy sớm muộn cũng có 1 ngày có thể khiến Thiên Hạ Hội đứng vững trong Đế Quốc, đứng vững trong cả Trung Châu, đến lúc đó, có lẽ bản thân muốn làm gì cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Mà Hoa Phồn Không trước mắt này, tu vi Võ Hầu cảnh, cũng coi như một trong những kẻ đứng đầu Hắc Ám Thành, cũng không phải kẻ lương thiện gì, nhưng được cái làm người giảng nghĩa khí, làm người không xấu, lại khá thông minh, đúng là ứng cử viên không tồi mà Đỗ Thiếu Phủ cho rằng có thể kéo vào Thiên Hạ Hội, cho nên mới có lòng muốn Hoa Phồn Không gia nhập Thiên Hạ Hội.
Trên mặt đất ngổn ngang bừa bộn, Hoa Phồn Không nhìn mấy thi thể của Tiết Vân Minh và người Hắc Sát Môn, ánh mắt không ngừng gợn sóng.
- Tốc độ của ngươi hình như chậm đi không ít?
Giữa không trung, hai bóng người vút qua, Dạ Phiêu Lăng có thể cảm nhậnrõ ràng tốc độ của Đỗ Thiếu Phủ, nhưng tốc độ này chậm hơn nhiều so với mấy ngày trước khi đến nơi phong ấn.
- Thanh kiếm sau lưng quá nặng.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, Tử Kim Thiên Khuyết sau lưng không phải nặngbình thường, vô cùng ảnh hưởng đến tốc độ, nặng giống như gánh thêm mấy nghìn cân vậy.
- Ngươi có Thiên Hạ Hội thật ư? – Dạ Phiêu Lăng hỏi.
- Có, hiện nay e là vẫn chưa thể lọt vào mắt ngươi, chẳng lẽ ngươi cảmthấy hứng thú?
Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên nhìn phía Dạ Phiêu Lăng, ánh mắt mang theo vài phần chờ mong.
- Cho dù là ta có hứng thú, e là ta cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Dạ Phiêu Khinh nói khẽ, trên người hắn còn có Xích Sát Chưởng, đã khôngchống đỡ được bao lâu nữa.
- Yên tâm đi, nhất định có thể tìm được Dược Vương, cho dù là không tìm
được Dược Vương, chúng ta cũng có thể thử một chút những biện pháp khác, trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ. – Đỗ Thiếu Phủ nói.
Dạ Phiêu Khinh cười khẽ, nói:
- Nếu như ta không chết, đến lúc đó nhất định sẽ gia nhập Thiên Hạ Hộixem sao, Thiên Hạ Hội trong tay một tên biến thái hung hãn như ngươi, làm ta rất muốn biết, 10 năm, 20 năm sau sẽ trở nên như thế nào?
- Một lời đã định, vị trí trong Thiên Hạ Hội, ta luôn luôn giữ lại cho ngươi.
- Được. – Dạ Phiêu Khinh cũng cười theo, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Tên kia hình như cũng theo đến rồi.
- Hắn dường như không có lựa chọn nào khác.
Đỗ Thiếu Phủ dường như đã sớm đoán được, thân ảnh nhoáng cái, huyền khíquanh thân tuôn ra, hình thành một vòng xoáy màu vàng nhạt giữa không trung, thân ảnh cũng dừng lại giữa không trung, quay người lại nhìn về phía thân ảnh đang nhanh chóng tới gần, trên mặt lộ ra một nụ cười, trong ánh mắt cũng không có gì là bất ngờ.