Đỗ Thiếu Phủ nhận biết thanh niên hắc y đó, hắn chính là Hắc Sát Môn thiếu môn chủ Tiết Vân Minh đã từng gặp mấy lần.
Mà đằng sau Tiết Vân Minh, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ dừng lại trên người một bạch y lão giả khoảng lục tuần.
Ông già vừa bước xuống đất, thân thể có chút cứng ngắc như pho tượng, khuôn mặt lộ vẻ trung thành, thái dương nổi gân xanh thô ráp, khí tức quanh người làm cho không gian có chút cứng lại, khí tức nóng bỏng từ trong cơ thể tràn ra.
- Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão giả tố y lục tuần, một cỗ sát ý tràn ra trong con ngươi hắn.
Đương nhiên Đỗ Thiếu Phủ không quên lão giả này, khi đó ở trong Hắc Ám sâm lâm suýt chút nữa chết trong tay người này, nếu không phải Dược Vương đột nhiên xuất hiện thì hắn cũng có thể tưởng tượng được kết cục sẽ ra sao.
Đằng sau Tiết Vân Minh và lão giả tố y, còn có một người đàn ông vạm vỡ và hai lão giả khác.
Đỗ Thiếu Phủ cũng gặp qua ba người này, chính là người đi theo Tiết Vân Minh ở hiệu buôn Mục gia khi đó, cũng đều có tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh.
Trong năm người đến, trừ Tiết Vân Minh thì bốn người còn lại đều là Vũ Hầu cảnh, ông già tố y lục tuần vẫn là Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh.
Thực lực của năm người này có thể nói là cực kỳ không kém rồi.
Năm người này bước xuống, bốn cỗ khí tức Vũ Hầu cảnh toàn bộ bao phủ trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Phong tỏa khí tức như muốn ngưng kết lại không gian quanh người Đỗ Thiếu Phủ.
Nhưng vào lúc này, ngay cả khí tức của linh hồn tuyệt thế hung binh Đỗ Thiếu Phủ cũng đã cảm nhận qua rồi thì khí tức Vũ Hầu cảnh đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói đương nhiên không tính là gì hết.
- Là Thiếu môn chủ Tiết Vân Minh của Hắc Sát Môn, còn có hai trưởng lão nữa, hình như họ đến không có ý tốt gì.
Lúc này sắc mặt Hoa Phồn Không thay đổi không ít.
Tiết Vân Minh liếc nhìn hai người Hoa Phồn Không và Dạ Phiêu Lăng, cuối cũng cười lạnh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt lành lạnh, cực kỳ uy nghiêm:
- Tiểu tử, nợ mới nợ cũ hôm nay đều cùng nhau trả hết đi, giao bảo vật ra, coi như ta nhân từ, giữ cho ngươi toàn thây, thế nào?
- Tiết Thiếu môn chủ, giữa các ngươi có phải là có hiểu lầm gì không?
Hoa Phồn Không nặn ra nụ cười tiến lên nói với Tiết Vân Minh, mặc dù thực lực của Tiết Vân Minh vẫn chưa phải Vũ Hầu cảnh, nhưng thân là Thiếu môn chủ của Hắc Sát Môn, cũng có cường giả Vũ Vương cảnh, có trong Hắc Ám sâm lâm, đương nhiên Hoa Phồn Không cũng không dám đắc tội.
Thấy Tiết Vân Minh và Đỗ Thiếu Phủ tựa như là vừa gặp nhau đã giương cung bạt kiếm, Hoa Phồn Không biết tuy rằng Thiên Vũ học viện mạnh nhưng trong Hắc Ám sâm lâm này, Hắc Sát Môn mới là tồn tại kinh khủng, huống hồ Trưởng môn của Hắc Sát Môn hiện tại là Vũ Vương cảnh Tiết Thiên Thù, hiện đang ở gần đây.
Nên lúc này, Hoa Phồn Không mới mặt dày cười xòa bước lên phía trước, cũng là vì lo lắng cho Đỗ Thiếu Phủ.
- Hoa Phồn Không, ngươi cùng với Thiên Vũ học viện trộn làm một rồi sao, ngươi là cái thá gì, chuyện này còn không đến lượt ngươi nhúng tay vào đâu, nếu không, ta liền diệt Khôi Sát Bang của ngươi!
Tiết Vân Minh lạnh lùng liếc Hoa Phồn Không, nhưng hoàn toàn không để Hoa Phồn Không vào trong mắt, trực tiếp quát lớn, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn chăm chú vào Đỗ Thiếu Phủ.
Hoa Phồn Không nghe vậy sắc mặt liền rất khó coi, đường đường là Vương Hầu cảnh mà lại bị Mạch Linh cảnh quát lớn như thế, có thể tưởng tượng được cơn giận trong lòng hắn.
Nhưng lúc này Hoa Phồn Không lại không thể phát tác được cơn giận, đừng nói là đối diện với toàn bộ Hắc Sát Môn, cho dù trước mắt chỉ có mấy tên Hắc Sát Môn này hắn cũng không chống lại được.
- Hoa trưởng môn, ngươi nói đúng, ta với Tiết thiếu môn chủ có chút hiểu lầm.
Ngay lúc sắc mặt Hoa Phồn không trở nên khó nhìn, nụ cười gằn trên mặt Đỗ Thiếu Phủ lại biến thành cười vui, vỗ vai Hoa Phồn Không, sau đó cất bước về phía trước, nhìn Tiết Vân minh nói:
- Ta có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, không biết các hạ là thiếu môn chủ của Hắc Sát Môn, trước kia đã có nhiều mạo phạm, xin thiếu môn chủ thứ lỗi, Huyền Linh Thông Thiên Đằng ở đây, liền giao cho thiếu môn chủ trước, bảo vật lần trước đó, đến lúc nhất định cũng sẽ giao cho thiếu môn chủ.
Vừa nói xong, Đỗ Thiếu Phủ lấy ra một túi càn khôn, cười cười đi đến chỗ Tiết Vân Minh.
Thấy Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên thay đổi, mấy người Hắc Sát Môn nhất thời sắc mặt biến hóa không ít.
- Vân Minh cẩn thận.
Con ngươi của lão tố y lục tuần đầy cảnh giác, hơi thở gấp gáp tập trung trên người Đỗ Thiếu Phủ, chỉ sợ một khi Đỗ Thiếu Phủ có bất kỳ hành động bất thường nào, liền lập tức ra tay không chút khách khí.
Tiết Vân Minh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt có chút co rúm, trong lòng thầm nghĩ, có bốn Vũ Hầu cảnh ngay bên cạnh, chẳng nhẽ còn sợ mình hắn chắc, sợ là tiểu tử này biết được thân phận của mình, lúc này lại thấy có bốn Vũ Hầu cảnh ở đây cũng thật sự kinh sợ đi.
- Hừ!
Trong yết hầu hừ nhẹ một tiếng, Tiết Vân Minh nhìn thẳng Đỗ Thiếu Phủ, cương quyết nói:
- Đứng lại, ném túi càn khôn qua đây là được rồi, nếu thành thật giao ra bảo vật, bổn thiếu môn chủ sẽ giữ cho ngươi toàn thây, không chừng chỉ phế đi tu vi của ngươi, giữ lại cái mạng hèn cho ngươi cũng không chừng.
Đỗ Thiếu Phủ nghe thấy thế cũng không nói một lời, ánh mắt mang ý cười, liền ném túi càn khôn về phía Tiết Vân Minh.
Tiết Vân Minh nhận lấy túi càn khôn, một tia nghi hoặc cuối cùng liền tan biến, xem ra tiểu tử này thật sự sợ rồi, muốn cầu xin tha cho, ngay cả bốn Vũ Hầu cảnh xung quanh cũng buông lỏng tia cảnh giác.
- Coi như ngươi thức thời đó.
Sau khi đón lấy túi càn khôn, Tiết Vân Minh hơi ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh, sau đó định thử xem có thể mở được túi càn khôn hay không, muốn xem xem trong đó thật sự có Huyền Linh Thông Thiên Đằng không.
- Để ta giúp ngươi mở ra, nếu không ngươi không mở được túi càn khôn này đâu.
Bỗng vào lúc đó, thanh âm của Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên vọng đến bên tai Tiết Vân Minh, mà không biết từ lúc nào thân ảnh vô cùng kỳ dị xuất hiện ngay trước mặt Tiết Vân Minh, hơi duỗi tay ra nhưng lại nhanh như tia chớp, ngay lập tức nắm lấy túi càn khôn trong tay Tiết Vân Minh.
Tốc độ này quá nhanh, nhanh không thể tưởng tượng nổi, ngay cả ông lão tố y Vũ Hầu cảnh cũng không kịp phát hiện.
- Vân Minh cẩn thận!
- Thiếu môn chủ cẩn thận, có bẫy!
Trong phút chốc, mấy giọng nói đều kêu lớn, bốn thân ảnh như đồng thời lao thẳng về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Tiểu tử, ngươi cút ngay!
Tiết Vân Minh cũng hét lớn một tiếng, cùng lúc Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện trước mặt hắn, sắc mặt kinh hãi, cực kỳ hoảng sợ mà cấp tốc lui lại.
- Xì!
Nhưng tất cả đều không kịp rồi, Tiết Vân Minh căn bản không có cách nào kịp lùi lại tránh né trước tốc độ của Đỗ Thiếu Phủ, trực tiếp bắt lấy túi càn khôn trên tay của Tiết Vân Minh, con ngươi lóe lên màu vàng nhạt, mạnh mẽ nghiêm nghị, phát ra lạnh lẽo, nhất thời huyền khí tràn ra.
- Ken két!
Tiếng gãy xương đột nhiên truyền ra, một cánh tay của Tiết Vân Minh trực tiếp bị Đỗ Thiếu Phủ kéo gãy.
- A...
Tiếng hét thê thảm truyền đến, trong miệng Tiết Vân Minh phun ra máu tươi, sắc mặt dữ tợn vì đau nhức, máu tươi điên cuồng phun ra từ cánh tay gãy.
- Vù vù!
Bốn Vương Hầu cảnh lao thẳng đến Đỗ Thiếu Phủ, khi thân ảnh lao đến bên Tiết Vân Minh, bóng dáng của Đỗ Thiếu Phủ sớm đã tiêu tan biến mất.
- Cho ngươi rồi, là ngươi cầm không chắc, ngươi không được trách ta đó.
Bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện ở một nơi gần đó, lấy ra túi càn khôn vừa đoạt được thu lại vào trong lòng.
- Ầm!
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiết Vân Minh đang kêu gào thảm thiết, khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ lẫm liệt cong lên, phất tay một cái, kim mang vàng nhạt tuôn ra, liền trực tiếp đập nát cánh tay gãy của Tiết Vân Minh, cho dù có muốn nối lại cũng không thể nữa.
- Mau giết hắn, các ngươi giết tên hỗn tạp đó cho ta, giết hắn!
Tiết Vân Minh gào thét thảm thiết, vẻ mặt thù hằn, ánh mắt đầy sát ý.
- Hỗn tạp, khi đó có người cứu ngươi, giờ thì không ai cứu ngươi nữa, lão phu nhất định khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Ông già mặc tố ý lục tuần nổi giận hét lớn, dưới mí mắt hắn mà Thiếu môn chủ bị người ta cắt mất một cánh tay, đây quả thực là đánh vào cái mặt già của hắn mà.
- Ầm!
Khí tức của ông già mặc tố y trường bào lục tuần Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh bộc phát ra, phù văn lóe lên, trực tiếp xuất hiện dày đặc trước người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt lạnh lẽo, hơi thơ nóng bỏng chấn động, giống như cơn lốc cuồn cuộn, móng vuốt như diều hâu bắt gà xông về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Rầm rầm!
Móng tay khủng bố như muốn bóp méo không gian, cỗ khí tức kinh khủng vô hình trên người ông già lục tuần sớm đã ngưng kết không gian, trực tiếp áp xuống Đỗ Thiếu Phủ, khiến cho không gian xung quanh không ngừng nhộn nhạo, mảnh đá vụn lớn bắn nhanh vào bầu trời bao la.
- Xì!
Trong nháy mắt ngắn ngủi, móng vuốt khủng bố như vậy trực tiếp rơi thẳng vào bả vai Đỗ Thiếu Phủ, hơi thở nóng bỏng bạo phát kinh khủng.
Nhưng ngay lập tức, trưởng ấn khủng bố rơi xuống vai Đỗ Thiếu Phủ này lại không thể tiến thêm nửa phần, không biết tại sao, sắc mặt của ông già tố bào lục tuần đột nhiên kinh biến.
- Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh mà thôi, ta sớm đã không còn như lúc đầu rồi, đi chết đi!
Đỗ Thiếu Phủ xuất thủ, phất tay một cái, giống như tia chớp vàng, lại giống như một mảnh kim quang mịt mờ bạo phát, hơi thở bá đạo mạnh mẽ tự như núi lửa phun trào, kèm theo sát khí cuồn cuộn chấn động trừng không!
- Ầm!
Trầm thấp buồn bực, vang dội như sấm rền, một quyền của Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp rơi xuống bụng của ông già lục tuần.
Trong chớp mắt này, trong mắt ông già lục tuần tràn ra vẻ kinh hãi sợ sệt, sâu trong linh hồn tim đập loạn nhịp.
- Bịch bịch bịch!
Từ trong cơ thể của ông già lục tuần tố bào, Thần Khuyết trực tiếp nổ tung, mà sau lưng đều hóa thành máu.
Một Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh cường giả, cũng là nhân vật có tiếng trong Hắc Ám sâm lâm, trong chớp mắt bị một quyền của Đỗ Thiếu Phủ nổ nát thành máu vụn.
- Ào ào...
Sự biến đổi đột ngột này khiến cho ba Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh còn lại của Hắc Sát Môn ngây ngốc, toàn thân run rẩy.
Lúc này Tiết Vân Minh đang kêu gào thảm thiết, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, cũng theo đó mà ngừng lại, hai mắt hoảng sợ.
- Hôm nay thu chút lãi vậy!
Bóng dáng Đỗ thiếu Phủ động đậy, huyền khí ở bàn chân cũng khởi động, cả người đột nhiên lơ lửng như thần, quỷ dị khó dò, khí thế như mãnh thú tuyệt thế, nghiền ép tất cả, tốc độ nhanh như tia chớp, vô cùng mãnh liệt.
- Xí!
Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện trước một ông già Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh của Hắc Sát Môn, một quyền đánh ra, nắm đám bao phủ phù lục bí văn màu vàng, ánh mắt của ông già Hắc Sát Môn hoảng hốt, hoảng sợ xuất một quyền chống lại.
- Bành!
Song quyền đối nhau,thanh âm bạo liệt truyền ra, bắt đầu từ nắm đấm của Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh của Hắc Sát Môn, máu thịt xương cốt đều nát vụn.
- Phốc!
Máu tươi trong miệng nhất thời phun ra, một quyền của Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp đánh vỡ nát lục phủ ngũ tạng, phía sau cơ thể máu bay tung tóe, giống như diều đứt dây chấn động bay đến nơi xa, không thể bò đậy nổi nữa.
- Đều đi chết hết đi!
Đỗ Thiếu Phủ đánh bay cơ thể ông già còn chưa rơi xuống đất, đã xuất hiện giữa hai người còn lại - một đại hán và một lão giả có tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh.
Đỗ Thiếu Phủ căn bản không đếm xỉa đến hai người có tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh, hai tay duỗi ra như diều hâu bắt gà, kim cương bạo phát, chấn động như đại bàng sải cánh, ý chí bá đạo hội áp không gian, khiến cho tâm hồn của hai kẻ có tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Hai tay Đỗ Thiếu phủ đánh xuống vai hai người, đánh vỡ phòng ngự của hai người lúc đó, mở rộng cánh tay, nhấc thân hình của hai người lên cuối cùng nặng nề đánh vào nhau.
- Ầm ầm!
Lúc này hai kẻ đó trở nên vô lực trong tay Đỗ Thiếu Phủ, thân hình như hai phiến đá đụng vào nhau, máu tươi phun ra, xương cốt không ngừng gãy đứt vụn, không còn sức sống, cuối cùng cả người mềm nhũn bị Đỗ Thiếu Phủ ném xuống mặt đất.
Ba kẻ tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh, không đến hai nhịp thở dốc đã bị Đỗ Thiếu Phủ mạnh mẽ chấn giết dễ như bẻ cành khô, như không gì có thể địch nổi.