- Vo ve...!
Tử Kim Thiên Khuyết dựng đứng trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, cao chừng nửa người hắn, phát sinh tiếng sấm lớn, hơi thở của tuyệt thế hung khí đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một thanh kiếm Khốc Huyền lớn vô cùng.
Độ cong linh động hoàn toàn tự nhiên, Tử Kim Thiên Khuyết hổ cốt long tư, như Đan Phượng triều dương, như Thần Quy chiếm cứ, khiến người ta vừa thấy liền tim đập thình thịch.
- Quả là tuyệt thế thần binh!
Đỗ Thiếu Phủ duỗi tay bắt lấy tuyệt thế thần binh trước mắt, cho dù linh hồn hung binh đã bị trấn áp, nhưng vẫn hiến cho người ta tim đập không thôi, trong lúc mơ hồ khí tức trên thân kiếm tràn ra tuyệt đối không thế so sánh với phù khí bình thường.
- Nặng quá!
Lúc Đỗ Thiếu Phủ cầm lấy Tử Kim Thiên Khuyết, cảm giác như có sức nặng nghìn vạn cân vậy, nhất thời liền rơi xuống.
Đỗ Thiếu Phủ có một chút lơ là, ngay lúc đó Tử Kim Thiên Khuyết liền rơi ngay xuống tảng đá.
- Keng...keng...!
Thân kiếm chém xuống tảng đá, cả hòn đá lớn liền chia năm xẻ bảy, khiến cho mặt đất rung lên ầm ầm.
- Thần binh thật bất phàm!
Tiểu mi hầu Đỗ Tiểu Yêu nhảy lên vai Đỗ Thiếu Phủ, con ngươi vàng nhạt nhìn Tử Kim Thiên Khuyết có chút kinh ngạc.
- Ngươi không sao chứ?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Tiểu Yêu, sắc mặt biến hóa không ít, lúc này chỉ thấy vẻ mặt Đỗ Tiểu Yêu hiện lên vẻ tái nhợt, khí tức quanh thân cực kỳ suy yếu, có vẻ cực kỳ ủ rũ.
- Ta có thể vì dốc toàn lực trấn áp binh khí, tiêu hao quá nhiều, nhưng cũng không sao, chỉ là cần chút thời gian để khôi phục là ổn.
Đỗ Tiểu Yêu nhìn không gian bốn phía, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ta cảm thấy không gian ở đây sắp sụp đổ rồi, ta đưa ngươi ra ngoài trước rồi nói.
..............................................
Dưới sơn cốc, một mảnh yên tĩnh.
Hoa Phồn Không đi qua đi lại, chốc chốc lại nhìn mấy cỗ thi thể cách đó không xa.
Trong thời gian ba ngày, không ít những kẻ mạo hiểm và kẻ tìm bảo vật tiến vào nơi phong ấn vô tình đến đây, những thi thể này đều bị Dạ Phiêu Lăng và Hoa Phồn Không đánh chết không chút lưu tình.
- Sao bọn họ vẫn chưa ra đây, chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Hoa Phồn Không đi qua đi lại, cuối cùng đi đến bên cạnh Dạ Phiêu Lăng, thỉnh thoảng nhìn về phía U Mãng trong tay Dạ Phiêu Lăng, khí tức kinh người đó tràn ra, tuyệt không phải phàm vật, không hề giống với bảo vật bình thường.
Dạ Phiêu Lăng ngồi khoanh chân trên tảng đá, nhẹ nhàng xoa U Mãng trên tay, cũng không quay đầu lại, mở miệng nói:
- Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi đi.
- Ta không có ý đó, nếu đã quyết định đi theo ngươi thì sẽ không đi trước, Hoa Phồn Không ta trước giờ luôn là người trọng lời hứa.
Hoa Phồn không vỗ ngực nói, thân là người đứng đầu một bang, trong Hắc Ám sâm lâm cũng có chút danh tiếng, tuyệt đối được coi là nhân vật số một, nhưng vào lúc này lại cực kỳ cung kính Dạ Phiêu Lăng.
Một mặt, hắc bào thanh niên phía trước đã hai lần cứu mạng hắn, mặt khác, Hoa Phồn Không không phải kẻ ngốc, trong lòng hắn rất rõ cho dù là Dạ Phiêu Lăng hay Đỗ Thiếu Phủ đều không hề đơn giản, hai người này tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại cao hơn hắn, lúc đặc biệt như thế này, đi theo sau hai người này chắc chắn là không bị thiệt gì.
- Xí...
Ngay lúc Hoa Phồn Không vừa nói xong, vách đá liền nổi lên chấn động, sau đó ánh vàng lan rộng, hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn xuất hiện trong mắt hai người.
- Giờ ta rất yếu, lại cộng thêm lúc trước chiếm lấy binh khí và không ít đồ, cần một chút thời gian hồi phục, ngươi đừng làm phiền ta.
Đỗ Tiểu Yêu vừa nói xong thì hư ảnh của Ngũ Chỉ Sơn cũng tiêu tan, hóa thành bản thể Ngũ Chỉ Sơn lớn chừng bàn tay trực tiếp rơi vào trong vạt áo trước ngực của Đỗ Thiếu Phủ.
Lúc này, bóng dáng của Đỗ Thiếu Phủ cũng hiện ra rõ ràng trước mặt hai người Dạ Phiêu Lăng và Hoa Phồn Không.
Mà thấy Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt Dạ Phiêu Lăng và Hoa Phồn Không đều tức khắc nhìn phía đằng sau của Đỗ Thiếu Phủ.
Lúc này, chỉ thấy đằng sau hắn có một tấm vải tím quấn lấy một thanh kiếm rất dài và lớn, ngay cả chuôi kiếm cũng được quấn chặt, cuối cùng được thắt lại và đeo ở sau lưng.
- Sau lưng ngươi là cái gì vậy, xem chừng nó không hề nhẹ.
Dạ Phiêu Lăng liếc nhìn thanh kiếm rộng được bọc ở sau lưng, tò mò hỏi:
- Một thanh kiếm, không phải nặng bình thường, coi như để rèn luyện thân thể cũng rất tốt.
Đỗ Thiếu Phủ cười gượng, Khí Tôn sư phụ nói Tử Kim Thiên Khuyết tạm thời không thể thu vào trong Thần Khuyết, sợ linh hồn của tuyệt thế hung binh giải khai phong ấn, còn phải lấy khí tức của Kim Sí Đại Bằng trấn áp uy lực của hung binh, cho nên chỉ có thể đeo Tử Kim Thiên Khuyết ở đằng sau.
Mà sợ người khác chú ý, cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ đành xé nát hai kiện tử trường bào trong túi càn khôn mới có thể bọc được Tử Kim Thiên Khuyết ở sau lưng.
Chỉ là trọng lượng của nó không phải là nặng bình thường, sợ là người có tu vi Mạch Linh cảnh bình thường dốc hết sức cũng chưa chắc đã vác nổi.
Đỗ Thiếu Phủ cõng Tử Kim Thiên Khuyết cực kỳ tốn sức, đành coi như rèn luyện thân thể vậy.
- Bên trong thế nào rồi?
Dạ Phiêu Lăng nghe vậy cũng không hỏi thêm gì.
- Đúng rồi, bên trong thế nào, có bảo vật gì không, có phải là động phủ của Khí Tôn không?
- Không phải động phủ của Khí Tôn, cũng không có bảo vật gì.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn hai người Dạ Phiêu Lăng và Hoa Phồn Không, cuối cùng nói:
- Chỉ lấy được một thanh kiếm sau lưng này, là phúc cũng là họa, suýt chút nữa bỏ mạng trong đó rồi.
- Ngươi không sao thì tốt rồi.
Vẻ mặt Dạ Phiêu Lăng cũng không biến đổi nhiều, vẫn thản nhiên như cũ.
- Chỉ có một thanh kiếm thôi sao.
Hoa Phồn Không nghe thế có chút thất vọng, bên trong nếu thật sự có bảo vật, nếu nhiều bảo vật một chút, nói không chừng có thể chia ra, đến lúc đó cũng coi như chuyến đi này không phí công rồi.
- Thanh kiếm này rất phi thường nhưng cũng không biết phải phân thế nào, đợi có cơ hội ta sẽ bù đắp.
Đỗ Thiếu phủ nhìn Dạ Phiêu Lăng nói, lần này hắn không chỉ lấy được Tử Kim Thiên Khuyết thần binh tuyệt thế mà còn được Khí Tôn nhận làm đồ đệ, tạo hóa cơ duyên này không phải lớn bình thường thôi đâu.
Dạ Phiêu Lăng và Hoa Phồn Không luôn đợi ở bên ngoài, đương nhiên khiến cho Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy nên bù đắp cho hai người này cái gì đó, nhưng Tử Kim Thiên Khuyết và sở ngộ sở học của Khí Tôn sư phụ thật sự không thể cách nào chia được.
- Không có gì, điều này không quan trọng.
Trên mặt Dạ Phiêu Lăng lạnh nhạt lãnh khốc, cực kỳ hiếm lộ ra nụ cười, vuốt vuốt U Mãng nói:
- Chỉ là lấy được một thanh kiếm thôi mà, ta cũng có U Mãng rồi.
- Ta cũng không sao, ta đã nói đi theo mọi người là được, có bảo vật hay không cũng không quan trọng.
Hoa Phồn Không nhất thời ngượng ngùng nói, trái lại cũng cực kỳ thẳng thắn.
- Chuyện này để sau hãy nói, giờ chúng ta rời khỏi đây trước,
sợ là không bao lâu nữa ở đây sẽ có biến cố.
Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được không gian đằng sau mà sư phụ bố trí phong ấn thiên sát tứ phương đã đến thời gian sụp đổ rồi, tới lúc đó sẽ thu hút nhiều cường giả đến đây nên tốt nhất là rời khỏi đây trước.
- Vèo vèo...
Chỉ trong chốc lát, ba người đều biến mất trong khoảng không.
- Ầm... ình inh...!
Mà bọn họ rời đi chừng nửa canh giờ, phong ấn thiên sát bốn phía trong thâm cốc bắt đầu vỡ ra nổ tung, sau đó
hoàn toàn xuất thế.
- Lại xuất hiện phong ấn rồi, nhất định sẽ có bảo vật xuất thế!
- Chắc là động phủ thật sự của Khí Tôn xuất hiện rồi, mau đi đoạt bảo!
- ...
Trong nháy mắt, ở nơi phong ấn có vô số bóng dáng tiến về phía trước...
Tất cả cường giả đều cảm thấy chấn động phong ấn nổ tung, càng gấp rút lao về phía trước.
Vào lúc này, ba người Đỗ Thiếu Phủ, Dạ Phiêu Lăng và Hoa Phồn Không sớm đã rời xa nơi phong ấn nổ tung rồi.
- Giờ chúng ta đi đâu đây?
Trong thâm cốc, một rặng núi non đổ nát, Hoa Phồn Không hỏi hai người Đỗ Thiếu Phủ và Dạ Phiêu Lăng.
Đỗ Thiếu Phủ dừng bước, nhìn Dạ Phiêu Lăng hỏi:
- Ngươi thì sao, định đi đâu?
- Ta cũng chưa có nơi nào để đi, ta còn muốn tìm Dược Vương nữa, đến đâu cũng vậy.
Dạ Phiêu Lăng nhìn lại Đỗ Thiếu Phủ rồi hỏi:
- Còn ngươi, ngươi định đi đâu?
- Ta quay về Thiên Vũ học viện.
Đỗ Thiếu Phủ tính thời gian không sai biệt lắm, hiện tại tất cả ánh mắt của Hắc Ám sâm lâm đều chú ý đến động phủ của Khí Tôn, chắc không ai để ý đến Huyền Linh Thông Thiên Đằng và hắn, do vậy cũng nên trở về trường rồi, để tránh Âu Dương Sảng và Tiểu Hổ lo lắng.
Lời vừa nói xong, Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía Hoa Phồn Không, sau đó lấy túi càn khôn ra lục lọi một hồi, lấy ra không ít đồ rồi lại cho vào một túi càn khôn khác trực tiếp ném cho Hoa Phồn Không.
- Đây là túi càn khôn của ta, hình như cũng nhiều hơn không ít đồ.
Mở túi càn khôn ra, liếc sơ qua một cái, Hoa Phồn Không liền mừng rỡ không thôi, những thứ trong túi càn khôn này, chính là vật trong túi càn khôn của hắn trước đây, tuy rằng thiếu chút đồ vật vụn vặt trong đó nhưng giờ còn có giá trị hơn lúc đầu.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Hoa Phồn Không:
- Cho ngươi tất cả những thứ trong túi càn khôn đó, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, ngươi cũng không cần đi theo bọn ta nữa.
- Đây...
Hoa Phồn Không nhìn túi càn khôn trong tay, sau đó nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ và Dạ Phiêu Lăng, đang muốn nói gì đó thì ánh mắt bỗng nhiên nhìn lên trời.
- Vù vù...
Ngay giữa trời, một con Phi Ưng toàn thân đen kịt vỗ cánh bay tới, hơi thở mạnh mẽ, đôi cánh quét hết tất cả luồng khí nhộn nhạo trong không gian mà đến.
- Hắc Minh Yêu Ưng của Mạch Linh cảnh, là vật cưỡi hiếm hoi của Hắc Sát Môn, có thể cưỡi được nó ít nhất cũng phải là trưởng lão hoặc nhân vật có cấp bậc trong Hắc Sát Môn đó.
Hoa Phồn Không nhìn Hắc Minh Yêu Ưng đang bay giữa trời, vẻ mặt hơi biến, liền thu túi càn khôn vào trong lòng.
- Hắc Sát Môn!
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ cũng nhìn Hắc Minh Yêu Ưng đen kịt, ánh mắt còn nhanh hơn Hoa Phồn Không, đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, ba chữ Hắc Sát Môn này có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.
- Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công, ha ha, xem ra ta thật may mắn, hôm nay không ai có thể cứu ngươi rồi.
- Vù vù...
Sau câu nói cùng tiếng cười lạnh ấy, trên lưng Hắc Minh Yêu Ưng liền có năm bóng dáng rơi xuống, mang theo sát khí kinh người, từng ánh mắt lạnh lẽo ầm trầm đột nhiên nhìn xuống trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Giữa năm người đó, dẫn đầu là một thanh niên mặc áo đen, khoảng hai mươi năm tuổi, sắc mặt u ám, ánh mắt thâm độc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khóe miệng cong lên cười lạnh.
Mà nhìn về phía thanh niên hắc y đó, hai mắt Đỗ Thiếu Phủ trống rỗng, khóe miệng cũng cong lên cười theo, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười, chỉ là đôi mắt trong trẻo mà con ngươi lành lạnh lóe lên, nhỏ tiếng lẩm bẩm:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp.