Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 326: Cảm giác phong ấn.

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn nhóm người đế quốc Thiên Hồ kia lướt qua rời đi, ánh sáng trong đôi mắt Đỗ Thiếu Phủ âm thầm chớp động, thế giới của người tu hành, thực lực là trên hết, kẻ yếu thì bị ức hiếp, nếu không phải bản thân mình vừa bày ra thực lực đủ khiến cho người tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn Cảnh kia kiêng kỵ, đối phương lại làm sao có thể rời đi dễ dàng như vậy.

- Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự muốn giết lão già Vũ Hầu Bỉ Ngạn Cảnh kia.

Dạ Phiêu Lăng tiến đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, mang theo một chút ý cười, trong mắt cũng lộ ra một chút chấn động, đủ để nhìn ra, chỉ bế quan thời gian ngăn ngắn mấy ngày nay, thực lực của người này lại tăng lên không ít.

- Vũ Hầu Bỉ Ngạn Cảnh, giết thì rất phiền phức, hiện tại cũng không rảnh rỗi.

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, có thể đánh giết Vũ Hầu Huyền Diệu Cảnh, không có nghĩa là đủ để giết chết Vũ Hầu Bỉ Ngạn Cảnh, coi như liên thủ với Đỗ Tiểu Yêu, cũng sẽ khá là phiền toái.

Huống hồ hiện tại nơi đây lại có vô số cường giả, ngộ nhỡ gây ra phiền phức không tất yếu gì đó, thì sẽ rất phiền phức.

- Cơ thể ngươi thật kinh khủng.

Dạ Phiêu Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mạnh mẽ dùng thân thể đỡ một đòn của Vũ Hầu Huyền Diệu Cảnh mà không có chuyện gì, loại thân thể như vậy cũng quá kinh khủng.

- Là tên kia thực lực quá yếu, nếu đổi thành ngươi, ta cũng không dám làm như vậy.

Đỗ Thiếu Phủ nói, đây cũng là lời nói thật, nếu đổi thành một đòn của Dạ Phiêu Lăng, vậy cũng là không dám dễ dàng thử nghiệm dùng thân thể chống đỡ.

- Ta cảm nhận được dấu vết của phong ấn, bên trong có sóng năng lượng.

Đột nhiên, Đỗ Tiểu Yêu nói với Đỗ Thiếu Phủ, hai con ngươi màu vàng óng nhạt nhìn lên mảnh trời bên trái phía trên ngọn núi hoang vu trùng điệp.

- Trong phong ấn này còn có phong ấn hả?

Mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi động, đây đã là một mảnh đất phong ấn, lúc này không ngờ bên trong chỗ phong ấn này, dĩ nhiên còn có chỗ phong ấn khác.

Mà Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên sẽ không hoài nghi thiên phú của Đỗ Tiểu Yêu.

- Chúng ta đi đến bên kia nhìn xem.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn không gian bên trái, sau đó nói với Dạ Phiêu Lăng bên người.

Dạ Phiêu Lăng gật đầu, hai người đang chuẩn bị đi tới không gian bên trái kia, một bóng người lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, chính là Hoa Phồn Không cả người đầy rẫy vết thương kia.

Hoa Phồn Không nhìn hai người Đỗ Thiếu Phủ cùng Dạ Phiêu Lăng, cố gắng lấy dũng khí, nói:

- Hai vị, đa tạ ra tay cứu giúp, các vị đi đâu, ta có thể đi theo các vị chứ?

Dạ Phiêu Lăng cùng Đỗ Thiếu Phủ nhìn nhau, sau đó Dạ Phiêu Lăng nhìn Hoa Phồn Không, nói:

- Cứu ngươi, chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi vứt bỏ tính mạng trước mặt ta, chúng ta không cần người đi theo, ngươi đi đi.

- Ta biết các vị không cần người theo.

Hoa Phồn Không lau sạch vết máu ở khóe miệng, sắc mặt trắng bệch, nói:

- Người ta mang đến đều đã chết hết rồi, ta cũng bị thương không nhẹ, lần này người Thiên Hồ đế quốc đến đây không ít, ngộ nhỡ gặp gỡ mấy người đó, ta chắc chắn liền xui xẻo, cho nên, đi theo các vị khẳng định cũng an toàn hơn.

- Ngươi cũng thật là không khách khí, sự sống chết của ngươi, liên quan gì đến chúng ta, cứu ngươi, chỉ là bởi vì không muốn thấy ngươi chết ở trước mặt chúng ta, nếu chúng ta không nhìn thấy, vậy thì không liên quan rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hoa Phồn Không, thầm nghĩ người này đúng là kỳ quái.

Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn mang theo một người xa lạ ở bên người, như vậy cũng chẳng phải là chuyện tốt gì.

- Tại vì các vị cầm túi càn khôn của ta, nên để ta đi theo các vị đi, ta xem hai người hẳn là vừa mới đến đây không bao lâu, cũng nhất định là đến vì tìm kiếm bảo vật, ta đến chỗ phong ấn này được một thời gian rồi, giờ cũng hiểu khá rõ tình huống ở đây, những nơi nào đã bị người tìm qua, hay những nơi nào chưa được tìm đến, ta đều tương đối quen thuộc, để ta đi theo các vị, cũng không phải không có tác dụng.

Hoa Phồn Không nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Dạ Phiêu Lăng, bây giờ hắn đang bị thương, nếu tiếp tục ở lại chỗ phong ấn này, ngộ nhỡ gặp phải người của Thiên Hồ đế quốc hoặc là một ít kẻ địch bình thường, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, nhưng nếu như rời đi luôn, hắn lại không cam lòng.

Ánh mắt nhìn hai thanh niên trước mặt, Hoa Phồn Không tiếp tục nói:

- Các vị mang theo ta, cũng không cần tốn nhiều sức lực, thực lực của ta mặc dù không bằng các vị, hiện tại mặc dù còn bị thương, có điều trong tình huống bình thường, vẫn có năng lực che chở chính mình . Ngoài ra mặc dù Hoa Phồn Không ta không dám nói mình là người tốt, nhưng vẫn là người biết báo ân , các vị đã cứu ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không đâm sau lưng các vị, coi như các vị tìm được bảo vật rồi, đến lúc đó chia cho ta một ít là được rồi, cho dù không chia cho ta, ta có thể nhìn thấy bảo vật xuất hiện, vậy cũng đủ rồi.

- Đi thôi, chúng ta không cần người đi theo.

Dạ Phiêu Lăng lắc đầu, vẻ mặt từ từ thay đổi khiến người nhìn run sợ, lộ ra một luồng sắc bén, khiến người ta không dám tới gần.

- Vậy được rồi, đa tạ đã cứu mạng, lần sau có cơ hội ta sẽ báo ân.

Hoa Phồn Không cảm giác được hơi thở trên người Dạ Phiêu Lăng, khiến trong lòng hắn không nhịn được run sợ, sau khi chắp tay thi lễ, bèn dự định rời đi.

- Khoan đã, ngươi vừa nói ngươi tương đối quen thuộc nơi đây, phía trước bị người tìm qua chưa?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hoa Phồn Không, chỉ vào một mảnh ngọn núi trùng điệp phía trước bên trái kia hỏi.

Hoa Phồn Không ngẩng đầu nhìn bầu trời bên trái, sau đó trả lời Đỗ Thiếu Phủ:

- Phụ cận bên đó hẳn là đã bị người tìm qua, có điều chỗ xa xa kia thì không chắc, gần đây nghe nói có không ít cường giả đều đi tới bên đó, rất nhiều cường giả, khiến cho không ít người thực lực yếu không dám tới gần.

- Lão Dạ, để hắn đi theo chúng ta được không?

Đỗ Thiếu Phủ nghiêng người hỏi Dạ Phiêu Lăng.

- Ngươi quyết định là được.

Dạ Phiêu Lăng không có ý kiến, gật gật đầu với Đỗ Thiếu Phủ.

- Ta có thể để cho ngươi đi theo chúng ta, có điều ngươi cần phải nhớ kỹ, nếu ngươi dám có ý đồ gì, cũng đừng trách ta không khách khí!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hoa Phồn Không, thần sắc trong mắt hơi trầm xuống, lộ ra nhàn nhạt ý lạnh, khiến lòng người sợ hãi.

- Yên tâm đi, Hoa Phồn Không ta còn không phải loại người lấy oán báo ân!

Hoa Phồn Không vỗ bộ ngực nói.

- Vèo vèo. . .

Mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi động, sau đó ba người nhất thời nhảy lên vụt đi.

- Thiếu niên kia rốt cuộc là ai, thật là lợi hại.

- Ta nhớ ra rồi, thiếu niên kia hình như là người của học viện Thiên Vũ, lúc trước ở khách sạn Tứ Hải của Hắc Ám Thành, người hung hãn nhất chính là hắn.

- Ta cũng nhớ ra rồi, thiếu niên kia chính là người đội đấu bồng ở bên trong cửa hàng của Mục Gia giành mua đuợc Huyền Linh Thông Thiên Đằng, sau đó bị cường giả của một Các với một Bảo truy sát.

- Không ngờ hắn cũng xuất hiện rồi, thực lực hình như càng ngày càng mạnh!

- Thiếu niên kia, hình như tên là Đỗ Thiếu Phủ.

- …

Cùng với việc ba người Đỗ Thiếu Phủ lướt qua rời đi, không ít tiếng bàn luận bắt đầu khuếch tán ra.

Mà lúc này, ba người Đỗ Thiếu Phủ, Dạ Phiêu Lăng, Hoa Phồn Không rời đi, một lát sau đã xuất hiện ở một sơn mạch có rất nhiều người.

- Ầm ầm…

Khắp nơi đều có người tranh cướp đánh nhau, trên bầu trời cao xa, một cường giả độc nhãn đánh ra chưởng ấn, một vùng ánh sáng óng ánh bạo phát, ‘ ầm ầm ’ tiếng vang không dứt bên tai, như một mảnh lũ bất ngờ mãnh liệt, cuối cùng đánh bay một cường giả khác, bên dưới chưởng ấn, máu me đầm đìa, thân thể rơi xuống đất, cũng không biết là chết hay sống.

- Thực lực thật mạnh, lẽ nào đã đến Vũ Vương Cảnh rồi!

Đỗ Thiếu Phủ chấn động, rất xa, cũng có thể cảm giác được sự khủng bố của cường giả độc nhãn kia, loại uy áp kia, mặc dù các nhau rất xa nhưng vẫn cảm giác được Huyền Khí trong cơ thể muốn dừng lại .

- Ngay ở phía trước, phong ấn ở chỗ đó rất mạnh mẽ.

Ánh mắt Đỗ Tiểu Yêu tiếp tục nhìn phía trước, cảm nhận được phía trước có dấu vết phong ấn.

- Đi.

Đỗ Thiếu Phủ bay nhanh qua, không biết có phải là bởi vì Mạch Hồn hay không, lúc này hắn cũng mơ hồ cảm giác được không gian phía trước, tựa hồ là có một luồng hơi thở đang bị ngột ngạt muốn dâng lên.

- Nhìn kìa, hai vị Chưởng môn của Song Hận Môn đánh nhau với người khác!

- Hình như là tranh cướp một cái phù khí.

Trên một chỗ hẻm núi, một ông lão cao cao gầy gò, đang đánh nhau kịch liệt với hai ông lão mặc áo bào dài khoảng bảy mươi tuổi, dáng dấp của hai người kia giống nhau đến bảy phần giống như sinh đôi, ba luồng hơi thở kinh khủng khuếch tán, trong đó luồng hơi thở nào đều có khả năng bóp méo không gian.

- Ầm ầm ầm!

Khi ba người kia đánh nhau, huyền khí ngập trời, phù văn chói mắt, đại chiến kịch liệt, khiến người ta nhìn cũng run như cầy sấy.

- Thật là Hận Thiên Hận Địa của Song Hận Môn.

Trong đám người, Đỗ Thiếu Phủ nhìn ba người đang đánh nhau kịch liệt ở phía trên kia, trong đó hai ông lão bảy mươi tuổi, Đỗ Thiếu Phủ đã gặp qua, hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa Song Hận Môn, thực lực đều là Vũ Vương Cảnh.

Mà lúc này ông lão cao gầy còn lại kia, dĩ nhiên là có thể đánh ngang tay với hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa, trong lòng không khỏi thầm than, chẳng trách nói bên trong Hắc Ám Sâm Lâm có nhiều nhân tài ẩn dật, lúc này ông lão cao gầy kia thực lực liền cường hãn như vậy.

- Hận Thiên Hận Địa thực lực rất mạnh, liên thủ lại càng là cường hãn, liền ngay cả Mục Minh Thanh Bảo chủ Mục Gia Bảo, Tiết Thiên Cừu Môn chủ Hắc Sát Môn, còn có Vạn Tam Bàn Các chủ Vạn Vân Các bọn họ cũng phải kiêng kỵ .

Hoa Phồn Không nói với Đỗ Thiếu Phủ cùng Dạ Phiêu Lăng.

- Đi thôi.

Đỗ Thiếu Phủ cúi đầu lặng yên rời đi, không ít người của Song Hận Môn đã gặp qua mình, nếu có người nhận ra mình, đây tuyệt đối không phải một chuyện tốt đẹp gì.

Dựa theo sự chỉ đường của Đỗ Tiểu Yêu, để không làm người khác chú ý, lúc nhiều người Đỗ Thiếu Phủ đều rơi xuống đất lặng yên rời đi.

Ba người cũng thường xuyên gặp không ít người đánh nhau vì tranh giành, trong đó còn thiếu chút nữa bị kéo vào cuộc tranh giành kia, chỉ là có người cảm giác được hơi thở của ba người bất phàm, cũng lập tức rời đi, không dám trêu chọc.

Mà ở một chỗ bầu trời trên thung lũng, Đỗ Thiếu Phủ còn gặp được Bảo Chủ Mục Minh Thanh của Mục Gia Bảo đại chiến với Chưởng môn Tiết Thiên Cừu của Hắc Sát Môn.

- Ầm!

Một thanh chiến đao trong tay Mục Minh Thanh phù văn ngang trời, năng lượng kịch liệt gợn sóng, Huyền Khí ngập trời, bao phủ một mảnh trời rộng lớn, làm cho một mảng lớn không gian dập dờn.

- Phần phật!

Tiết Thiên Cừu nắm chặt một thanh Hắc Đao, sát khí ngập trời, làm người run sợ, tự dưng sởn cả tóc gáy.

- Ầm ầm ầm!

Hai người này không biết vì nguyên nhân gì mà đánh nhau, mỗi người bọn họ đều có khí thế trấn áp bầu trời, giơ tay nhấc chân làm người sợ hãi, tiếng nổ năng lượng vang lên không dứt bên tai, năng lượng kinh khủng bạo phát, khiến người ta không dám tới gần, nếu thực lực không đủ mà bị lan đến, kết cục có thể tưởng tượng được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)