- Tiểu tử, ngươi chê mình sống lâu quá rồi phải không!
Khoan bào trung niên Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh kinh ngạc, lập tức nổi giận, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Thân là chủ của một phủ, bình thường ai dám nói chuyện với hắn như vậy, vậy mà hai thanh niên choai choai trước mặt lại dám khiêu khích hắn như vậy, làm sao có thể không giận, nhất thời một cỗ khí tức Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh khủng bố hối áp xuống Đỗ Thiếu Phủ.
- Ngươi mới chê mình sống lâu, lăn đến nhận chết đi!
Vẻ mặt Đỗ Thiếu Phủ lạnh lùng bất động, bất sở vi động, khóe miệng cong lên cười nhạt, duỗi tay nhắm thẳng vào khoan bào trung niên quát lớn.
Đỗ Thiếu Phủ không chút nào đem khoan bào trung niên để vào trong mắt, tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh cũng từng giết qua, sợ gì một Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh.
Thật là một thiếu niên phách lối, đó là một chủ phủ của Thiên Hồ đế quốc đó, thực lực rất mạnh!
- Thiếu niên đó phỏng chừng có lai lịch là chủ của một đế quốc nào đó, bình thường không để ai vào trong mắt, nên giờ có một cường giả Vũ Hầu cảnh trước mắt mới cuồng ngạo như vậy.
Đám người bốn phía bắt đầu bàn luận sôi nổi, không có một ai xem trọng Đỗ Thiếu Phủ, một thiếu niên thực lực có mạnh hơn nữa chẳng lẽ có thể làm gì nổi một Vũ Hầu cảnh sao, điều này là không thể.
- Tên khốn kiếp, ngươi gặp xui xẻo rồi.
Chỉ có Hoa Phồn Không âm thầm cười, tuy rằng tử bào thiếu niên cũng là kẻ thù của hắn, lần trước suýt chút lấy mạng hắn, còn đoạt lấy Túi Càn Khôn của hắn, nhưng mà với tình hình lúc này, Hoa Phồn Không đương nhiên lựa chọn hắn cùng Đỗ Thiếu Phủ về một đội.
Lúc này Hoa Phồn Không chờ đợi kết cục của khoan bào trung niên kia, hắn đã tận mắt nhìn thấy tử bào thiếu niên kia hung hãn cỡ nào.
Nhưng Hoa Phồn Không lúc này cũng có chút lo lắng, khoan bào trung niên kia dù gì cũng là Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh. Từ lần trước trong nhà trọ Tứ Hải, dường như thực lực vẫn không đủ để làm khó một Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh.
- Tiểu tạp toái, bất kể ngươi là ai, hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Khoan bào trung niên cũng không nhịn được nữa, một cỗ sát ý trào ra, hàn mang tràn ngập trong mắt, thân ảnh đột nhiên vụt qua, Huyền Khí khởi động, tựa như một cơn lốc, vung một quyền trực tiếp đánh giết Đỗ Thiếu Phủ.
- Ầm!
Cường giả Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh vừa ra tay, khí tức cuồn cuộn, năng lượng cuốn gói tất cả như cơn lốc, kinh động lòng người!
Nơi thân ảnh khoan bào trung niên đi qua, không gian mơ hồ vặn vẹo, khí tức Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh bạo phát không chút giữ lại, một cỗ lực áp bức khủng bố kèm theo phù văn chớp lóe cuốn gói đi ra.
Khi tức hùng hồn như vậy, khiến cho người vây xem bốn phía xa xa đều cảm nhận được một lực áp bức cực đại, thực lực cường giả Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh, tuyệt đối đạt đến bước khủng bố cường hãn, dưới lực áp bức cực đại, Đỗ Thiếu Phủ vẫn không chút lay động, trường bào màu tím bay phấp phới.
- Ầm!
Trong điện quang hỏa thạch, Đỗ Thiếu Phủ mặc cho một chưởng ấn đánh tới lồng ngực, không tránh không né, trực tiếp chống lại một chưởng của Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh, một tầng phòng ngự đạm kim sắc trên người trực tiếp bị phá hủy, sau đó trưởng ấn rơi thẳng xuống lồng ngực.
- Tự tìm cái chết!
Mà đồng thời lúc này, thần sắc Đỗ Thiếu Phủ lạnh lẽo, trong thế giới thực lực vi tôn, bản thân mình há có thể nhân từ quá, trong đôi mắt thanh lãng, một thoáng sát ý tràn ra, phất tay động một cái, phù lục bí văn màu vàng bao phủ lòng bàn tay, một tay như bồ phiến vung ra.
- Vù vù!
Lúc này một tay Đỗ Thiếu Phủ đánh ra như đại bàng giương cánh, không gian lộ rõ vết lõm, kế thừa ý chí bá đạo của Kim Sí Đại Bằng, hung hăng giơ lên, dựa vào thế Bôn Lôi nặng nề giáng xuống đầu khoan bào trung niên.
Bất ngờ này, khoan bào trung niên tựa hồ như cảm giác được điều gì đó, song đồng bỗng nhiên co rụt lại, nhưng tất cả đều đã không kịp.
- Ầm!
Tiếng vang oi bức trầm thấp tuôn ra, khuếch tán phù văn khủng bố, năng lượng mạnh mẽ giống như một cơn lốc điên cuồng tràn ra, từng vết nứt nhanh chóng lan tràn trên mặt đất, hệt như chấn động.
- Ầm...
Đỗ Thiếu Phủ bị một chưởng của đối phương đánh loạng choạng lui về phía sau liên tiếp bảy bước mới đứng vững, chỗ đất dưới chân trở thành phấn vụn.
Nhưng lúc này trong con ngươi của khoan bào trung niên Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh tản ra không cam lòng, đầu người xem như là yếu ớt nhất toàn thân bị cơn lốc rung trời của Đỗ thiếu Phủ trực tiếp đập bể thành từng mảnh vụn.
Toàn bộ không gian xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.
Mà hết thảy đều vượt qua dự liệu của mọi người, mọi người vốn cho rằng tử bào thiếu niên chỉ quá cuồng vọng mà thôi, nhưng không ngờ được thực lực của tử bào thiếu niên lại khủng bố như vậy.
Cường giả Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh bị một chưởng liền bị vỡ nát đầu, thực lực bậc này khủng bố nhường nào!
Tất cả người của Thiên Hồ đế quốc lúc này cũng không khỏi ngây dại, trố mắt đứng nhìn mà không thể hoàn hồn lại.
- Ngươi cũng đi chết đi!
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ lui về phía sau mấy bước, ổn định thân thể, kim mang đột ngột bạo phát, huyền khí dưới chân tuôn ra, thân hình lơ lửng như thần, với tốc độ cực kỳ quỷ dị, trực tiếp đánh về phía trường y trung niên lúc này đang ngây ngốc đứng nhìn.
Ánh mắt trường y trung niên tản ra kinh hãi, nhưng tử bào thiếu niên đã nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn.
Một cỗ khí thế bá đạo hối áp đến, không gian đều bị phong tỏa, khó mà lui lại, trường y trung niên kinh hãi ngưng kết thủ ấn, phù văn tuôn ra, nối liền Vũ Mạch và Mạch Hồn Dung tạo thành một thể.
- Gào!
Toàn thân một con Xích Hồng bao phủ lân giáp, hư ảnh dị thú như hổ như sói xuất hiện, bắc sinh bốn cánh, khí thế cực kỳ hung hãn, giương cánh vút qua nhất thời càn quét Đỗ Thiếu Phiếu Phủ.
- Ầm!
Năng lượng khủng bố như một cơn lốc khuếch tán trên đỉnh núi, đất đá bay mù trời, mặt đất chấn động rạn nứt liên tục.
- Hừ!
Đỗ Thiếu Phủ hừ lạnh một tiếng, đối mặt với hư ảnh Mạch Hồn yêu thú hung hãn, trực tiếp tấn công, ngay lúc hư ảnh Mạch Hồn quét ngang đến, phất tay một cái liền hiện ra phù lục bí văn màu vàng bao vây trực tiếp chộp tới, mở rộng tay, vặn vẹo không gian.
- Vùn vụt...
Trong điện quang hỏa thạch, hư ảnh của Mạch Hồn yêu thú không biết tại sao đột nhiên trở nên sợ hãi, sau đó trực tiếp bị một trảo của Đỗ Thiếu Phủ xé nát, hóa thành một cơn lốc phù văn khuếch tán đi, khí tức khủng bố đến cực điểm.
- Giết!
Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục vút qua, với thế Bôn Lôi, một chưởng nặng nề đánh vào lồng ngực trường y trung niên khiến máu tươi điên cuồng trào ra.
-Ầm!
Song đồng trường y trung niên co rút hoảng sợ, vẻ mặt chấn động không cam lòng, nhưng vô lực ngăn cản chống đỡ.
- Phốc phốc!
Máu tươi phun ra, lồng ngực trường y trung niên trực tiếp bị vỡ nát, trực tiếp bị cường thế đánh chết.
Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh, không hề có chút lực đối kháng!
Thời gian chỉ mấy hơi thở mà thôi, một Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh và một Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh đều phơi thây tại chỗ.
- Cục cục!
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, nếu như hai trung niên bị cường giả khác đánh chết thì bọn họ còn thán phục chứ không cảm thấy chấn động như thế này.
Nhưng lúc này hai cường giả Vũ Hầu cảnh thế nhưng lại bị một tử bào thiếu niên giết chết, điều này chẳng phải rất chấn động sao!
- Khốn kiếp, ai dám giết người của Thiên Hồ đế quốc ta!
Bỗng dưng, một tiếng hét lớn truyền ra, trong không gian, một thân ảnh lưu quang vút qua, mang theo một cỗ khí tức hùng hồn phủ xuống.
- Ầm!
Người này đáp xuống bãi bỗn độn trên đỉnh núi, lúc này cả mặt đất đều đang rung chuyển.
Vừa đến là hai lão giả tầm năm mươi, mặt to trán rộng, ánh mắt sáng ngời, nhìn thấy hai cỗ thi thể trên mặt đất liền cực kỳ tức giận.
- Đại Phủ chủ, Lô Phủ chủ bọn họ đã bị tử bào thiếu niên kia giết rồi!
Trên đỉnh núi, hơn mười mấy mạch linh cảnh nhìn thấy hai lão giả giống như gặp được cứu tinh vậy, vội vàng xông đến, từng khuôn mặt kinh sợ tái nhợt.
- Tiểu tử, là ngươi đã giết người của Thiên Hồ đế quốc ta sao?
Hai lão giả nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt sáng ngời tản ra hàn quang, nhưng lại nhìn Đỗ Thiếu Phủ đầy nghi hoặc, chỉ là một thiếu niên thôi, thật sự có thực lực giết chết hai cường giả Vũ Hầu cảnh sao, trong đó còn có một Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh đó, dù cho hắn ra tay thì cũng khó mà thuận lợi giết được.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão giả, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nhau, trầm giọng:
- Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh mà thôi, mấy hôm trước còn giết hai tên, còn không mau cút đi, ta cũng giết luôn ngươi, cút ngay cho ta!
Tiếng hét như sấm, cuồn cuộn vang vọng, cực kỳ bá đạo!
- Trời ơi, thiếu niên này thật sự đã giết Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh sao?
Người vây xem bốn phía trong lòng chấn động, ánh mắt run rẩy nhìn về phía tử bào thiếu niên, không nhịn được mà rùng mình.
Hai lão giả của Thiên Hồ lúc này nhất thời run rẩy, hắn cũng chỉ là Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh mà thôi, nếu như thiếu niên này nói là sự thật, vậy sợ là hắn cũng sẽ bị thiếu niên này đánh chết.
- Chúng ta đi.
Sau khi hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, lão giả cắn răng nói với mười mấy người có tu vi Mạch Linh cảnh đằng sau, liền phất tay áo rời đi.
Lão giả này sợ rồi, thiếu niên choai choai đó dễ dàng giết được hai Vũ Hầu cảnh, sợ là hơn phân nửa đều nói thật, thật sự đã từng giết Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh.
Hơn nữa, một đại thiếu niên có thực lực như thế xuất hiện đủ để chứng minh thiên phú khủng bố nhường nào, sợ là có gia tộc hoặc tông môn không tầm thường ở phía sau, phần lớn đều có cường giả siêu cấp đi theo, ngộ nhỡ khiến cho cường giả siêu cấp đằng sau chú ý thì càng hỏng bét.
- Vèo vèo....
Nhìn thấy Đại Phủ chủ đều đã rời đi, mười mấy Mạch Linh cảnh cũng không dám ở lại, liền hoảng sợ đi theo.
- Vù vù!
Bốn phía nhất thời không dám thở mạnh, một cường giả Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh vừa giận giữ đi đến mà chớp mắt đã bị tử bào thiếu niên quát cho kinh sợ, tử bào thiếu niên đó bá đạo mạnh mẽ nhường nào.