- Động phủ Khí Tôn lưu lại, nghe nói Khí Tôn là đại sư luyện khí có trình độ cao nhất cả Trung Châu vào nghìn năm trươc, đi ra từ trong Hắc Ám sâm lâm, danh chấn cả Trung Châu. Tất cả mọi người đều cho là Khí Phù Sư trong Linh Phù sư, tuy rằng có thể luyện chế ra linh khí, phù khí... nhưng phần lớn đều là nâng cao thực lực của người khác, còn thực lực của bản thân lại không quá mạnh. Khí Phù Sư và TRận Phù Sư đồng cấp, Dược Phù Sư, so với tu luyện giả thì thực lực của bản thân yếu nhất.
Nhưng Khí Tôn lại phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người, nắm vững phương diện chế tạo, khôi lỗi mà Khí Tôn luyện chế uy năng ngập trời, dựa vào luyện khí trở thành cự phách chí tôn một phương.
Có lời đồn rằng, Khí Tôn vì luyện chế kiện thần binh cuối cùng thất bại mà bỏ mình, có lẽ đã bỏ mạng trong Hắc Ám sâm lâm. Bởi vậy hàng ngàn năm nay, cũng có truyền thuyết về động phủ của Khí Tôn, nghe nói ai tìm được động phủ đó thì sẽ lấy được vô số trọng bảo, thậm chí có thể được Khí Tôn truyền lại, phải biết rằng, Khí Tôn tiền bối khi đó có tu vi Linh Phù Sư bát tinh, cùng cấp với cường giả Vũ Tôn cảnh!
Dạ Phiêu Lăng nói ra, trong ánh mắt lộ ra sự kính nể và khao khát, lập tức liền khái quát qua một lần tình hình Khí Tôn động phủ với Đỗ Thiếu Phủ, những điều này cũng là hắn nghe nói mà thôi nên cũng không biết là thật hay giả.
- Linh Phù Sư bát tinh, đồng cấp với Vũ Tôn cảnh.
Nghe vậy sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ liền trầm xuống, trình độ như vậy, không hổ là cường giả ngàn năm trước đứng vững giữa Trung Châu, sau đó nhìn Dạ Phiêu Lăng hỏi:
- Vậy sao ngươi không đi tìm kiếm động phủ của Khí Tôn đi?
-Những ngày này có không ít người xông vào đây, sợ ảnh hưởng đến ngươi bế quan.
Dạ Phiêu Lăng đáp.
- Đa tạ.
- Ngươi có hứng thú đi xem một chút không, phỏng chừng tin tức xuất hiện nơi phong ấn cũng chưa truyền ra được bao lâu, ta sợ muộn nhất là mấy ngày này sẽ có cường giả Trung Châu nhận được tin tức mà đến tìm kiếm Khí Tôn động phủ trước.
Dạ Phiêu Lăng nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Đương nhiên là có hứng thu, cùng đi đi.
Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên thích thú, ở đây đợi lâu như vậy, chính là đợi cơ duyên tạo hóa này.
Hai người cũng không cần thu dọn cái gì, liền tung người bay lên không trung, thân ảnh lao vút đến nơi phong ấn.
Ở nơi phong ấn đã không còn có phong ấn, giống như căn cứ trống rỗng khiến nhiều chỗ trong sơn mạch bát ngát mênh mông.
Chỉ là nhiều hơn cả một vùng núi non, trong không khí tràn ra sát khí, khắp nơi không có mọt ngọn cỏ, không hiểu sao chỉ là một mảnh hoang vu.
- Đúng là đáng sợ, một cường giả Vũ Hầu cảnh cũng bị xé nát, khôi lỗi đáng sợ.
- Ta còn nhìn thấy Thạch Long đế quốc Khâm Châu Phủ Khâm Châu Hầu đã bỏ mình, hắn đến nơi phong ấn tìm bảo vật, nghe nói đã đoạt được kiện linh khí thứ nhất, cuối cùng lại bỏ mình ở nơi đây, không biết là bị ai giết người đọat bảo nữa.
- Chuyện này có gì kỳ quái đâu, đây là Hắc Ám sâm lâm, cũng không phải là Thạch Long đế quốc, phủ chủ Khâm Châu Phủ trong Hắc Ám sâm lâm chẳng là cái gì hết.
- ...
Trên vai Đỗ Thiếu Phủ mang theo Đỗ Tiểu Yêu cùng với Dạ Phiêu Lăng tiến vào nơi phong ấn, trên đường thấy không ít thi thể, không ít địa phương có vết tích chém giết.
Từ trong những lời bàn luận, hai người Đỗ Thiếu Phủ và Dạ Phiêu Lăng cũng biết được không ít tin tức về nơi phong ấn hiện giờ.
Nghe đâu mấy ngày qua, nơi phong ấn xuất hiện mấy kiện phù khí.
Càng ngày càng nhiều cường giả nghe được tin tức, có cường giả Thạch Long đế quốc, cũng có cường giả của mấy đế quốc xung quanh, đều nhao nhao đến nơi phong ấn.
Nhưng cũng có không ít cường giả đã bỏ mình, mỗi ngày đều có đại chiến, mỗi ngày đều có tranh đoạt.
Một mảnh đất lớn này, tử thương vô số, sát khí ngập trời.
cường giả Nhất Các Nhất Bảo Song Môn cũng sớm tiến vào trong nơi phong ấn, nhưng đã mấy ngày trôi qua, tuy rằng xuất hiện không ít linh khí và phù khí, nhưng vẫn chưa có ái phát hiện được động phủ thật sự của Khí Tôn.
... ... ...
- Bịch bịch bịch!
Trong sơn mạch sát khí xào xạc, thanh âm ầm ầm không ngừng vang vọng.
Xung quanh đỉnh núi, hơn mấy trăm thân ảnh đang vây xem đại chiến nhưng lại không dám lại gần.
Trên đỉnh núi lúc này đang đứng hơn mười mấy người, trang phục không đồng nhất, nhưng hơi thở trên người đều cực kỳ khủng bố, thực lực thấp nhất cũng là Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh trở lên.
Trên sườn núi còn có mười mấy cỗ thi thể, đương nhiên vừa mới trải qua một trận đại chiến, mười mấy người đã bỏ mình.
Trên đỉnh núi, lúc này có ba người đang kịch liệt giao thủ, ba người đều có tu vi Vũ Hầu cảnh, giơ tay nhấc chân xoay uốn giữa không gian, năng lượng mạnh mẽ chấn động như sóng cả cuộn trào mãnh liệt, năng lượng oi bức đang không ngừng vang vọng giữa không gian.
- Ầm... bịch...!
Nhìn lên, hai người trung niên trong ba người tu vi Vũ Hầu cảnh đang bao vây tấn công một đại hán. Đại hán bị bao vây đó bộ dạng tứ tuần, thân cao bảy thước, dáng người hơi gầy, mặc một bộ áo đuôi ngắn bó sát người, đặc biệt là hai kẻ trung niên đang bao vây, trong đó một người là cấp độ Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh, đại hán đó cuối cùng ngày càng đuối sức không chống lại được.
- Ồ, người đó hình như có chút quen thuộc.
Trong đám người, một thanh niên choai choai mặc tử bào mang theo một tiểu mi hầu trên vai nhìn về phía đại hán đang rơi vào thế hạ phong ở giữa không trung, nhướng chân mày, tựa hồ có chút quen mắt, chính là Đỗ Thiếu Phủ đến đây góp vui.
- Trong nhà trọ Tứ Hải, chính là cái tên mà ngươi đã tha cho đó.
Dạ Phiêu Lăng nói.
- Hình như ta nhớ ra rồi, tên đó cũng chả phải tốt đẹp gì, nhưng đối với người của mình cũng không tồi, rất có nghĩa khí.
Đỗ Thiếu Phủ đã nhớ ra, đại hán đó hình như là Khôi Sát Bang bang chủ Hoa Phồn Không khi đó ở nhà trọ Tứ hải trong Hắc Ám sâm lâm, không ngờ lại gặp hắn ở đây.
- Ầm!
Rốt cục, hay tay của Hoa Phồn Không cũng không địch lại được bốn tay, bị trung niên Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh trực tiếp đập một quyền vào sau lưng, thân ảnh từ khoảng không ngã xuống sườn núi, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Ù ù...
Trên sườn núi, thân thể Hoa Phồn Không ngã lộn mười mấy thước mới dừng lại, sắc mặt trắng bệch.
Hai trung niên lại lần nữa vây lấy Hoa Phồn Không, trong đó có một người áo dài, phong thái không tầm thường, nhìn Hoa Phồn Không trên đất, trong mắt tràn ra lạnh lẽo, quát lớn:
- Giao ra linh khí đã lấy được!
- Phi!
Hoa Phồn Không đứng dậy, nôn ra một ngụm máu còn sót lại trong miệng, ánh mắt hiện lên tia máu, nhìn về phía trường y trung niên vừa mới nói chuyện, ghì giọng:
- Giết huynh đệ của ta còn muốn lấy linh khí sao, nằm mơ!
- Không giao ra linh khí, vậy thì chết đi!
Trường y trung niên tiếp tục lạnh giọng.
- Ha ha!
Hoa Phồn Không cười ha ha, lại lạnh giọng:
- Thiên Hồ đế quốc các ngươi cho ta là tên ngốc à, dù có giao cho các ngươi sợ là ta cũng chả có chỗ tốt nào, huống chi người giết huynh đệ của ta, còn muốn linh khí của ta, các ngươi đều coi người của Hắc Ám sâm lâm chúng ta là loại nhu nhược chắc!
Trường y rung niên cười lạnh, trong mắt mang một cỗ ưu việt, Thiên Hồ đế quốc mạnh hơn Thạch Long đế quốc không ít, huống chí tên gia hỏa trước mắt lại là người của Hắc Ám sâm lâm. Bọn họ đều khinh thường Hắc Ám sâm lâm, giống như là người trong thành đều khinh thường ổ bình dân vậy.
- Ngươi không có sức mạnh đó đừng nên phô trương thì hơn, nếu đã không giao ra vậy ta chỉ đành thành toàn cho ngươi rồi!
Lời vừa nói xong, trường y trung niên liền khí tức bạo phát, chấn động cuồn cuộn, đánh tới Hoa Phồn không.
- Uỳnh!
Mà ngay lúc ấy, một thân ảnh hắc bào quỷ dị xuất hiện ngay trước mặt Hoa Phồn Không, cũng đánh ra một quyền chống lại trường y trung niên.
Ầm!
Truyền ra sự oi bức trầm thấp, năng lượng bạo động trút xuống, thân ảnh hắc y chỉ hơi chao đảo một cái mà trường y trung niên lảo đảo lùi lại mấy bước, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất thời ngẩng đầu nhìn về phía người chen ngang giữa chừng.
Đột nhiên xuất hiện một thân ảnh hắc y, chính là Dạ Phiêu Lăng, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương.
- Là ngươi sao... tiểu huynh....
Hoa Phồn Không sửng sốt, lập tức liền nhận ra Dạ Phiêu Lăng, nhất thời trên mặt lộ vẻ vui mừng, vốn định gọi là tiểu huynh đệ nhưng nghĩ đến tối hôm đó trong nhà trọ Tứ Hải tận mắt nhìn thấy thực lực khủng bố của hắc bào thanh niên này, ba chữ tiểu huynh đệ liềnbị nuốt xuống họng.
- Thật không hiểu nổi, sao ngươi lại thích xen vào chuyện của người khác vậy.
Thanh âm nhàn nhạt truyền ra, Đỗ Thiếu Phủ cũng xuất hiện bên cạnh Dạ Phiêu Lăng, Đỗ Tiểu Yêu ở trên bả vai,
con ngươi vàng nhạt đều đang đánh giá khắp nơi.
Khi Hoa Phồn Không nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ cũng kinh ngạc không ít, hắn chính là tử bào thiếu niên hung hãn sát phạt đó.
Dạ Phiêu Lăng liếc nhìn Hoa Phồn Không, sau đó mỉm cười nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Gia hỏa này là ta nợ một ân tình cứu mạng trong tay ngươi, lúc này nhìn thấy đương nhiên không muốn hắn chết trước mặt ta rồi.
- Vậy cũng phải, nếu như để hắn chết trước mặt ngươi, đúng là không thoải mái, ta không có giết gia hỏa này, để hắn chết trước mắt ta, cũng có chút không thoải mái.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, xem như là rất hiểu cảm nhận của Dạ Phiêu Lăng.
Hai người nói chuyện, căn bản không có để ý tới Vũ Hầu cảnh trung niên, thậm chí không hề liếc mắt lấy một cái.
- Tiểu tử này ở đâu ra, dám xem vào chuyện của người khác!
Thấy Dạ Phiêu Lăng và Đỗ Thiếu Phủ nhúng tay vào, một người trung niên khác từ nãy đến giờ một mực không nói gì, sắc mặt rất khó coi, thân mặc khoan bào, tu vi Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh, thanh âm lành lạnh.
Sau này các ngươi có thể đi được bao xa thì cứ đi, người này các ngươi giết không nổi đâu!
Đỗ Thiếu Phủ có chút nghiêng người nói với khoan bào trung niên.
- Tiểu tử, khẩu khí cũng cuồng vọng ghớm, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, trước mặt Thiên Hồ đế quốc ta, không phải ngươi có thể quản việc của người khác, tốt nhất là cút ngay cho ta!
Khoan bào trung niên trầm giọng nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
- Ngươi tự tìm cái chết!
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhất thời run lên, vẻ mặt bỗng nhiên u ám lạnh lẽo.