Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 322: Động phủ của khí tôn

Chương Trước Chương Tiếp

Cùng thời gian này, dấu tay Đỗ Thiếu Phủ biến hóa, không chế được năm dòng năng lượng chấn động phù văn trong Linh Lô Phù Đỉnh, một cỗ khí tức nỏng bỏng nhất thời gào thét ra, bao quanh giao huyết của Huyền Vân Xích Giao bắt đầu luyện hóa.

Muốn luyện hóa tất cả tạp chất, giữ lại huyết tinh tinh khuyết cuối cùng nhất phạt cốt tẩy tủy.

Thời gian dần trôi, quá trình luyện chế này đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói cũng cực kỳ tiêu hao.

Tinh thần lực cảm giác được sự biến hóa trong Linh Lô Phù Đỉnh, bao gồm nhiệt độ, sự biến đổi của giao huyết..., bất kỳ một tia biến hóa nhỏ bé nào, Đỗ Thiếu Phủ cũng không dám buông lỏng.

Tuy rằng đây không phải luyện chế thuốc, nhưng nếu có chút sai sót nhỏ đều có thể phá hủy giao huyết quý giá này.

Dù gì cũng là Linh Phù Sư tứ tinh, cấp bậc tinh thần lực tăng vọt không ít, sau bảy tám canh giờ không ngừng kiên trì tinh luyện, trong Linh Lô Phù Đỉnh, một cỗ năng lượng cực kỳ tinh khiết bắt đầu chấn động.

- Ào ào...

Trong Linh Lô Phù Đỉnh, phù văn bắt đầu nhúc nhích, ánh sáng tràn ra, giao huyết lúc này đã đạt đến bước tinh khiết nhất, ẩn chứa năng lượng dồi dào cực hạn không ngừng truyền ra tiếng gào thét của giao long, kinh động lòng người.

- Đùng...đoàng...!

Linh Lô Phù Đỉnh lắc lư lảo đảo, tựa như là bên trong đang có một con giao long chuyển động cuồn cuộn, muốn phá hủy Linh Lô Phù Đỉnh của Đỗ Thiếu Phủ.

Huyết tinh yêu thú ân chứa năng lượng yêu thú, đối với nhân tộc lấy được yêu thú mà nói, trừ bí cốt ra, bảo vật quan trọng nhất chính là đạt được huyết dịch ẩn chứa tinh huyết trong đó.

Tuy rằng mọi người đều biết, bí thuật và thù năng mạnh nhất của yêu thú đều được giấu ở trong bí cốt.

Nhưng trong huyết dịch ít nhiều cũng ẩn chứa một chút, nếu như đạt được, giá trị liên thành.

Yêu thú càng mạnh, huyết tinh càng quý báu, huyết dịch yêu thú cao cấp đó là bảo vật trong bảo vật, còn trân quý hơn những thiên tài địa bảo khác nhiều.

- Ầm ầm!

Cuối cùng, tiếng gào thét trong Linh Lô Phù Đỉnh cũng tới cực hạn, sau một trận rít gào kịch liệt, một tia sáng chói mắt lao ra từ trong Linh Lô Phù Đỉnh phóng lên cao, tia sáng chói mắt chiếu rọi động phủ to lớn, khắp sơn động đều là phù văn chói mắt, sau đó liền hóa thành một con Huyền Vân Xích Giao.

Hư ảnh của Huyền Vân Xích Giao này dài mấy trượng, uy vũ dữ tợn, hệt như vật sống, ánh mắt giao long nhìn Đỗ Thiếu Phủ giống như là muốn xé nát Đỗ Thiếu Phủ để trả thù.

Toàn thân yêu giao tràn ra uy áp khủng bố, khí tức hoàn toàn không ở trong bản thể còn sống ban đầu, chấn động lòng người, uy áp đáng sợ, khiến người ta run như cầy sấy.

- Ngươi sống ta còn đập chết được ngươi, chết rồi còn phách lối sao!

Đỗ Thiếu Phủ di chuyển, ngưng kết thủ ấn, duỗi ra một cánh tay, phù lục bí văn màu vàng bao phủ lòng bàn tay, tầng tầng lớp lớp, rậm rạp chi chít, bá đạo sắc bén, một tay ngay tức khắc vỗ tới hư ảnh Huyền Vân Xích Giao, như Kim Sí Đại Bằng giương cánh.

- Vùn vụt!

Hư ảnh của Huyền Vân Xích Giao liền bị một tay của Đỗ Thiếu Phủ đập vỡ, hóa thành huyết dịch sáng chói, tiếng vùn vụt lại lần nữa rơi xuống Linh Lô Phù Đỉnh, trong Linh Lô Phù Đỉnh tràn ra phù văn chói mắt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như tia sáng mặt trời.

- Bắt đầu!

Rồi Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên mở miệng hút một cái, lại ngưng kết thủ ấn, trong Linh Lô Phù Đỉnh có một dòng huyết tinh lỏng sáng chói, đi kèm với hàng nghìn tia sáng hệt như chùm tia sáng rực rỡ, trực tiếp bị Đỗ Thiếu phủ hút vào trong miệng.

Dòng huyết tinh lỏng như là ẩn chứa năng lượng khủng bố sục sôi, mang theo ánh sáng rực rỡ bao vây lấy Đỗ Thiếu Phủ.

- Gào gào...

Huyết tinh được Đỗ Thiếu Phủ hút lấy toàn bộ vào trong miệng, từng tiếng gào thét của giao long mơ hồ được truyền ra từ yết hầu của Đỗ Thiếu Phủ.

- Ào...

Tinh huyết của Huyền Vân Xích Giao bị Đỗ Thiếu Phủ nuốt vào trong bụng, Linh Lô Phù Đỉnh hóa thành phù văn thiêu tán huyền ảo trở lại trong cơ thể, mà ngay sau đó sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ liền đỏ ửng lên, tinh huyết của Huyền Vân Xích Giao vừa tiến vào trong cơ thể thoáng chốc muốn xông ra ngoài.

Cỗ năng lượng cuồng bạo tràn đầy trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ va nhau, lan rộng khắp lục phủ ngũ tạng, thẩm thấu vào bắp thịt gân cốt và tế bào, khiến cho gương mặt Đỗ Thiếu Phủ nhất thời đỏ ửng lên.

Cỗ năng lượng dồi dào đó giống như vạn thú đang chuyển động trong cơ thể, như muốn phá hủy toàn bộ thân thể Đỗ Thiếu Phủ.

Cỗ năng lượng chấn động cuồng bạo muốn xé nát cơ thể Đỗ Thiếu Phủ ra thành từng mảnh vụn.

Mà đây là Đỗ Thiêu Phủ thôi, đổi lại là người khác có tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh trực tiếp nuốt lấy huyết tinh của Huyền Vân Xích Giao, sợ là cơ thể là đã nổ tung mà chết tại chỗ.

- A...

Đau, cực đau, giống như muốn xé nát cơ thể thành thiên đao vạn quả, với sự nhẫn nại của Đỗ Thiếu Phủ, lúc này cũng khó mà chịu đựng, không nhịn được kêu lên thành tiếng.

Tựa hồ kêu lên thành tiếng chí ít cũng dễ chịu hơn đôi chút.

Đau đớn kịch liệt, muốn chống lại sự xé nát đau đớn ấy, khiến Đỗ Thiếu Phủ khổ không thể tả.

Nhưng Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ hét lên mấy tiếng liền cố kìm nén lại, giờ không phải là lúc kêu gào, mục đích uống tinh huyết cuồng bạo xuống chính là tu luyện phương pháp luyện thể tầng thứ hai phạt cốt tẩy tủy, hiện tại đang là lúc cần huyết tinh yêu thú ẩn chứa năng lượng cuồng bạo mới có thể đạt được hiệu quả nên có.

Ngưng kết thủ ấn, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu tu luyện, lấy Huyền Khí dẫn dắt năng lượng huyết tinh cuồng bạo trong cơ thể để phạt cốt tẩy tủy, khiến thể xác ngày càng mạnh mẽ.

Có Huyền Khí dẫn dắt, đau nhức trong cơ thể khiến cho Đỗ Thiếu Phủ chảy mò hôi lạnh, nhưng cũng cố nén không phát ra một tiếng.

Trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ từ từ tràn ra quang mang, ánh sáng lấp lánh, phù văn lóe lên, ảo diệu sinh sôi.

Phù văn lấp lánh rực rỡ không ngừng dao động, cuối cùng hóa thành hư ảnh một con Huyền Vân Xích Giao, như ẩn như hiện bao phủ quanh Đỗ Thiếu Phủ.

Hư ảnh Huyền Vân Xích Giao từ đầu tới chân đều xoay quanh người Đỗ Thiếu Phủ.

- Gào gào!

Giao long gào thét, dữ tợn hung hãn, giống như muốn trực tiếp xé rách Đỗ Thiếu Phủ thành từng mảnh vụn.

- Gào gào...

- Vù vù...

Bên trong núi, tiếng thú không ngừng gào thét, từ trong núi lao ra vô số hung cầm mãnh thú, tựa hồ có một cỗ sát khí từ nơi sâu trong núi tràn ra, khiến hung cầm mãnh thú chỉ có thể cách xa, không dám lại gần.

Vô số người đều hướng đến nơi sâu trong núi, tất cả mọi người đều tìm động phủ của cường giả, nghe nói trong động phủ của cường giả đó có vô số bảo vật, có trọng bảo thần binh.

- Nghe đâu ở phía trước có người đã nhìn thấy phong ấn, chỉ là những người tiến vào đó đề chết hết rồi, bị phong ấn đánh chết, đều là Mạch Linh cảnh tu vi.

- Ta nghe nói có người đã gặp khôi lỗi, một khôi lỗi rất cao cấp, đánh chết Mạch Linh cảnh như không có gì, Vũ Hầu cảnh cũng không dám tùy tiện đối kháng.

- Không phải chứ, loại khôi lỗi ít ỏi đó sao lại có thể tùy tiện xuất hiện ở đây.

- Lời đồn nhất định là chính xác, trong Hắc Ám sâm lâm có động phủ của cường giả, ta trông thấy cường giả của Song Hận Môn đều đến rồi.

- Ta cũng nhìn thấy Mục bảo chủ Mục Gia Bảo rồi.

- Nghe đâu bọn họ là cường giả siêu cấp Vũ Vương cảnh, bọn họ mà đến sợ là nếu có bảo vật thì chúng ta cũng không lấy được.

- Cũng chưa hẳn, bảo vật xưa nay đều là người có duyên mới đạt được, không có liên quan gì đến thực lực lắm, chỉ là thực lực ngang tàng một chút thì sức cạnh tranh càng lớn mà thôi.

- ...

Trong sơn mạch là mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều có người bàn luận, bất ngờ nổi lên phân tranh, cũng thu hút càng nhiều người đến tụ tập.

- Ở một nơi trên ngọn núi, mây mù lượn quanh đỉnh núi, hơn mười thân ảnh đang nhìn về phía trước, hơi thở sắc bén mạnh mẽ, chính là Mục Gia Bảo bảo chủ, Mục Minh Thanh, Mục Chính Hạo....

- Phong ấn chắc là sắp bị phá rồi, động phủ của Khí Tôn quả nhiên ở trong Hắc Ám sâm lâm.

Mục Minh Thanh nhìn rặng núi tràn ra sát khí kinh người ở phía trước, ánh mắt lúc này cũng đầy khao khát và nóng bỏng.

- Cha, động phủ của Khí Tôn, đây là sự thật sao?

Mục Chính Hạo ở đằng sau hỏi Mục Minh Thanh.

Mục Minh Thanh hơi xoay người nhìn Mục Chính Hạo nói:

- Hiện giờ xem ra chắc là thật rồi, Khí Tôn động phủ được giấu trong Hắc Ám sâm lâm, truyền thuyết lưu truyền ngàn năm, không có lửa thì làm sao có khói.

Dừng lại một chút, Mục Minh Thanh tiếp tục nói:

- Chỉ có điều hiện tại không có mấy người nhớ được truyền thuyết đó rồi. Nghe đồn lúc đầu không ít các đại môn đại phái ở Trung Châu, những cường giả đứng đầu đều đến Hắc Ám sâm lâm tìm kiếm đó. Nhưng bọn họ tìm mười mấy năm cũng không có phát hiện gì. Bởi vậy ngàn năm nay truyền thuyết đã bị quên lãng, những người nghe nói đến truyền thuyết này cũng không tin là thật, nhưng xem ra hiện giờ tất cả đều là sự thật.

- Đại ca, Hận Thiên Hận Địa, Vạn Tam Bàn, Tiết Thiên Thù bọn họ đều đến rồi, không ít những kẻ vô danh cũng đứng ngồi không yên, xem ra lần này ắt phải có một trận tranh đoạt rồi.

Lỗ Lâm Triều nói với Mục Minh Thanh.

- Khí Tôn động phủ, không thể coi thường, ai cũng sẽ không nhịn được, bọn họ đương nhiên đều quay lại, hi vọng tin tức vẫn chưa bị truyền ra, nếu không, những kẻ đứng đầu kinh khủng ở Trung Châu cũng sẽ tiến vào Hắc Ám sâm lâm, đến lúc đó ắt tạo ra một trận đại nạn tại Hắc Ám sâm lâm.

Đầu lông mày Mục Minh Thanh hơi cau lại, không khỏi có chút lo lắng.

.... .... ....

Mây mù bao phủ, núi cao chót vót, từng cỗ sát khí sắc bén tràn ra, khiến cho hung cầm mãnh thú không dám mạo hiểm lại gần.

Trên tảng đá, rất nhiều cường giả của Hắc Sát Môn đang đứng, nếu như Đỗ Thiếu Phủ cũng ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra trong đó có không ít người quen.

- Cha, động phủ của Khí Tôn có thật sao?

Tiết Vân Minh hỏi Tiết Thiên Thù đang đứng phía trước.

Xem tình hình hiện giờ, chắc là thật rồi.

Tiết Thiên Thù gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, trong mắt cũng tỏa ra sự khát khao và chờ mong.

- Khí Tôn là ai, sao con chưa từng nghe nói đến?

Tiết Vân Minh lại hỏi phụ thân.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)