Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 320: Khoản nợ nhiều không lo.

Chương Trước Chương Tiếp

Những người này dường như đến trước để tìm thứ gì đó nên mới ùn ùn kéo tới đây, kinh động dãy núi bốn phía, khiến các loài chim bay đi tán loạn, mãnh thú ngủ đông ở ẩn.

Trong khe núi, sơn cốc, vách núi đá, rừng rậm...

Tất cả mọi người đang lùng sục khắp nơi, cũng bị động tĩnh kinh người xuất hiện mấy ngày trước hấp dẫn đến đây.

Nhưng sau khi động tĩnh đó xảy ra cũng không thấy xuất hiện lại, điều này khiến tất cả mọi người lâm vào trạng thái mơ hồ, không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.

- Truyền thuyết có thật sao, bên trong rừng rậm Hắc Ám thật sự cất dấu động phủ của cường giả sao?

- Hẳn là thật. Vài ngày trước xuất hiện hào quang xông thẳng lên trời, đất rung núi chuyển, hẳn là động phủ đang bị ẩn dấu của cường giả sắp xuất thế.

- Nghe đồn cường giả kinh thiên, trong động phủ có trọng bảo thần binh.

Bên trong rừng rậm thi thoảng có tốp năm tốp ba, bảy tám phần người giúp đều nghị luận rằng tất cả những người nhận được tin tức đều hướng tới đây, ai cũng mơ tưởng sẽ tìm được bảo vật.

Tất cả mọi người cũng không quên phải đề phòng. Nơi đây là bên trong rừng rậm Hắc Ám, càng nhiều người thì cuộc phân tranh đương nhiên sẽ càng diễn ra không ngừng, cũng có khi có người nói chuyện với nhau không hợp vài câu liền vung tay động thủ.

Trong một sơn mạch lớn dần trở nên hỗn loạn, cũng dần càng ngày càng náo nhiệt.

Hoàng hôn, ánh chiều tà bao phủ, màn đêm dần buông xuống.

- Oanh!

Đột nhiên ở chỗ sâu bên trong dãy núi, đất rừng lại một lần nữa rung chuyển, phía trước có ánh hào quang phóng thẳng lên trời, khí tức khuếch tán không gian.

Trong luồng khí tức khuếch tán kia thấp thoáng lan tràn một cỗ hơi thở hung sát vô cùng kinh khủng.

Hơi thở này giống như của mãnh thú thức tỉnh, khiến những mãnh thú ngủ đông, ở ẩn khắp dãy núi, khiến trong lòng những tu luyện giả sinh ra cảm giác sợ hãi, linh hồn dao động kịch liệt.

- Thật là một cỗ khí tức khủng khiếp!

Chờ đến khi cỗ khí tức này lan ra, mọi người ngay lập tức cảm thấy kinh hãi.

Nhưng tất cả những điều đó ngay sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, không còn bất cứ dấu vết nào để mà nói nữa.

- Ở phía trước không xa.

Xung quanh bên trong dãy núi có vô số bóng dáng lao vút đi, men theo nơi hào quang khi nãy lan ra mà đi.

Sợ là chỉ chậm một bước thôi, những bảo vật sẽ bị người nhanh chân đến trước lấy được.

Sáng sớm, trời xanh thoát ra khỏi màn đêm, vạn vật bên trong rừng rậm thức tỉnh.

- Hô...

Trong sơn động, Đỗ Thiếu Phủ đang khoanh chân mà ngồi, khí tức quanh thân màu vàng kim nhạt thu lại vào trong cơ thể, hai con ngươi mở lớn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng kim sắc, vàng óng giống như tia chớp nhấp nháy, sau đó thu lại, khôi phục lại vẻ hào sảng.

- Oanh!

Cỗ hơi thở mạnh mẽ quanh thân lay động lan tràn, chấn động khiến không gian xung quanh cũng run lên theo, ngay sau đó mới từ từ hồi phục lại.

- Cuối cùng đã tới Mạch Tiên Sơ Đăng cảnh rồi.

Đỗ Thiếu Phủ lẩm bẩm cười nói, cảm thấy tinh thần lực trong cơ thể lúc này trần ngập huyền khí cùng với lực lượng nhục thể được tăng cường một lần nữa, toàn thân thoải mái khó diễn tả bằng lời, hận không thể rống to vài tiếng. Trải qua mấy ngày phun nhả này, tu vi đã lên Mạch Tiên Sơ Đăng cảnh, cũng vô cùng vững chắc.

- Tên này cũng đang tu luyện sao?

Ngay sau đó Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy Đỗ Tiểu Yêu toàn thân được bao phủ bởi kim quang ngồi cách đó không xa, ánh mắt thoáng hiện vẻ hiếu kỳ, phải chăng bởi vì đã nuốt một thanh phù khí nên Đỗ Tiểu Yêu cũng đàng hoàng tu luyện rồi.

Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ từ từ đứng dậy đi ra khỏi sơn động, miễn quấy rầy đến quá trình tu luyện của Đỗ Tiểu Yêu.

Đỉnh núi bên ngoài sơn động được ánh mặt trời chiếu rọi.

Đỗ Thiếu Phủ lẳng lặng đứng nơi đó, ánh nắng bình minh chiếu vào mái tóc đen dài được buộc ở sau ót, có vài sợi tóc vén sau tai, thỉnh thoảng có mấy lọn tóc phất qua gương mặt cương nghị ngập tràn ý chí dũng mãnh.

- Không biết bây giờ cha đang ở đâu, còn cả nương, muội muội, đến bao giờ mới có thể gặp lại.

Bộ tử bào khẽ lay động, Đỗ Thiếu Phủ nhìn về khu rừng rậm rộng lớn như biển và những ngọn núi trùng điệp xa xa, hàng lông mày nhíu lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.

- Không nhìn ra ngươi còn có một mặt đa sầu đa cảm như vậy?

Giọng nói nhàn nhạt cất lên, sau khi âm cuối cùng vang lên thì một thanh niên mặc hắc bào xuất hiện bên người Đỗ Thiếu Phủ.

Thanh niên hắc bào nhìn theo phương hướng mà Đỗ Thiếu Phủ đang nhìn, sóng tóc trên trán như sóng biển, ánh mắt có một loại hàn ý sắc bén lạnh thấu xương bẩm sinh, sau đó hơi xoay người nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nói:

- Lần này lại đa tạ, ta lại thiếu nợ ngươi một nhân tình rồi.

Thanh niên hắc bào chính là Dạ Phiêu lăng, hiện giờ giọng nói nhàn nhạt vang lên không hề hờ hững một chút nào, bên trong ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương xuất hiện một chút sắc dao động nhu hòa.

- Khách khí rồi, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi.

Đỗ Thiếu Phủ cười, hàng lông mày cau chặt nhanh chóng thả lỏng, trên gương mặt hiện lên sự vui vẻ.

- Những người kia cũng không dễ chọc, ngươi đã chọc phải phiền toái lớn rồi.

Dạ Phiêu Lăng cười một tiếng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng ẩn chứa một chút cao ngạo, khí chất bất phàm, lại có chút cảm giác khiến người khác không dám tới gần, như Thương Ưng cao ngạo, hiếm có trong đêm tối.

- Bọn họ so với Âm Minh Giáo thì như thế nào?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Dạ Phiêu Lăng hỏi.

Dạ Phiêu Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ một lát rồi nói:

- Hẳn là so với Âm Minh Giáo sẽ khó dây hơn không ít.

- Vậy so với Quang Minh Thần Đình thì sao?

Đỗ Thiếu Phủ chớp đôi mắt, tiếp tục hỏi.

Dạ Phiêu Lăng quan sát Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Vậy cũng xem như kém hơn một chút, Quang Minh Thần Đình có lẽ khó dây hơn một chút.

- Ha ha, vậy thì sợ cái gì. Một Huyền Vân Xích Giao của Quang Minh Thần Đình đã bị ta đập chết rồi, một tiểu tử thân thể linh mạch cũng bị ta hành hung đến mức gần chết, ngươi nói xem ta còn sợ hãi chút rắc rối ấy sao.

Đỗ Thiếu Phủ lập tức cười ha ha, nhìn Dạ Phiêu Lăng, nói:

- Tục ngữ nói không sai, khoản nợ nhiều hơn không lo, rắc rối nhiều hơn cũng sẽ không sợ được.

- Tính ngươi thắng.

Dạ Phiêu Lăng bất lực nhìn Đỗ Thiếu Phủ, không biết phải nói thêm gì nữa. Sau đó lông mày hắn khẽ nhếch, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Tại sao không hỏi nguyên nhân những người kia truy sát ta?

- Ta cũng không phải vì những người kia mới giúp ngươi, mà bởi vì ngươi rất hợp tính của ta, cho nên ta mới xuất thủ. Mà quản bọn chúng tại sao đuổi giết ngươi khỉ gió gì, đương nhiên không cần phải hỏi. Huống chi bị người khác đuổi giết cũng không phải là một chuyện tốt, ngươi mới vừa rồi cũng đã nói những kẻ kia rất khó dây vào, ta có hỏi thì cũng không có cách nào báo thù giúp ngươi, cần gì phải hỏi.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Cảm ơn.

Dạ Phiêu Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt dao động, sau đó chỉ đơn giản nói ra hai chữ này.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, cảm giác được khí tức trên người Dạ Phiêu Lăng, ánh mắt có chút kinh ngạc nói:

- Thương thế nặng như vậy mà khôi phục lại rất nhanh.

- Không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa chắc chắn có thể khôi phục.

Dạ Phiêu Lăng nói.

- Trên người ngươi dường như có gì đó không ổn.

Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy được khí tức trên người của Dạ Phiêu lăng, hàng lông mày cau lại, tinh thần lực vô ý dò xét, phát hiện thương thế của Dạ Phiêu Lăng mặc dù đã khôi phục không còn gì đáng ngại, nhưng huyền khí trong cơ thể lúc này lại có phần hỗn loạn. Dạng hơi thở hổn loạn như thế này lần trước khi ở trong thành Hắc Ám hắn cũng đã phát giác ra được.

- Ta trúng Xích Sát Chưởng của kẻ địch, là một loại công pháp ác độc. Nghe nói người trúng phải Xích Sát Chưởng căn bản không cứu được, ta dựa vào một chút thủ đoạn mới có thể chống đỡ được.

Dạ Phiêu Lăng không giấu diếm gì nói:

- Ta tới rừng rậm Hắc Ám cũng vì trong lúc vô tình nghe nói Dược Vương ẩn cư trong rừng rậm Hắc Ám, cho nên muốn đến thử thời vận tìm Dược Vương nhờ ra tay. Chỉ tiếc là cho tới bây giờ cũng không tìm thấy Dược Vương.

- Ngươi cũng tới tìm gia hỏa đó.

Khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ không khỏi nở nụ cười cay đắng. Người khác muốn tìm lão gia hỏa Dược Vương kia lại vô cùng vô cực khó khăn, nhưng bản thân không muốn gặp lão gia hỏa kia thì lại thường xuyên nhìn thấy.

- Ngươi quen biết Dược Vương?

Ánh mắt Dạ Phiêu Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ khẽ run rẩy.

- Chỉ là từng thấy qua, không thể nói là quen biết, nhưng hiện giờ cũng không biết hắn đang ở đâu, nếu sau này có cơ hội, ngươi có thể tới một tiệm thuốc ở Ám Lâm trấn tên là Dược Lư thử vận may.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Ta đã qua đó rồi. Tin ta nhận được chính là hiệu thuốc Dược Lư của Ám Lâm trấn, nhưng khi ta tới nơi thì hiệu thuốc đó đã bị một mồi lửa thiêu sạch rồi.

Dạ Phiêu Lăng khẽ thở dài, thần sắc ngay sau đó từ từ bình tĩnh lại nói:

- Ta nghĩ đây có thể chính là số mạng, nhất định ta không có cách nào để sống sót rồi.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, nhìn Dạ Phiêu Lăng nói:

- Tinh thần đừng sa sút như vậy, nói không chừng sẽ có cơ hội, Dược Phù Sư trên thế gian này cũng không ít.

- Có lẽ vậy.

Dạ Phiêu Lăng nói nhỏ, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cảm thấy tiếp xúc cực kỳ thoải mái, chưa bao giờ hắn tiếp xúc với ai cùng thế hệ lại thoải mái như thế. Hắn từ khi còn nhỏ đã sống trong cảnh cạnh tranh dồn nén, những người cùng thế hệ xung quanh đều là đối thủ cạnh tranh, hắn không có bất kì thời gian nào để thư giãn.

Nhưng đến cuối cùng, sự cố gắng mà hắn vẫn luôn nỗ lực lại vẫn rơi vào kết cục như hiện tại: bị ép phải rời khỏi tông môn, bị tông môn đuổi giết, bản thân còn trúng Xích Sát Chưởng, không biết còn có thể sống bao lâu nữa.

Một lát sau, Dạ Phiêu Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt biểu lộ một chút hiếu kì hỏi:

- Ngươi thật sự đã từng hành hung người có Linh Mạch chi thể của Quang Minh Thần Đình sao?

- Đúng vậy, nhưng có phần cố kị không thể đánh chết, nhưng hắn cũng gần chết rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng nói, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Hắn không thích loại cảm giác phải cố kị này, đại trượng phu đương nhiên phải vô câu vô thúc.

Dạ Phiêu Lăng nghe thấy vậy, trong ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ lộ ra một chút rung động. Hắn đương nhiên biết người có Linh Mạch chi thể khủng bố thế nào.

Nhưng ngay sau đó Dạ Phiêu Lăng lại có chút cảm thán, thiên phú của hắn trước kia cũng không dưới kẻ có Linh Mạch chi thể, chỉ tiếc gặp phải bất trắc.

- Quang Minh Thần Đình mạnh bao nhiêu?

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn Dạ Phiêu Lăng hỏi.

- Rất mạnh, nắm trong tay nhiều đế quốc, cường giả như mây, Vũ Hầu cảnh càng có rất nhiều. Nghe đồn Quang Mình Thần Đình còn có Vũ Tôn tọa trấn, uy chấn một phương.

Dạ Phiêu Lăng đều nói ra hết những điều mình biết cho Đỗ Thiếu Phủ nghe.

- Vũ Tôn là cấp bậc thế nào?

Nghe tới hai chữ Vũ Tôn, trái tim của Đỗ Thiếu Phủ cũng không kìm nén được mà rung lên, giống như một cái gì đó cộng hưởng với mình. Chỉ hai chữ đơn giản tựa hồ hình thành một uy thế vô hình đối với những tu võ giả.

- Điều ngươi biết rất ít, cũng khó trách, nơi đây dù sao cũng là một địa phương nhỏ, những điều biết được cũng không quá nhiều.

Dạ Phiêu Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mỉm cười nói:

-Ngươi bây giờ là Mạch Tiên cảnh, sau Mạch Tiên cảnh, tương dung với Mạch hồn là có thể đặt chân lên Vũ Hầu cảnh, lên cảnh giới Vũ Hầu cảnh rồi mới có thể xem như miễn cưỡng có thể hành tẩu bên ngoài. Sau khi đạt Vũ Hầu cảnh, Mạch hồn phá rồi lại lập, tan ra nhập làm một trong cơ thể mới có thể xưng Vương. Sau Võ Vương cảnh, võ mạch bao trùm phàm thể, võ mạch và thân thể tương dung, Mạch hồn tọa trấn tinh thần lực, sự thành công ấy tương đương với một bước phóng lên trời, đứng hàng Võ Hoàng, đủ để di sơn đảo hải, thây ngang khắp đồng. Nếu thất bại, nhẹ thì tu vi tan hết, nặng thì tan thành mây khói. Một đế quốc có một Võ Hoàng cảnh, những thứ có được sẽ không ít.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️