- Ta cũng không biết là công pháp gì, chẳng qua chỉ không tồi thôi.
Đỗ Thiếu Phủ duỗi cái lưng mệt mỏi, khóe miệng chứa ý cười vui vẻ, sau đó từ từ đứng dậy.
- Hả...
Bỗng nhiên ngay lúc này, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ di chuyển, sau khi đột phá Linh Phù Sư tứ tinh Sơ Đăng cảnh, tinh thần lực tăng vọt lên không ít. Hắn bí mật dò xét cách đó có những dao động khá mạnh truyền tới.
- Giống như đang có người giao thủ, hơn nữa thực lực cũng không yếu.
Đỗ Tiểu Yêu cũng cảm thấy có dao động liền nhảy lên bờ vai Đỗ Thiếu Phủ, nhìn về phía trước nói.
- Chúng ta đi xem một chút.
Đỗ Thiếu Phủ hơi do dự một chút, sau đó huyền khí tuôn ra từ bàn chân, bóng dáng ngay lập tức lướt ra khỏi sơn động.
Những ngọn núi trùng điệp, những áng mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, bên trong những khe núi lại lộ ra vẻ vắng lặng u tĩnh.
Trên mặt đất lộn xộn lúc này đang nằm ngổn ngang không ít thi thể, tất cả đều bị một kiếm xuyên qua lồng ngực, một chiêu chí mạng, ít nhất phải đến hơn mười mấy mạng.
Trên tảng đá đang có hai gã trung niên cuối cùng đứng.
Hai gã trung niên này gồm một cao một thấp, một gầy một béo, kẻ cao thì gầy gò, tên thấp thì béo mập.
Nhưng khí thế xung quanh hai gã này lại vô cùng cường hãn, thần sắc trên khuôn mặt đều biểu lộ vẻ ngạo mạn, giống như cảm giác của kẻ có vị thế cao cao tại thượng vậy.
Cách đó không xa, một thiên niên có dáng vẻ thon gầy đang mặc hắc bào đang lẳng lặng đứng nhìn, trong tay hắn nắm chặt một thanh bảo kiếm xưa cũ màu xanh. Chuôi kiếm giống linh mãng với đầu rắn dữ tợn, như một vật còn sống. Trên thân kiếm có những phù văn lan tràn đang nhấp nháy những tia sáng chói mắt, lộ ra vẻ sắc bén cùng với chết chóc.
Thanh niên hắc bào hơi cúi đầu, mái tóc dài lòa xòa trên trán rủ xuống như dòng biển che đi gương mặt, phần tóc sau đầu rủ xuống vai, trên thanh bảo kiếm trong tay vẫn còn dòng máu đỏ thẫm đang từ từ chảy xuống.
Nếu Đỗ Thiếu Phủ thấy được người thanh niên kia lúc này thì nhất định có thể nhận ra người này ban đầu chính là thanh niên mặc hắc bào thần bí Dạ Phiêu Lăng đã xuất hiện trong thành Hắc Ám kia.
- U Mãng không nên rơi vào trong tay ngươi, phải trả lại cho tông môn!
Gã trung niên cao gầy nhìn Dạ Phiêu Lăng, hàn ý xuất hiện trong mắt như muốn giết kẻ đối diện, ánh mắt rơi trên thanh bảo kiếm trong tay hắn mơ hồ xuất hiện một chút nóng rực.
Dạ Phiêu Lăng từ từ ngẩng đầu, ánh nhìn biểu lộ hàn ý sắc bén lạnh thấu xương, phù văn trên bảo kiếm run lên, khí thế sắc bén chết chóc lan tràn, đôi môi mỏng chứa ý tứ cao ngạo nhìn gã đại hán cao gầy kia, trầm giọng nói:
- U Mãng là của ta, các người muốn một tay che trời, nhưng không đại diện được cho tông môn đâu!
- Ngươi còn dám nhắc đến tông môn, đã phạm phải trọng tội rồi còn không theo ta trở về chịu thẩm tra, nếu không sẽ giết không tha!
Gã trung niên thấp béo kia nhìn Dạ Phiêu Lăng, hàn ý trong mắt bắn ra, trầm giọng nói:
- Đừng tưởng rằng đã đột phá đến Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh là có thể chống lại chúng ta. Ngoan ngoãn đi cùng chúng ta, bằng không chúng ta có quyền tru sát ngươi tại chỗ đấy!
- Trọng tội, tất cả đều do các ngươi đã sắp xếp cả thôi, nếu không phải do các ngươi đuổi giết, ta nghĩ ta cũng không có cách nào đột phá sớm. Hiện giờ chỉ bằng hai người các ngươi chẳng qua cũng chỉ là đầy tớ trong tay bọn họ, vật hi sinh mà thôi, còn chưa đủ tư cách giết ta!
Dạ Phiêu Lăng nhìn hai kẻ kia, giọng nói hờ hững, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén, vung trường kiếm chỉ tay lên không trung, khí thế chết chóc sát phạt trong thân kiếm không ngừng dao động.
- Xem ra ngươi rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt, vật thì hôm nay ngươi sẽ phải chết!
Gã trung niên thấp béo phóng thích ầm ầm hơi thở toàn thân, bên trong khí thế hùng hồn còn mang theo cỗ hàn ý ngập trời. Mũi chân gã điểm một cái trên mặt đất, thân hình mập mạp lại giống như tia sét đánh thẳng về phía người trước của Dạ Phiêu Lăng.
- Oanh!
Gã trung niên thấp béo phất tay động một cái, bàn tay liền biến thành đỏ đậm, dòng khí lưu động rực rỡ, những phù văn vô cùng đặc biệt lan rộng, ngay sau đó chưởng ấn bay đi đánh về phía Dạ Phiêu Lăng.
- Vù!
Dạ Phiêu Lăng có động tác, cỗ huyền khí quanh thân bắt đầu khởi động, từng mảnh phù văn trên thanh U Mãng trong tay cũng dần tỏa sáng lan rộng ra bao quanh người Dạ Phiêu Lăng, một cỗ hơi thở sắc bén giết chóc đột ngột bạo phát, kiếm quang trong nháy mắt lướt tới dữ dội đâm thẳng đến tay của gã trung niên thấp béo.
Gã trung niên thấp béo rõ ràng cho thấy vô cùng cố kị với U Mãng trong tay Dạ Phiêu Lăng, không dám đối chiến trực tiếp, bước chân lướt sang ngang, nghiêng người nhanh chóng tránh đi kiếm quang, hóa chưởng thành trảo lập tức áp tới bả vai của Dạ Phiêu Lăng.
- Xoẹt!
Dấu trảo giống như muốn xé nát không gian, dòng khí khủng bố dao động dần lan tràn, khiến không gian cũng phải rung động.
Hai mắt của Dạ Phiêu Lăng trở nên âm trầm, thu U Mãng ở trong tay trở về, kiếm quang chém ngang không gian lập tức cản lại vuốt trảo.
- Xoẹt!
Kiếm quang và vuốt trảo va chạm nhau, năng lượng phù văn bắn tóe lửa, một dòng lực lượng dồi dào dao động phát ra từng làn sóng phù văn chói mắt, sau đó khuếch tán với tốc độ cực nhanh, giống nhưng từng đợt sóng lớn nhấp nhô tràn ra, những tiếng leng keng đinh tai nhức óc cũng theo đó mà vang lên.
- Tăng, tăng!
Hai người vừa chạm vào ngay lập tức tách ra, gã trung niên và Dạ Phiêu Lăng đồng thời cùng lảo đảo lui về phía sau, trong ánh mắt gã trung niên thấp béo kia cũng đã hiện lên vẻ chấn động.
- Thật ra ngươi càng ngày càng mạnh rồi, chỉ đáng tiếc hôm nay ngươi sẽ phải chết ở đây!
Gã trung niên cao gầy nhân cơ hội xuất hiện sau lưng Dạ Phiêu Lăng, tia sáng lạnh lẽo bắn ra từ hai mắt, khí thế khiếp người, thanh trường kiếm bất phàm xuất hiện trong lòng bàn tay, phù văn cao ngút trời, lưu quang rạng ngời, kiếm quang lướt qua như ánh cầu vồng ngập tràn vẻ cuồng mãnh trấn áp tất cả không khí xung quanh.
- Mạng của ta, chỉ bằng hai kẻ các ngươi còn chưa lấy đi được!
Dạ Phiêu Lăng lật tay quạt ngang U Mãng một cái, kiếm quang phóng thẳng lên trời, trấn áp không khí trực tiếp đụng chạm đối kiếm.
Hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau, không gian xung quanh bạo động, cát bay đá lăn, mãnh liệt điên cuồng giống như muốn phá nát không gian. Sau đó kiếm quang trực tiếp đụng chạm xẹt qua nhau, những âm thanh leng keng vang vọng không trung.
- Rắc rắc...
Gã trung niên cao gầy đẩy lui, lúc này trên thân kiếm với phù văn lạ thường hiển nhiên đã xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Trong lòng gã trung niên cao gầy rung động, trường kiếm trong tay hắn cũng là phù khí, vậy mà đụng một cái thì đã xuất hiện vết nứt. Nếu để thực lực của Dạ Phiêu Lăng này mạnh hơn nữa thì chỉ e là mới đụng một cái thì phù khí trong tay hắn sẽ trực tiếp bị phá hủy. Quả không hổ là trọng bảo U Mãng của tông môn.
- Phụt!
Miệng Dạ Phiêu Lăng phun ra một ngụm máu tươi. Khi nãy hắn không bị rơi vào thế hạ phong, dường như là đột ngột phải nhận một loại ảnh hưởng nào đấy, bởi vì sau đó đến sắc mặt cũng đã tới nhợt rồi.
- Hừ, trúng Xích Sát chưởng lâu như vậy mà chưa có chết đã là kỳ tích rồi, nhưng cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Vốn cũng không cần phải lãng phí thời gian đến tìm ngươi, nhưng U Mãng ở trong tay ngươi, nên không thể không tiễn ngươi một đoạn đường rồi, cũng khiến tông môn yên tâm!
Gã trung niên thấp béo cười nhạt, cả người đứng bay trong không trung, khí thế hùng mạnh bộc phát khiến không gian xung quanh bị phá nát không ngừng dao động, một đạo dấu ấn trong tay như một cây trường thương với phù văn bao phủ nhanh chóng bay vút đi, tàn ảnh sáng chói bị ném đi trong không trung xuyên thủng không gian, trực tiếp bay về phía Dạ Phiêu Lăng.
- Nếu ta không chết, sớm muộn sẽ giết lên tận cửa núi, nghiền thịt xương của các ngươi thành tro!
U Mãng trong tay Dạ Phiêu Lăng quét ngang một hồi, kiếm quang bay vút trong không trung, ánh hàn quang bộc phát chém ngang trường không ngăn cản những dấu ấn đang bay tới, những tia sáng ấy trong phút chốc xao động đến mức chói mắt.
- Phụt!
Dòng năng lượng khuếch tán, miệng Dạ Phiêu Lăng lại phun ra máu tươi một lần nữa, bước chân lảo đảo lại lùi xuống mấy bước, mỏm núi đá dưới chân đều đã biến thành bột mịn.
- Xoạt...
Bỗng dưng kiếm quang đầy trời, giống như ánh mặt trời bung tỏa ra bốn phía, những tia kiếm quang như chiếu tới cắt nát không gian, nhanh chóng bao phủ trấn áp bay về hướng Dạ Phiêu Lăng.
- Hai ức hiếp một, thật không biết xấu hổ, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu đi!
Ngay khi một vùng sáng kiếm quang chuẩn bị bao phủ lấy Dạ Phiêu Lăng thì một tiếng hét lập tức vọng tới.
- Oanh!
Cũng đúng lúc này xuất hiện ánh sáng vàng rực rỡ bộc phát, bao phủ không gian, sau đó một đạo thủ ấn kim sắc như quạt hương bồ xuất hiện, như Kim Sí hung hăng quét sạch tất cả kiếm quang trên bầu trời, khí thế sắc bén như dòng núi lửa bỗng phun trào phóng thẳng lên trời.
- Rầm, rầm!
Trong khí thế sát phạt đó, những dòng năng lượng phù văn đầy trời quét ngang không trung dao động kịch liệt, những mỏm núi đá xung quanh lăn xuống ầm ầm khiến đất rung núi chuyển.
- Tăng, tăng!
Bên trong dòng năng lượng đang dần tản đi, một bóng dáng tử bào lảo đảo bị đẩy lui, cuối cùng quay đầu rơi xuống trước người Dạ Phiêu Lăng. Cái dáng gầy đó, khuôn mặt cương nghị với ý chí lớn đó, trên vai còn có một con khỉ màu vàng kim nhạt, không phải Đỗ Thiếu Phủ thì còn có thể là ai đây.
- Hả, kì quái, chỉ là Mạch Động cảnh viên mãn sao?
Thân hình gã trung niên cao gầy chỉ hơi lay động, nhưng giờ phút này ánh mắt lại cực kì nghi hoặc rung động. Cái tên thiếu niên mới lớn đột ngột xuất hiện này rõ ràng hơi thở chỉ thể hiện là Mạch Động cảnh viên mãn mà thôi, chỉ có điều thực lực mới xuất thủ khi nãy lại còn mạnh hơn cả so với Vũ Hầu cảnh.
Đặc biệt trên người thanh niên choai choai tử bào này có một cỗ khí thế sắc bén bá đạo lan tràn, giống như đang để gã phải đối mặt với một tuyệt thế hung thú, khiến gã phải run sợ.
- Là ngươi.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đột ngột xuất hiện, trong ánh mắt của Dạ Phiêu Lăng xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
- Không sai, là ta, nhìn thấy người quen ở đây liền không kiềm chế được mà chạy ra!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Dạ Phiêu Lăng, cau mày nói:
- Ngươi bị thương, sao rồi, có cần giúp không?
- Bảo kiếm mạnh, phù khí thì sao, dường như cũng không phải, thật muốn ăn nha, nhưng có lẽ sẽ tắc răng.
Ánh mắt của Đỗ Tiểu Yêu lại chăm chú nhìn U Mãng trong tay Dạ Phiêu Lăng, đầu lưỡi liếm môi một cái.
Dạ Phiêu Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ một lúc rồi nói:
- Bọn họ đều là Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh, rất khó đối phó.
- Nếu như dễ đối phó thì cũng sẽ không biểu hiện ra được sự cường đại của ta rồi. Ta đối phó một, kẻ còn lại để cho ngươi đối phó.
Hai mắt Đỗ Thiếu Phủ chớp chớp vài cái, trong mắt biểu lộ sự vui vẻ, nhưng hai đầu lông mày lại biểu lộ vẻ ngưng trọng. Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh, đó cũng không phải cấp bậc mà một Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh đủ khả năng để so sánh được.
- Được.
Dạ Phiêu Lăng khẽ gật đầu với Đỗ Thiếu Phủ, trên người bắt đầu dao động lượt khí tức mới.
- Tiểu tử ở đâu ra, muốn chết!
Gã trung niên cao gầy nhìn Đỗ Thiếu Phủ quát lạnh một tiếng, không thể để một tên tiểu tử làm hỏng chuyện tốt được. Bóng dáng của gã lướt đi, phù khí trường kiếm trong tay bộc phát một lần nữa, chỉ tay về Đỗ Thiếu Phủ.
Cường giả Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh, cộng với một thanh phù khí, khí thế ra sao suy nghĩ là biết!
Kiếm quang phóng thẳng lên trời, chói mắt như nổ tung, muốn xé nát không gian, khí thế trấn áp lập tức bao phủ xung quanh Đỗ Thiếu Phủ.
- Phù khí, Đỗ Thiếu Phủ, gã này giao cho ta, ta muốn ăn phù khí.
Khi Đỗ Thiếu Phủ còn chưa kịp động thì bỗng dưng Đỗ Tiểu Yêu đã động, đôi mắt linh hoạt màu vàng kim bộc phát tia sáng kim sắc, bóng dáng giống như một đạo cầu vồng kim sắc trực tiếp lao tới loạt kiếm quang ngập trời kia, nương theo đó mà lấy đi lá bùa với bí vân lan tràn, trực tiếp bẻ gãy, nghiền nát, phá hủy dòng kiếm quang xé rách không gian kia.
- Ken két, ken két...
Không thể tưởng tượng được hình ảnh xuất hiện sau đó: Đỗ Tiểu Yêu há mồm tức khắc cắn phù khí trường kiếm trong tay gã trung niên cao gầy, theo đó cũng vang lên truyền tới những tiếng
Ken két, ken két...