Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 314: Ngân hoa bà bà

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe vậy, Dược Vương nhìn nam tử tóc bạc kia, thanh âm bình tĩnh nhàn nhạt nhiều hơn mấy phần sắc bén, trầm giọng nói:

- Âm Minh lão nhân, người khác không biết ngươi là ai, thế nhưng ta lại biết, tu luyện

- Âm Minh Hoàn Dương Công- , rõ ràng đã là người trên trăm tuổi, hết lần này tới lần khác làm một mặt dáng vẻ giống như là hậu sinh, đến mức đó sao?

- Xem ra ngươi biết cũng thật nhiều. Nam tử tóc bạc sắc mặt càng phát ra âm trầm, nhìn Dược Vương Y Vô Mệnh bắn ra sát ý.

- Thế nào? Muốn giết ta a, Âm Minh lão nhân ngươi còn chưa đủ tư cách, trong Hắc Ám Sâm Lâm, cũng không phải địa phương của Âm Minh giáo ngươi, đến Hắc Ám Sâm Lâm rối loạn, xem ra Âm Minh giáo ngươi đúng là không đem một Các một Bảo hai Môn* để ở trong mắt. Dược Vương nhàn nhạt liếc qua nam tử tóc bạc nói, cũng không có quá mức để ở trong lòng.

* Nhất Các nhất Bảo nhị Môn: Vạn Vân Các, Mục Gia Bảo, Song Hận Môn, Hắc Sát Môn

- Người Âm Minh Giáo ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, gần nhất thế nhưng có chút quá nóng, Huyền Linh Thông Thiên Đằng bán rồi lại cướp, ở trong thành Hắc Ám cũng không kiêng nể gì cả, chẳng lẽ thật sự không đem một Các một Bảo hai Môn để vào trong mắt!

Mục Minh Thanh trầm giọng nói, khí khái hào hùng trên mặt, ánh mắt cũng lập tức khóa chặt trên người nam tử tóc bạc.

Tiếng nói Mục Minh Thanh vừa dứt, ánh mắt ba người Vạn Tam Bàn cùng Hận Thiên Hận Địa cũng lập tức có chút không có hảo ý bắt đầu dậy sóng, đối mặt với thế lực bên ngoài, một Các một Bảo hai Môn trước nay đều là đồng lòng đối phó.

Cảm giác được các loại ánh mắt cùng khí tức khóa chặt của đám Mục Minh Thanh, sắc mặt của nam tử tóc bạc cũng âm thầm khó chịu, khóe miệng khẽ run, lập tức nói ra:

- Chư vị đừng trúng kế châm ngòi ly gián, bị người khác lợi dụng, Âm Minh Giáo ta hoàn toàn không hứng thú đối với bên trong Hắc Ám Sâm Lâm. Ta đối phó với người của học viện Thiên Vũ, chỉ là có ân oán cá nhân với học viện Thiên Vũ, sau khi giải quyết mấy người kia, ta lập tức rời đi, cũng không tiếp tục bước vào bên trong Hắc Ám Sâm Lâm nửa bước, Huyền Linh Thông Thiên Đằng trên người tiểu tử kia, ta cũng tuyệt không tranh giành .

Lời của nam tử tóc bạc vừa dứt, ba người Hận Thiên Hận Địa, Vạn Tam Bàn nhìn nhau một lát, khí tức dần dần tiêu tán, bắt đầu quan sát.

- Các hạ, có người chặn đường, không bằng chúng ta liên thủ, tiểu tử áo bào tím kia thuộc về ta, những người khác của học viện Thiên Vũ đều cho ngươi, như thế nào? Tiết Thiên Thù từ xa nhìn về nam tử tóc bạc nói.

Hai đồng tử của nam tử tóc bạc âm hàn vướng vít như đêm thất tịch, làm cho lòng người phát ra lãnh ý, nhẹ gật đầu, khóe miệng phác hoạ một đường cong lộ ra ý cười, cười lạnh nói:

- Ta lúc đầu muốn tự tay giết Đỗ Thiếu Phủ kia, nếu đã như vậy, Đỗ Thiếu Phủ liền giao cho ngươi, thành giao.

Nghe vậy, ánh mắt Mục Minh Thanh âm thầm ngưng lại, nhưng nhìn qua ba người Hận Thiên Hận Địa cùng Vạn Tam Bàn cách đó không xa đang quan sát, cũng không lập tức bày tỏ cái gì.

- Hừ!

Dược Vương hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí tức bỗng nhiên dập dờn xung quanh, Âm Minh lão nhân liên thủ cùng Tiết Thiên Thù, hắn cũng không thể không ngưng trọng.

- Dược Vương này để ta ngăn lại, người khác đều giao cho ngươi giết.

Cảm giác được khí tức trên người Dược Vương bắt đầu dao động, nam tử tóc bạc quỷ dị cười lạnh, vừa dứt lời với Tiết Thiên Thù, một cỗ ánh sáng phù văn màu xám trắng ngập trời, đột nhiên từ trong cơ thể quét sạch ra ngoài, một cỗ khí tức âm hàn lập tức phóng thích toàn thân, khiến một phương trời đất lập tức rung động, khí tức quỷ dị khuếch tán lan tràn, tóc bạc trắng phía sau lúc này cũng đánh tan xơ xác, từng cây từng cây bay ngược nhảy loạn.

- Ô!

Khí tức phun trào ở giữa, phù văn màu xám trắng phun trào, sau lưng nam tử tóc bạc, một đạo hư ảnh dị thú dữ tợn hòa vào nhau, toàn thân xám trắng, ánh mắt khiến cho người ta nhìn thấy phải phát lạnh, xa xa nhìn lại, dị thú của U Nhược Âm Minh tới, khiến cho người ta rùng mình.

- Trực tiếp vận dụng toàn lực a, xem ra Âm Minh lão nhân này là muốn để Tiết Thiên Thù không có chút cản trở nào tru sát người của học viện Thiên Vũ!

Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bọn họ đều biết rõ Âm Minh lão nhân kia ngay từ đầu liền xuất động toàn lực, mục đích không cần nói cũng biết, muốn ngăn chặn Dược Vương, để Tiết Thiên Thù thuận lợi tru sát người của học viện Thiên Vũ.

- Dược Vương Y Vô Mệnh, nhìn xem ngươi ngoại trừ có bản lĩnh cứu người, bản thân ngươi có mấy phần bản lĩnh thực lực!

Nam tử tóc bạc cùng hư ảnh dị thú kia hoà vào một thể, âm hàn uy thế kinh người, ánh sáng phù văn màu xám trắng sáng chói vút động, tiếng gầm gừ ẩn ẩn dao động ra ngoài, một cỗ năng lượng phù văn bộc phát, muốn che khuất bầu trời, thân ảnh hóa thành một đạo ánh sáng, đánh tới trước người Dược Vương.

- Oanh!

Theo Âm Minh lão nhân này xuất thủ, năng lượng trời đất xung quanh dao động chập chờn, như hải dương mênh mông nổi lên sóng lớn, âm hàn uy áp kinh người trấn áp Dược Vương.

- Âm Minh lão nhân này cũng không yếu a, vừa mới bước lên đỉnh cao Võ Vương Cảnh!

Nhìn qua Âm Minh lão nhân xuất thủ, đám người Vạn Tam Bàn, Hận Thiên Hận Địa âm thầm đảo mắt, ánh mắt Tiết Thiên Thù cũng dán chặt nhìn qua, không có lập tức xuất thủ với học viện Thiên Vũ.

Sắc mặt Dược Vương ngưng lại, khí tức quanh người cũng đột nhiên bộc phát muốn xuất thủ đón lấy.

- Chẳng lẽ thật sự coi lão thân đã chết a.

Bỗng dưng, một thanh âm già nua êm ái lặng lẽ truyền ra từ trời cao.

Cùng lúc với thanh âm già đó nua truyền ra, toàn bộ trên không trung, giữa vô thanh vô tức, thiên địa biến sắc, sắc đêm trong màn đêm, tựa như trăng sáng đột nhiên giáng xuống, ánh sáng rực rỡ vung vãi một phương dãy núi này.

Một chùm ánh sáng chói mắt giống như trăng sáng lơ lửng trên không trung, tia sáng chói mắt chiếu rọi dãy núi, khí tức đáng sợ từ phía trên chùm trăng sáng này tràn đầy ra ngoài.

Khí tức lớn mạnh đáng sợ kia trong toàn bộ dãy núi như thú dữ ẩn núp, thân ảnh xung quanh không trung rung động kịch liệt nằm rạp xuống.

Lúc này ngay cả trong ánh mắt của đám người Mục Minh Thanh, Tiết Thiên Thù, cường giả Võ Vương Cảnh không khỏi đều hiện lên sự khiếp sợ.

Giờ phút này, khuôn mặt Âm Minh lão nhân đã xuất thủ cũng lập tức đại biến, bởi vì trong chớp mắt, Huyền khí trong cơ thể hắn không hiểu vì sao lại ngưng trệ, năng lượng phù văn quanh người màu xám trắng chói mắt lúc này cũng quỷ dị tiêu tán nhanh chóng.

Một màn này, làm cho Âm Minh lão nhân kinh hãi trong lòng, sâu trong linh hồn lan tràn sự bất an, đột nhiên ngẩng đầu ánh mắt nhìn qua màn đêm trên không trung, một dòng ánh trăng sáng lơ lửng, trong lúc mơ hồ, có một thân ảnh già nua như ẩn như hiện xuất hiện bên trong chùm trăng sáng kia.

- Oanh!

Bên trong chùm trăng sáng, một dòng năng lượng thủ ấn lập tức xuyên qua không gian từ trên không xa xa giáng xuống, toàn bộ không gian giờ phút này giống như đều bị ngưng kết, Huyền khí trong cơ thể tất cả mọi người đều đình trệ.

Âm Minh lão nhân căn bản không có cách nào di động được, bị một dòng thủ ấn kia trực tiếp bao vây, sau đó chầm chậm bắt xuống.

- Xì xì xì!

Vào thời khắc không gian thủ ấn bắt xuống, bóng mờ Âm Minh dị thú quanh người Âm Minh lão nhân kia, bên ngoài lập tức bắt đầu trở nên vặn vẹo, ngay sau đó dần dần bị rạn nứt vỡ vụn, hết thảy bị bẻ gãy nghiền nát, cuối cùng hóa thành phù văn vỡ vụn chói mắt đầy trời.

- A... ...

Trong miệng nam tử tóc bạc giờ phút này truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tóc bạc nhảy loạn, trên khuôn mặt dáng vẻ tuấn lãng kia bắt đầu vặn vẹo run rẩy, giống như đang chịu đựng một loại thống khổ khó chịu đựng được.

Cuối cùng khuôn mặt Âm Minh lão nhân trở nên già nua vô cùng, làn da bóng loáng trên người nháy mắt khô héo, nếp nhăn trên mặt co quắp, đôi mắt thâm sâu tràn ngập kinh hãi cùng tuyệt vọng sâu sắc.

- Ầm!

Năng lượng thủ ấn chầm chậm bắt xuống, càng ngày càng chặt, không gian xung quanh cũng bị vặn vẹo càng ngày càng ghê gớm, sau đó rốt cục triệt để vỡ vụn, truyền ra tiếng trầm đục, thân thể Âm Minh lão nhân bên trong năng lượng thủ ấn kia trực tiếp bị bóp nát thành mảnh vụn.

- Rầm rầm...

Thân thể Âm Minh lão nhân bị bóp nát, năng lượng đáng sợ như như cơn lốc càn quét ra ngoài, giống như pháo bông rực rỡ nở rộ trên không trung, cuối cùng dừng lại im bặt, toàn bộ dập tắt không tiếng động.

- Ục ục!

Đám người đứng vào xem hít vào khí lạnh, từng ánh mắt hiện lên sự kinh sợ, đường đường một cường giả Võ Vương Cảnh, lại như con kiến bị bóp nát thành mảnh vụn, thậm chí người xuất thủ ngay cả mặt cũng chưa từng hiện ra.

- Đây rốt cuộc là thực lực cỡ nào!

Đông đảo cường giả hai mặt nhìn nhau, ánh mắt mang theo sự chấn động kinh hãi, từ tận sâu trong nội tâm chỗ sâu không khỏi chấn động, loại thực lực trước mặt kia, Võ Vương Cảnh vậy mà không chịu nổi một kích.

- Trốn a, mau trốn!

Người áo bào xám, bọn người lão giả áo đen ánh mắt giống như như rắn độc âm trầm, trơ mắt nhìn thấy Âm Minh lão nhân như là con kiến hôi bị bóp chết, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng sợ sệt, sau một hồi chấn kinh ngốc trệ, áp chế cảm xúc sợ hãi trong lòng xuống, lập tức chuẩn bị lướt chạy.

- Sưu sưu!

Bảy đạo thân ảnh nhất thời vút qua khoảng không rời đi, đâu còn dám mảy may dừng lại.

- Dám đến trong Hắc Ám Sâm Lâm hô phong hoán vũ, vậy thì phải trả giá đắt!

Trên không trung, thanh âm già nua êm ái lại truyền đến, năng lượng thủ ấn kia còn chưa tiêu tán, đột nhiên lộ ra ánh sáng loá mắt, âm vang sáng chói, uy áp lan rộng.

Năng lượng thủ ấn rơi xuống che khuất bầu trời, giống như là thiên phạt giáng lâm, bỗng nhiên rơi vào không gian xung quanh phía trên bảy người đang muốn trốn đi kia, bao phủ cả bảy người.

- Phanh phanh phanh... ...

Theo năng lượng thủ ấn kia vỗ xuống, mảng lớn không gian vặn vẹo muốn sụp đổ bất cứ lúc nào, một cỗ uy áp đáng sợ tàn sát bừa bãi trong đó, có phù văn sáng chói xuyên qua không gian, rền vang rơi vào trên người bảy người kia, bảy dòng trầm thấp trầm đục truyền ra, bảy Vũ Hầu Cảnh nhanh chóng hóa thành mảnh vỡ tiêu tán.

- Xuy xuy!

Bên trong chùm sáng trăng sáng, lại lần nữa một đạo ánh sáng phù văn lướt qua không trung xuống, lại trong ánh mắt chấn kinh của đông đảo mọi người, bao phủ trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Khi ánh sáng năng lượng phù văn lập tức thu liễm thì bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ cũng biến mất ngay tại chỗ không thấy.

Sau đó trên không trung, hào quang chói sáng chầm chậm biến mất, chùm sáng trăng sáng kia cũng biến mất không thấy gì nữa, như đồng nhất rơi về Tây Sơn, không có dấu vết mà tìm kiếm.

Cả dãy núi Hắc Ám Sâm Lâm màn đêm lần nữa lại trở nên hắc ám.

Tất cả bình tĩnh trở lại, chùm sáng trăng sáng kinh người kia tựa như hoàn toàn chưa từng xuất hiện.

- Ục ục...

Thật lâu về sau, đám người đứng xem mới truyền ra không ít tiếng vang nuốt nước bọt, từng thân thể bắt đầu run rẩy, lúc này mới lấy lại tinh thần.

- Ngân Hoa Bà Bà, nàng còn sống, còn ở trong Hắc Ám Sâm Lâm. Dược Vương nhìn không trung, trong ánh mắt cũng có vẻ chấn động, thật lâu không cách nào bình tĩnh.

- Đó nhất định là Ngân Hoa Bà Bà, lão nhân gia nàng còn sống!

- Truyền thuyết Ngân Hoa Bà Bà là có thật, lão nhân gia nàng còn sống!

- ... ...

Bên trong không trung xung quanh, đông đảo mọi người đều hai mặt nhìn nhau, vì sự chấn động này mà khó chịu.

- Ngân Hoa Bà Bà, lão nhân gia nàng còn ở Hắc Ám Sâm Lâm!

Bọn người Mục Minh Thanh, Tiết Thiên Thù, Vạn Tam Bàn, Hận Thiên Hận Địa, vẻ chấn động trong ánh mắt thật lâu không cách nào lắng lại.

- Đỗ Thiếu Phủ đâu, không thấy hắn!

Âu Dương Sảng lấy lại tinh thần, nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ biến mất không thấy gì nữa, nhẹ giọng cả kinh khẽ kêu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️