Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 312: Cường giả luân phiên xuất hiện bạo bát cánh cầu hoa.

Chương Trước Chương Tiếp

- Cường giả Võ Vương Cảnh, kia là cường giả Võ Vương Cảnh!

- Phốc phốc...

Đông đảo ánh mắt hiện lên sự kinh hoảng sợ hãi, vô số thân ảnh mạnh mẽ rơi xuống từ giữa không trung, lực đạo đáng sợ đem một mảnh hỗn độn phía dưới mặt đất chẻ ra từng đường khe rãnh mặt đất.

Tất cả mọi người còn lại cũng không dám xuất thủ tiếp, không khỏi kinh hãi rùng mình hít vào một ngụm khí lạnh.

Vũ Hầu Cảnh không chịu nổi một kích, Vũ Hầu Cảnh giơ tay nhấc chân bị phá hủy tan thành mây khói, người đến nhất định là đến Võ Vương Cảnh!

Trước mặt cường giả Võ Vương Cảnh, bọn họ chỉ là sâu kiến!

- Chưởng môn xuất quan!

- Gặp qua chưởng môn!

Mà so sánh với phía dưới, mấy người Vũ Hầu Cảnh Tu Vi của Hắc Sát Môn nhìn thấy người áo đen thân ảnh gầy gò đột nhiên xuất hiện, trên mặt thần sắc lập tức kinh hỉ.

- Là chưởng môn Hắc Sát Môn Tiết Thiên Thù!

- Truyền ngôn Tiết Thiên Thù đã sớm là Võ Vương Cảnh!

Tất cả biển người vừa mới vây công Hắc Sát Môn đều lui ra phía sau xa xa, trên từng khuôn mặt thần sắc chấn động ánh mắt lộ ra sự kinh hãi.

Lúc này còn có ai dám xuất thủ, thực lực tuyệt đối trước mặt, cho dù Huyền Linh Thông Đằng đặt ở trước mặt thì tính mạng vẫn là quan trọng nhất.

Người áo đen thân ảnh gầy gò dáng vẻ khoảng lục tuần (sáu mươi tuổi), đôi mắt thâm thúy, quanh người trong không gian mơ hồ dao động sát khí, khiến không gian xung quanh cũng xuất hiện vết tích mơ hồ bị bóp méo.

Chính là cường giả tuyệt đối bên trong Hắc Ám Sâm Lâm, Chưởng môn Hắc Sát Môn Tiết Thiên Thù, nhân vật dù chỉ dậm chân một cái, cũng đủ làm cho toàn bộ Hắc Ám Sâm Lâm rung chuyển.

- Cha, con đã có được Huyền Linh Thông Đằng!

Tiết Vân Minh cao hứng tiến lên, đưa hộp gấm trong tay cho phụ thân, có thể đạt được Huyền Linh Thông Đằng dễ như trở bàn tay, tuyệt đối là một công lớn.

Ánh mắt Tiết Thiên Thù khẽ dao động, đem hộp gấm trong tay Tiết Vân Minh thu vào trong tay liền mở hộp gấm, hào quang xông ra, năng lượng dao động, có một gốc Thanh Đằng xuất hiện bên trong hộp gấm, đó chính là Huyền Linh Thông Đằng.

- Đây căn bản không phải là Huyền Linh Thông Đằng, mà chỉ là Thanh Uân Linh Đằng bố trí một chút thủ đoạn, hỗn trướng, ngươi bị lừa!

Mà sau khi nhìn thấy ánh sáng lan tràn cùng Thanh Đằng bên trong hộp gấm kia, ánh mắt Tiết Thiên Thù lập tức âm trầm, hét lớn một tiếng, hộp gấm hộ tống Thanh Đằng trong tay lập tức bị vỡ nát trở thành tro tàn, một cỗ sát khí cuồn cuồn bao phủ dày đặc tràn ra ngoài, làm cho vô số ánh mắt biển người nơi xa cũng theo đó hãi hùng khiếp vía.

- Hỗn đản, đều là hỗn đản kia, Cha, người nhất định phải bắt hỗn đản kia, tên có được Huyền Linh Thông Đằng, chính là thiếu niên áo bào tím lần trước đạt được bảo vật của Hắc Sát Môn chúng ta!

Sắc mặt Tiết Vân Minh lúc này cũng kinh biến, cho tới bây giờ hắn mới biết được, thiếu niên áo bào tím kia đâu có thật sự kiêng sợ hắn là Thiếu môn chủ của Hắc Sát Môn, chỉ là đem Huyền Linh Thông Đằng giả giao cho hắn, để hắn thay thế bị người ngăn cản truy sát, hắn suýt chút nữa bị thiếu niên áo bào tím kia chơi đùa chết... ... ...

Theo thân ảnh người đội nón lá xuất hiện trước người Đỗ Thiếu Phủ, năng lượng phù văn cuồn cuộn, mạnh mẽ nghênh về hướng nam tử tóc bạc.

- Rốt cục có chút đáng xem rồi, chỉ có điều ở trước mặt ta, lại là còn rất xa chưa đủ!

Thanh âm nam tử tóc bạc rơi xuống, liền phất tay một cỗ năng lượng phù văn màu xám nhạt lấp lóe, đột nhiên va chạm hướng về phía người đội nón lá kia thôi động năng lượng phù văn.

Võ Vương Cảnh!

Người áo choàng thấy thế, đôi mắt dưới nón lá lúc này bỗng nhiên co rụt lại, một cỗ cảm giác bất an lập tức xông lên đầu, lập tức muốn lách mình lui ra.

- Rầm rầm!

Năng lượng phù văn màu xám nhạt đụng vào người đội nón lá thôi động năng lượng phù văn bên trên, trực tiếp quỷ dị đem nó cắn nuốt, cũng không có bao nhiêu lực lượng chống lại, thậm chí là hoàn toàn không cách nào chống cự.

- Xuy xuy!

Mà đồng thời vào lúc người đội nón lá muốn lách mình trở ra ở giữa, nam tử tóc bạc cũng đã quỷ mị xuất hiện, phía trên tay phải năm ngón tay thon dài trắng nõn, lá bùa hoa văn thần bí màu xám nhạt trên đầu ngón tay, trực tiếp chỉ vào đầu người đội nón lá.

Hai mắt người đội nón lá hiện lên kinh hãi, Huyền khí quanh người dâng trào, hoảng hốt quay người nhanh chóng lùi lại, thôi động một loại thân pháp bất phàm nào đó, hiểm hiểm tránh khỏi đầu.

Nhưng chỉ ấn này lại mang theo khiến cho nội tâm con người kình khí băng hàn mạnh mẽ, nhanh như tia sét rơi vào trên vai phải.

- Xoẹt!

Hai vai người đội nón lá áo quần rách nát, phòng ngự bị phá hủy một cách dễ dàng, một lỗ máu bắn mạnh ra ngoài, máu tươi vung vãi, khiến quần áo trước ngực sau vai đều phủ lên màu đỏ thẫm, thân thể cũng lập tức lảo đảo rơi xuống mặt đất.

- Xì xì xì!

Nón lá sát mặt đất bị xốc lên, người đội nón lá lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.

Mà nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lại biến đổi không ít, người này không phải ai khác, chính là Liêu trưởng lão của học viện Thiên Vũ.

- Liêu trưởng lão!

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ vô cùng kinh ngạc, vừa mới có thể, cơ hồ liều lấy tính mạng thay mình ngăn cản nam tử tóc bạc kia, lại là Liêu trưởng lão trong nội viện Võ học cùng mình xem như có không ít ân oán, cũng từng cố ý nhắm vào mình.

- Liêu trưởng lão!

Nơi xa đám Âu Dương Sảng, Lạc Thần cũng kinh ngạc khi thấy Liêu trưởng lão, liền muốn nhảy tới.

Bỗng dưng, năng lượng dao động, năm người Vũ Hầu Cảnh Tu Vi trên mặt mang theo mặt nạ theo nam tử tóc bạc mà đến kia, đã chờ Âu Dương Sảng, Lạc Thần, Thiết Hổ, Phan Dục còn lại xuất thủ.

- Xùy!

Nam tử tóc bạc đáp xuống, sát ý tràn ngập, khí thế trấn áp hết thảy, tiếp tục trực tiếp quét ngang hướng về phía Đỗ Thiếu Phủ cùng Liêu trưởng lão.

- Chết, sợ chết ư?

Thân thể Liêu trưởng lão đứng lên, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Huyền khí cuối cùng lan tràn, ánh sáng tinh tường trong mắt đấu bắn.

- Không nhất định sẽ chết!

Đỗ Thiếu Phủ dìu Lý Vũ Tiêu ngồi dựa vào bên trên một tảng đá bên cạnh, hai đồng tử trong mắt, phù lục bí văn màu vàng kim nhạt phun trào.

- Chết đi, nên kết thúc!

Nam tử tóc bạc lạnh giọng nói nhỏ, trên bàn tay hiện ra một tầng năng lượng màu trắng nhạt thực chất hóa, trên đó có phù văn lướt động, một cỗ khí tức băng hàn che phủ đột nhiên được phóng thích, bao phủ trấn áp hướng về phía Đỗ Thiếu Phủ và Liêu trưởng lão, che đậy một mảng lớn không gian!

- Huyền Linh Thông Đằng ta cũng cảm thấy hứng thú, không nên độc chiếm mới tốt a!

Bỗng dưng, có thanh âm bình thản quỷ dị truyền ra, một đạo chùm sáng năng lượng phù văn không biết ở đâu phá không mà ra, những nơi đi qua, không gian trực tiếp vặn vẹo như là bánh quai chèo, làm cho mảnh đất ở giữa năng lượng này cũng theo đó lập tức kịch liệt run rẩy lên, sau đó trực tiếp va chạm hướng về phía nam tử tóc bạc!

- Ầm!

Cả hai năng lượng va chạm, một cỗ lực lớn kinh khủng trong chốc lát càn quét ra ngoài, giống như là không gian đều muốn bị nổ nát vụn, sau đó liền nhìn thấy một cỗ năng lượng dao động đáng sợ bàng bạc dập dờn mở ra.

- Ầm ầm!

Đất rung núi chuyển, khe hở mặt đất rạn nứt, mảng lớn cây sâm lớn bị quét sạch phía dưới, trực tiếp chặn ngang bẻ gãy, toàn bộ đỉnh núi bị san thành bình địa.

Dưới sự quét sạch của lực lớn kinh khủng, cát bay đá chạy, Đỗ Thiếu Phủ, Liêu trưởng lão cũng không thể không vội vàng tránh lui ra phía sau.

- Đạp đạp!

Thân thể nam tử tóc bạc lần này cũng bỗng nhiên bị chấn động lảo đảo, tóc bạc phía sau phiêu động, sát ý trong ánh mắt lập tức nổi lên dao động.

- Xùy!

Trong bóng đêm, ánh sáng chung quanh năng lượng phù văn chiếu rọi xuống, xuất hiện một đạo ánh sáng màu xám.

Ánh sáng được thu liễm, một lão giả mặc trường bào xám xuất hiện ở giữa sân, đưa tay duỗi cái lưng mệt mỏi, theo ánh mắt không nhìn về phía lão giả tóc bạc kia, ngược lại là hai mắt hơi khép, hơi quay người, quay đầu nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ vừa mới không thể không lui ra phía sau, thanh âm vẫn có chút bình tĩnh, lộ ra chút già nua, nhàn nhạt nói:

- Tiểu tử, nguyên lai ngươi lại là người học viện Thiên Vũ, chúng ta lại gặp mặt a!

- Không sai, chúng ta lại gặp mặt, oan gia ngõ hẹp a.

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, cũng không nghĩ tới lúc này vậy mà lại gặp gỡ cái lão giả áo xám này.

Người khác không biết người này là ai, nhưng Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên biết đến, lão giả áo xám này ở trong phòng đấu giá của Thương Hội Mục gia cũng đã từng xuất hiện, đường đường chính là Dược Vương, Lục Tinh Linh Phù Sư, tương đương với tồn tại kinh khủng Võ Vương Cảnh, đây tuyệt đối là oan gia ngõ hẹp.

- Ha ha.

Dược Vương cười nhạt một tiếng, sau đó không còn tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ, mà ánh mắt nhìn về không trung xung quanh, nói:

- Náo nhiệt, bên trong Hắc Ám Sâm Lâm rất lâu rồi không có náo nhiệt như vậy.

-

Theo ánh mắt Dược Vương nhìn về không trung xung quanh, nam tử tóc bạc cũng lập tức ngẩng đầu ánh mắt nhìn theo, tựa hồ là phát hiện cái gì.

- Oanh!

Trong khoảng thời gian ngắn, ở phía xa một thân ảnh nhanh chóng vút qua không trung, sau đó một thân ảnh áo đen gầy gò xuất hiện.

Theo sự xuất hiện của người này, một cỗ uy áp to lớn cũng đột nhiên giáng xuống, một cỗ sát khí cuồn cuộn cũng lập tức quét sạch mở ra, làm cho toàn bộ không trung xung quanh đột nhiên giống như ngưng kết.

Thân ảnh người áo đen gầy gò đứng lơ lửng trên không, bộ dáng lục tuần, ánh mắt liếc nhìn không trung xung quanh, lộ ra một chút âm trầm, hướng đến chính là Chưởng môn Tiết Thiên Thù của Hắc Sát Môn.

- Sưu sưu!

Theo người này đến, sau lưng có không ít ánh sáng lướt động, sau đó mấy người Vũ Hầu Cảnh Tu Vi của Hắc Sát Môn cùng Tiết Vân Minh vội vàng tới, đều cung kính đứng sau lưng Đỗ Thiếu Phủ.

- Khí tức thật mạnh!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn gò lão giả áo đen gầy, từ khí tức kinh người bên trong kia, không khó nhìn ra, khí tức của người này sẽ không dưới nam tử tóc bạc, không hề nghi ngờ, đây cũng là một cường giả Võ Vương Cảnh đáng sợ.

- Hắc Sát Môn Tiết Thiên Thù!

Bên trong không trung xung quanh, Quỷ Trảo lúc này đang áp chế Cốc Tâm Nhan, ánh sáng trong ánh mắt âm lệ xa xa nhìn về lão giả áo đen gầy gò, ánh mắt cũng hiện lên một chút sợ hãi.

- Cha, chính là tên kia, Huyền Linh Thông Đằng trên tay hắn, lần trước bảo vật của Hắc Sát Môn ta cũng là rơi vào trong tay hắn!

Tiết Vân Minh lơ lửng giữa không trung, sau khi nhìn thấy thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ phía dưới, ánh mắt lập tức tuôn ra âm trầm phẫn nộ.

Nếu không phải biết mình thực lực không đủ, lúc này Tiết Vân Minh sợ là đã sớm trực tiếp nhào về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Nhớ tới bị Huyền Linh Thông Đằng giả trêu đùa kém chút mất mạng, còn có thù mới hận cũ, lúc này Tiết Vân Minh liền hận không thể đem Đỗ Thiếu Phủ nghiền xương thành tro.

- Tiểu tử, giao ra vật mà ta muốn, nếu không, ngươi sẽ hối hận!

Nghe vậy, ánh mắt Tiết Thiên Thù cũng lập tức nhìn về Đỗ Thiếu Phủ, ánh sáng trong mắt dao động, giống như bọ cạp ẩn núp trong sơn động, bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, đều khiến cho người ta toàn thân có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

- Tiết Thiên Thù, đã lâu không gặp, một màn ngươi đến này, liền hù dọa cả đời, thế nhưng lại là sai lầm có phong độ a!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️