- Ầm ầm!
Huyền khí màu vàng nhạt phun trào, một quyền đấm ra, không gian đột nhiên truyền ra tiếng nổ trầm thấp, năng lượng kình khí nương theo phù văn chói mắt phá nát bắn nhanh ra.
- Đạp đạp!
Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ nhất thời lảo đảo lui về phía sau mấy bước, chân đạp xuống mặt đất liên tiếp tạo ra vết rạn nứt, ánh mắt ngay lập tức nhìn hướng về phía trước.
Trong ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ, phía trước nhảy ra hai lão giả cở năm mươi, một cao một thấp, đều có ánh mắt âm trầm, nóng bỏng đang chăm chú nhìn vào trên người của Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan
- Mới bước lên Vũ Hầu cảnh!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn hai lão nhân một cao một thấp tuổi chừng năm mươi này, bên trong hai con ngươi màu vàng, hàn ý gợn sóng.
Hai người này từng ở bên trong phòng đấu giá, Đỗ Thiếu Phủ đã từng lưu ý qua, không nghĩ tới tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đuổi theo lên phía trước, xem ra về thủ đoạn sưu tầm và tốc độ, hai người này hẳn là có thủ đoạn đặc biệt.
- Giao ra Huyền Linh Thông Thiên đằng, ta tha các ngươi rời đi!
Lão giả bên trái nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói, khí tức khóa chặt trên người hai người Đỗ Thiếu Phủ.
- Muốn Huyền Linh Thông Thiên đằng, vậy phải nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không!
Đỗ Thiếu Phủ dứt tiếng, khí tức Mạch Động cảnh viên mãn trong cơ thể cũng bao phủ ra không bảo lưu, huyền khí dưới chân dâng lên, bóng người như tia chớp màu tím trực tiếp đánh về phía lão giả nói chuyện.
- Vèo!
Cũng trong lúc đó, hồng ảnh lấp lóe như là quỷ mị, Cốc Tâm Nhan ra tay, thân thể uyển chuyển lao thẳng tới một lão giả khác.
- Mạch Động cảnh viên mãn, muốn chết!
Lão giả bị Đỗ Thiếu Phủ khóa chặt cảm giác được bóng người tử bào chỉ là tu vi Mạch Động cảnh viên mãn mà thôi, lông mày vừa rồi còn nhíu chặt nhất thời giản ra, luồng sáng âm hàn lạnh cả người lan tràn ra từ trong hai con ngươi, phất tay lên, trực tiếp tung một đạo quyền ấn về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Ầm!
Trước quyền ấn, huyền khí bao phủ, không gian vặn vẹo, trong chớp mắt, lão giả cười gằn trong ánh mắt, một quyền không chút khách khí đánh mạnh vào lồng ngực của Đỗ Thiếu Phủ.
Một tu luyện giả Mạch Động cảnh viên mãn, động thủ với lão là Vũ Hầu cảnh, coi như là trực tiếp muốn chết rồi.
- Không xong.
Mà ngay khi nắm đấm hạ xuống, lão giả kia tựa hồ trong nháy mắt cảm giác được cái gì đó, ánh mắt nhất thời đại biến, hốt hoảng như muốn muốn cấp tốc rút trở lại.
- Ầm!
Nhưng lão giả này có muốn lui cũng không kịp, một vệt kim quang bao vây quyền ấn trực tiếp đánh đến bụng dưới của lão, bùa chú bí văn màu vàng nhạt trút vào, khí tức bá đạo ác liệt như núi lửa phun trào, cự lực như bẻ cành khô lập tức phá hủy huyền khí phòng ngự của lão, cự lực bá đạo trực tiếp tràn vào huyệt Thần Khuyết.
- Phốc!
Trong chớp mắt, hai con ngươi của lão giả co rút lại, như cảm thấy quái đản, và vẻ hoảng sợ lan khuếch tán ra từ sâu trong tròng mắt, máu tươi phun mạnh ra từ trong miệng.
- Oành!
Sau đó thân thể của lão giả liền vô lực nằm sụp xuống, huyệt Thần Khuyết trong cơ thể đã bị một quyền này phá hủy, trong ánh mắt vẻ tràn đầy vẻ không cam lòng, hoảng sợ và kinh hãi.
- Ầm!
Bóng người Đỗ Thiếu Phủ đáp xuống, một quyền đánh thêm vào trên đầu lão giả, miễn cưỡng đánh vỡ đầu lâu của lão giả, khiến lão chết không thể chết thêm được nữa, vẻ không cam lòng trong mắt cũng bị phá nát. Xong, hắn thuận lợi tìm lấy ra một Túi càn khôn từ trong lòng lão này.
- Chết!
Cách đó không xa, bóng hồng y của Cốc Tâm Nhan chẳng khác nào u linh ở trong màn đêm, phù văn đầy trời bao phủ chu không, một luồng uy thế khủng bố bao phủ ra trấn áp người trước, cuối cùng hóa thành một đạo phù văn chói mắt, lấy tư thế nhanh như sét đánh trực tiếp bắn tiến vào trong cơ thể lão giả.
- Ầm!
Chùm sáng phù văn làm vỡ nát mạch hồn của lão giả, thân thể lập tức bị đánh bay đi, mạnh mẽ chạm vào một gốc cây đại thụ che trời, làm gãy ngang thân cây đại thụ che trời này.
- Đi, phía sau có không ít người đuổi theo!
Cốc Tâm Nhan nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhìn thấy thi thể của lão giả trên đất bị Đỗ Thiếu Phủ đánh nát đầu lâu, hai con ngươi mỹ lệ cũng hơi co lại, nhưng không dám trì hoãn chút nào, lập tức phóng người rời đi.
- Vèo vèo...
Ngay khi Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan rời đi trong chốc lát, mười mấy người đáp xuống, nhìn hai thi thể trên đất, đều hơi biến sắc mặt.
- Chết chính là Minh Sơn Nhị lão, không ngờ lại bị hai người kia tru diệt nhanh như vậy, xem ra hai người kia cũng không tầm thường a.
Có người sắc mặt hơi ngưng trọng, có thể tru diệt anh em Minh Sơn Nhị lão thân là Vũ Hầu cảnh nhanh như vậy, đủ để chứng minh thực lực của hai người bất phàm.
Ban ngày chính là khí trời âm trầm, đêm qua còn có mưa trút xuống, màn đêm không trăng sao.
Trong đêm tối giữa rừng rậm, Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan toàn lực lao nhanh, mượn lùm cây cao yểm hộ để thoát thân, nhưng muốn hoàn toàn thoát khỏi đông đảo cường giả phía sau, xem ra không dễ chút nào.
- Trốn không thoát, giao ra Huyền Linh Thông Thiên đằng đi.
- Vèo!
Trong đêm tối, giọng âm trầm vừa dứt, một luồng khí tức cuồn cuộn nhất thời bao phủ chu không, tựa như muốn cô đọng lại hết không gian xung quanh, sau đó một lão giả mặc áo vàng xuất hiện ở trước hai người.
- Cường giả Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh!
Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan đều hơi ngưng trệ thân ảnh, người đến khí tức khiến bọn hắn rúng động cả người, không ngờ lại là cường giả Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh.
- Liên thủ!
Hai người sau đó nhìn nhau, đối phó cường giả Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh, hai người chỉ có thể liên thủ.
Đột nhiên, khí tức hai người phun trào, trong mắt tinh mang bắn vụt ra, dự định liên thủ đánh một trận. Hai người liên thủ, đối phương muốn làm gì bọn hắn e rằng cũng không dễ dàng.
- Xem ra các ngươi không dự định giao ra Huyền Linh Thông Thiên đằng, vậy thì đi chết đi!
Nhìn thấy hai người tựa hồ không có dự định giao ra Huyền Linh Thông Thiên đằng, lão giả mặc áo vàng sắc mặt âm trầm, nhất thời bàn tay giơ lên, hơi xoay chuyển, một luồng phù văn và huyền khí cuồn cuộn cấp tốc thành hình, trong phút chốc ngưng tụ thành một dấu bàn tay, trực tiếp đánh tới Đỗ Thiếu Phủ.
- Phật!
Phù văn phun trào, chưởng ấn hơi động, dọc theo đường đi không gian xuất hiện dấu vết vặn vẹo, có vẻ như không gian có thể bị đổ nát bất cứ lúc nào. Cường giả Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh mỗi cái vung tay nhấc chân đều không phải là người bình thường có thể so sánh.
Đối mặt với chưởng ấn bao phủ, không gian xung quanh tự dưng bị ngưng đọng lại, làm cho Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan đều cau hẳn lông mày.
- Hừ!
Mà ngay khi Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan định muốn liên thủ ra tay, giữa không trung đột nhiên truyền ra một tiếng hừ lạnh.
- Ầm!
Lập tức có phù văn chói mắt đầy trời chiếu rọi đến, một luồng uy thế khủng bố bao phủ lên không, một đạo phù văn năng lượng như sấm sét ầm ầm đánh xuống, trực tiếp va chạm vào trên chưởng ấn kinh người của lão già kia.
- Ầm!
Tiếng vang trầm thấp truyền ra, mấy cây đại thụ che trời chung quanh bị năng lượng kình khí bao phủ nhổ tận gốc, tiếng vang Ầm ầm ầm không dứt bên tai, đòn công kích hung mãnh mặc dù bị phá hủy, nhưng năng lượng kình khí nhanh chóng khuếch tán, làm cho thân thể hai người Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan cũng lui nhanh.
- Đạp đạp!
Lão giả mặc áo vàng lảo đảo thân người, chấn động lùi lại mấy bước, ánh mắt nhất thời cả kinh.
- Vèo!
Tiếng xé gió rít lên, một bóng người xuất hiện ở trước Đỗ Thiếu Phủ Cốc Tâm Nhan, đầu đội đấu bồng, không nhìn thấy dáng vẻ, nhưng khí tức trên người cực kỳ mạnh mẽ, so với lão giả mặc áo vàng còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhìn người giúp đỡ đột nhiên đến này, Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bóng lưng kẻ trợ giúp này khiến cho Đỗ Thiếu Phủ có một chút cảm giác quen thuộc, chỉ có điều hai người Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan hiện tại cũng không biết người này có phải là thật sự đến giúp đỡ bọn hắn hay không, hay là cũng chỉ tới vì Huyền Linh Thông Thiên đằng.
- Các hạ người phương nào, lẽ nào cũng là vì Huyền Linh Thông Thiên đằng sao?
Lão giả mặc áo vàng nhìn người đến, sắc mặt âm trầm lộ ra vẻ nghiêm túc.
Người tới cũng không để ý tới lão giả mặc áo vàng kia, mà là nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan, nói:
- Hai người các ngươi nhanh chóng đi hội hợp với những người khác, sau đó một đường trở lại, các ngươi phải đợi các trưởng lão giờ này chắc đã đi nửa đường, đi mau!
- Đa tạ giúp đỡ!
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan đều là có chút bất ngờ, thời kì đặc thù cũng không có nhiều thời gian trì hoãn, hai người cảm tạ rồi lập tức phóng người rời đi.
- Muốn chạy trốn sao?
Lão giả mặc áo vàng sắc mặt hơi trầm xuống, huyền khí nổi gợn sóng, phù văn lấp loé, định ngăn cản Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan lại.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể giữ lại được bọn hắn sao, muốn chết!
Người đội đấu bồng che mặt trầm giọng quát lạnh, dấu tay cấp tốc nổi gợn sóng, đồng thời khí thế quanh người bạo phát, phù văn phóng lên trời , khiến cho không gian xung quanh cũng chấn động kịch liệt. Sau đó phù văn ngưng tụ, một dấu tay trực tiếp phá không đánh thẳng tới đầu lâu của lão giả mặc áo vàng kia.
- Phật phật!
Dấu tay phù văn vừa xuất hiện, không gian xung quanh kịch liệt chấn động, trong lúc mơ hồ có vô số tia điện phun trào, muốn phong tỏa không gian chung quanh lão giả mặc áo vàng kia. Đây là cỗ khí thế hùng vĩ, ý muốn trấn áp tất cả, khiến người ta run sợ!
... ... ... ... ...
- Ở phía trước kia, mau đuổi theo, Huyền Linh Thông Thiên đằng ở trên người của hai người đó!
- Ngay ở phía trước, không được để cho bọn hắn chạy trốn!
Trong đêm tối, hàng loạt bóng người len lỏi ở giữa rừng rậm, làm chấn động khiến vô số loài chim đập cánh bay lên không, mãnh thú cũng không dám lên tiếng.
- Vèo vèo!
Bốn phương tám hướng đều có bóng người lao đến, mười mấy bóng người rốt cục vây Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan lại.
Từng người này quanh thân có lưu quang, khí tức phun trào, vây Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan lại theo hình tròn.
Mười mấy người đều là Vũ Hầu cảnh, mười mấy luồng khí tức Vũ Hầu cảnh khóa chặt Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan.
Không nghi ngờ chút nào, những tu luyện giả Vũ Hầu cảnh này đều là những cường giả mấy ngày nay tràn vào Hắc Ám thành vì Huyền Linh Thông Thiên đằng.
- Xem ra, không thoát khỏi một trận chiến rồi!
Đỗ Thiếu Phủ đình trệ thân hình, nhìn chung quanh thấy tổng cộng có mười bốn Vũ Hầu cảnh, vài người có khí tức rõ ràng đã đến Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh, muốn thoát thân, khó có thể làm được.