Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 306: Dọc đường chạy trốn.

Chương Trước Chương Tiếp

- Có thể chịu đựng được hay không, phải xem bản lãnh của chính hắn.

Mục Minh Thanh thấp giọng nói, sau đó mắt nhìn mọi người:

- Quỷ Trảo chắc là đến rồi chứ?

- 30 triệu huyền thạch, hắn tự nhiên ngay lập tức đến rồi, đang chờ đợi ở bên trong, chúng ta...

Một lão giả nói, còn chưa dứt lời, Mục Minh Thanh cắt ngang:

- Ta tự đi một chuyến, xem ra đã lâu không gặp, lá gan của Quỷ Trảo đã lớn hơn không ít.

Trong phòng khách nhỏ xa hoa, một lão giả cỡ hơn năm mươi có chút gầy gò đang ngồi ngay ngắn. Hơn năm mươi tuổi, khắp người đều là da bọc xương, hai con mắt thụt sâu vào trong viền mắt, ánh mắt như có gợn sóng, miệng lộ ra một nụ cười gằn.

Bỗng dưng, Quỷ Trảo tựa hồ cảm giác khí tức gì đó, ánh mắt đột nhiên nhìn hướng về phía cửa.

- Quỷ Trảo, đã lâu không gặp.

Âm thanh sang sảng truyền ra, mấy bóng người từ từ đi vào phòng khách nhỏ, trước tiên là một trung niên đại hán cao lớn, mắt mang mỉm cười, thần sắc bình tĩnh.

Quỷ Trảo dùng mắt chăm chú nhìn Mục Minh Thanh, ánh mắt vừa rồi còn lộ ra một chút cười gằn, hiện giờ hơi nheo lại, ngay cả gương mặt cũng trở nên cứng ngắc.

Khóe miệng co giật, há mồm mấy cái, Quỷ Trảo lúc này mới phát ra âm thanh, nhìn trung niên đại hán đầu lĩnh kia, thân thể gầy gò có vẻ run rẩy đứng lên, nói nhỏ:

- Mục... Mục bảo chủ, đã lâu không gặp.

- Nhìn dáng dấp ngươi gần đây chắc là có được lợi ích không nhỏ, ngay cả Huyền Linh Thông Thiên đằng cũng cam lòng đem ra bán đấu giá.

Trung niên đại hán chính là Mục Minh Thanh, nhìn Quỷ Trảo, khẽ mỉm cười, nhưng tự dưng lại làm cho Quỷ Trảo phát run cả người.

Cố nén sự bất an trong lòng, Quỷ Trảo ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm thu lại, trên gương mặt gầy gò cố nặn ra vẻ cười, nói nhỏ:

- Mục bảo chủ nói gì vậy, dù như thế nào cũng không sánh được với Mục bảo chủ.

- 30 triệu lẻ một khối huyền tệ, khấu trừ hai phần mười tiền công ra, còn 24 triệu lẻ một, cầm đi, đều ở trong thẻ huyền thạch, tùy ý đều có thể hoán đổi.

Mục Minh Thanh phất tay, vứt một cái thẻ bằng ngọc cho Quỷ Trảo, khẽ mỉm cười, nói:

- Muốn kiểm tra một chút không, bước ra ngoài cửa của Mục gia thương hành ta, các chuyện khác không có quan hệ gì đến ta nữa.

- Ha ha, Mục bảo chủ tự mình đến đây, ta nào có đạo lý không tin được, tự nhiên là không cần kiểm tra, như vậy xin đa tạ Mục bảo chủ, ta còn có việc, trước tiên xin cáo từ.

Quỷ Trảo thu hồi Huyền Thạch tinh tạp, hận không thể rời khỏi đó sớm một chút, xoay người đi ngay, sợ bị cường giả của Mục Gia bảo cản trở.

- Đi thong thả.

Mục Minh Thanh khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có ý tứ ngăn cản Quỷ Trảo, tùy ý cho Quỷ Trảo rời đi.

- Đại ca, tên Quỷ Trảo này luôn luôn rất cẩn thận, làm sao lần này không kiểm tra Huyền Thạch tinh tạp, thời điểm hắn biết được, hối hận cũng không còn kịp nữa.

Lỗ Lâm Triêu nhìn bóng lưng biến mất của Quỷ Trảo, trong ánh mắt cũng bắt đầu nổi lên ý cười.

Mục Minh Thanh cười nhạt, nói:

- Trong lòng hắn có quỷ, đến bên trong Mục gia thương hành, sợ nhất nhìn thấy người chính là ta. Hiện tại nhìn thấy ta, tự nhiên là có chút lo lắng, chính là bởi vì càng cẩn thận, cho nên mới càng muốn rời đi cho nhanh, chỉ có điều ra khỏi cửa lớn của Mục gia thương hành, tất cả mọi việc đều không còn quan hệ với Mục gia thương hành ta nữa rồi.

Ở ngoài Mục gia thương hành, người trong hội trường đấu giá đã tản đi, dòng người qua lại trên đường phố, tuy rằng rộn rộn ràng ràng, nhưng cũng không đến nổi chen chúc.

Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan đi ra khỏi Mục gia thương hành, khẽ ngẩng đầu, thấy dòng người rộn rộn ràng ràng trên đường phố chung quanh vẫn như thường.

Chỉ có điều trên đường phố chung quanh, tự dưng có một loại khí tức quái dị bao phủ.

Ví dụ như trong hẻm nhỏ đối diện, trong tiệm bán trà nhỏ kia, lúc này đã ngồi chật ních người, thậm chí có không ít người chỉ có thể đứng để uống trà.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ dưới đấu bồng có thể nhìn rất xa, thấy bà lão bán trà và thiếu niên nho nhỏ kia rất bận rộn, thần sắc hơi động, nói với Cốc Tâm Nhan bên người:

- Ngươi vẫn còn chưa đi dạo phố chơi trong Hắc Ám thành này chứ?

Dưới hồng sa che mặt, đôi mắt mỹ lệ của Cốc Tâm Nhan nhìn bốn phía, cảm giác khí tức quái dị xung quanh, đáp bằng cách hỏi:

- Ngươi còn có tâm tình đi dạo phố chơi sao?

- Đương nhiên, chậm rãi dạo chơi, không cần vội.

Đỗ Thiếu Phủ nở nụ cười, tiếp đó cũng không vội vã rời đi, mà là chậm rãi đi dạo ở trên đường cái, một dáng dấp rất là nhàn nhã.

Cốc Tâm Nhan hơi chậm lại, nhưng lập tức cũng nhẹ nhàng đi theo bên người Đỗ Thiếu Phủ. Hai người giờ khắc này không nhanh không chậm bắt đầu nhàn nhã nhàn dạo chơi ở bên trong Hắc Ám thành.

Mà trên đường phố, cũng ngay lập tức xuất hiện tình cảnh quỷ dị, trên đường phố rộn rộn ràng ràng, một nam một nữ đầu đội đấu bồng nhàn nhã đi dạo, sau lưng của hai người chẳng biết lúc nào xuất hiện đầy rẫy bóng người như tuỳ tùng vậy, làm cho phố lớn rộng rãi bị chen chặt đến mức nước chảy không lọt, nhưng không có ai là người đầu tiên tiến lên áp sát.

- Hai người ấy không ngờ còn nhàn nhã đi dạo, nhất định là có điều gì đó quái lạ.

- Đừng kích động, ngàn vạn không thể bị người ta biến thành bia đỡ đạn, hãy chờ đợi cơ hội.

- ... ...

- Nhìn dáng dấp, xem ra chúng ta đã trở thành con mồi.

Trên đường cái, Cốc Tâm Nhan không quay đầu lại, nhưng lại có thể cảm giác được tình huống phía sau.

- Càng nhiều người, chúng ta mới càng an toàn, không có người nào muốn trở thành con chim bay đầu để người ta chỉa mũi tên vào, bọn chúng đang chờ đợi.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười xuất hiện trên gương mặt, giữa hai lông mày lại có một vết nhíu nghiêm trọng.

Thời gian từ từ trôi qua, trong khi hai người đi dạo, hoàng hôn từ từ kéo đến. Giờ khắc này, hai người có thể cảm giác được, càng ngày càng có nhiều khí tức, chăm chú khóa chặt ở trên người của hai người bọn họ.

Tà dương chìm xuống, thời điểm ánh sáng đường màu xám bạc vừa bao phủ Hắc Ám thành, trên đường cái, Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, trong tầm mắt phía trước đã lộ ra đường viền của sơn mạch bao la, nhất thời nói với Cốc Tâm Nhan bên người:

- Đúng thời điểm rồi, chúng ta ra khỏi thành, nhanh!

- Vèo vèo...

Theo Đỗ Thiếu Phủ tiếng nói vừa dứt, Huyền Khí dưới lòng bàn chân hai người phun trào, thân ảnh nhất thời tựa như tia chớp lao đi rất vội vã.

- Bọn chúng bắt đầu chạy trốn, muốn thừa dịp bóng đêm trốn vào bên trong Hắc Ám sâm lâm, mau đuổi theo!

Sau khi thân ảnh hai người Đỗ Thiếu Phủ lao đi vội vã, xa xa phía sau, nhất thời khí tức bạo phát che ngợp bầu trời, từng bóng người không kiêng dè chút nào, như cá diếc sang sông đuổi theo hai người Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan ở phía trước.

Màn đêm từ từ bao phủ bầu trời, bên trong cửa thành cao vót của Hắc Ám thành, hai bóng người đầu đội đấu bồng lướt ra, chính là Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan.

- Bằng Lâm Cửu Thiên!

Khí tức bá đạo vô cùng từ trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ lan tràn ra, huyền khí màu vàng nhạt phóng lên trời, hai cánh phù văn ngưng tụ mở rộng ở sau lưng, cánh đập nâng lên, bóng người vọt lên không như một tia chớp màu vàng óng, bay về bên trong Hắc Ám sâm lâm ở phía trước, không ngừng lại chút nào.

- Xì xì xì!

Huyền khí phun trào, Cốc Tâm Nhan bay lên trời, bóng người uyển chuyển tạo ra đường vòng cung mê hoặc ở trong tầng trời thấp, đuổi sát sau lưng Đỗ Thiếu Phủ.

- Mau đuổi theo, bọn chúng muốn đi vào bên trong Hắc Ám sâm lâm!

Bên trong cửa thành Hắc Ám thành, hàng loạt bóng người bay lên trời, huyền khí bạo phát, bám sát phía trước không ngừng nghỉ.

- Ô ô!

- Grừ... grào!

Giữa không trung, tiếng thú rít gào, không ít vật cưỡi phi hành có thân hình khổng lồ vọt lên giữa không trung, sau đó đập cánh bay đi.

Chỉ có điều trong bóng người che ngợp bầu trời đó, tốc độ có thể đuổi theo hai người ở phía trước cũng không quá nhiều.

Rừng rậm liên miên trùng điệp hầu như không nhìn thấy đầu cuối xuất hiện, thỉnh thoảng có tiếng thú rống gừ gừ truyền ra từ nơi sâu xa trong sơn mạch.

- Đi vào bên trong Hắc Ám sâm lâm rồi, theo sát ta!

Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát một tiếng, hai cánh phù văn chấn động lên trong màn đêm, nhất thời lao vào bên trong Hắc Ám sâm lâm.

- Vèo!

Cốc Tâm Nhan theo sát tiến vào, tốc độ so với Đỗ Thiếu Phủ không chậm hơn chút nào.

Mà sau khi thân ảnh của hai người Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan vọt vào bên trong Hắc Ám sâm lâm, có một con yêu thú vật cưỡi tốc độ cực nhanh cùng chừng mười bóng người giống như u linh tiến vào trong Hắc Ám sâm lâm.

- Bọn hắn quả nhiên tiến vào bên trong Hắc Ám sâm lâm, sợ là định thừa dịp bóng đêm tiện bề chạy thoát, đúng là có một chút khôn vặt. Chỉ có điều như thế cũng khó thoát khỏi cái chết, lát sau nếu chư vị trưởng lão hỗ trợ cũng yêu thích, con nữ kia có thể giữ lại trước, nhưng Huyền Linh Thông Thiên đằng nhất định phải lấy được, còn nam thì giết không tha!

Trên lưng yêu thú biết bay, một thanh niên áo đen vẻ mặt âm trầm kiệt ngạo lạnh giọng nói, trong mắt sát ý ngời ngời, từng đạo thân ảnh nhất thời vọt tiến vào bên trong Hắc Ám sâm lâm không thấy đâu nữa.

- Vèo vèo...

Xa xa ở phía chân trời, mấy đạo lưu quang như cầu vồng lướt tới, lấp lóe mấy cái đã xuất hiện ở bên trên rừng núi rậm rạp.

Hào quang thu lại, đầu lĩnh là một thanh niên tóc bạc, một mái tóc dài màu bạc cực kỳ bóng loáng bỏ xoã xuống, dường như là thác nước, dùng một sợi tơ đan sắc cột lại, dáng dấp anh tuấn, hai con mắt thâm thúy như mực ở trong màn đêm.

- Hai người kia tiến vào bên trong Hắc Ám sâm lâm, hiện giờ động thủ sao?

Sau lưng thanh niên tóc bạc, một cường giả áo bào tro khẽ ngẩng đầu, dưới áo bào tro che mặt, có thể thấy được trên lông mày có một vết đao thật dài bị tóc trước trán che đậy, hai con mắt ở trong màn đêm hiện ra một chút hào quang màu xám trắng, có vẻ đặc biệt quỷ dị.

- Chờ bọn chúng đến rồi đồng thời động thủ luôn, một lưới bắt hết, chuyện còn lại, cũng không có quan hệ gì với chúng ta nữa.

Thanh niên tóc bạc nói.

- Hê hê, đến thời điểm đó con nữ kia nhất định phải để cho ta.

Bên người cường giả áo bào tro, bóng dáng của Quỷ Trảo thình lình xuất hiện, ánh mắt âm trầm dữ dằn.

Bên trong rừng rậm, hai cánh phù văn sau lưng Đỗ Thiếu Phủ thu lại, huyền khí dưới chân dâng lên, Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ thôi thúc, bóng người len lỏi ở giữa các cây cối trong rừng rậm, hỏi Cốc Tâm Nhan theo sát phía sau:

- Có cảm giác được sự tồn tại của bọn họ?

- Ở phía trước không xa!

Cốc Tâm Nhan nói:

- Phỏng chừng bọn họ đã chờ sốt ruột rồi.

- Hãy đi hội hợp với bọn họ trước.

Đỗ Thiếu Phủ nói, bước chân cũng không ngơi nghỉ chút nào.

- Cẩn thận!

Mà ngay tiếng nói vừa dứt, Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên hét lớn một tiếng đối với Cốc Tâm Nhan ở phía sau, bỗng dưng đánh một quyền về phía trước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️