Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 305: Lấy được thiên đằng

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi muốn đấu mua lại Huyền Linh Thông Thiên đằng ư?

Cốc Tâm Nhan nhìn Đỗ Thiếu Phủ. Nàng cũng không biết kế hoạch ngày hôm nay của Đỗ Thiếu Phủ, càng không biết ngày hôm qua Đỗ Thiếu Phủ và Bảo chủ của Mục Gia bảo nói với nhau cái gì.

Nhưng giờ khắc này Cốc Tâm Nhan nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ bình thản trực tiếp ra giá 20 triệu. Giá cả bực này đối với nàng mà nói, là không thể chịu đựng. Nàng mua lại phù trận ngũ tinh Huyền Diệu cảnh thật sự đã dốc toàn lực của nàng rồi.

- Hết cách rồi. Huyền Linh Thông Thiên đằng không thể lạc vào trong tay người khác.

Đỗ Thiếu Phủ khá bất đắc dĩ nhún vai một cái. Hiện giờ chỉ có thể nói là chỉ còn cách đoạt lấy Huyền Linh Thông Thiên đằng vào tay mình mà thôi.

- 21 triệu huyền thạch!

Âm thanh kiệt ngạo truyền ra lần thứ hai. Nghe trong thanh âm không khó để nhận ra, tâm tình của người ra giá tựa hồ không được tốt lắm.

- 21 triệu lẻ một.

- 22 triệu!

- 22 triệu lẻ một.

- 25 triệu!

- 25 triệu lẻ một.

Âm thanh ra giá liên tục truyền ra. Âm thanh kiệt ngạo đã tiếp cận đến sự nổi giận. Mặc kệ hắn gọi giá cả ra sao, đối phương đều gọi giá nhiều hơn hắn chỉ một khối huyền thạch.

Không nhiều không ít. Chỉ là nhiều hơn một khối huyền thạch. Đây rõ ràng chính là cố ý gây nên.

Toàn trường ánh mắt đầy gợn sóng. Tất cả mọi người đều ngờ vực trong lòng. Hẳn là người trong hai gian phòng khách quý kia có ân oán với nhau. Không nhiều không ít chỉ thêm một khối huyền thạch. Đây chính là sự khiêu khích. Mấy lần đều như vậy. Tuyệt đối chính là khiêu khích.

Có điều mỗi lần thêm một khối huyền thạch vẫn hợp với quy củ. Huyền Linh Thông Thiên đằng khi đấu giá đã nói quy định là không giới hạn giá, tất cả đều không giới hạn, khiến người ta cũng không thể nói gì được.

- Người bên kia, ngươi có ý gì, không được cố ý. 28 triệu huyền thạch, có bản lĩnh thì thêm đi!

Trong phòng khách quý, âm thanh kiệt ngạo quát lớn, vọt thẳng tới vị trí phòng riêng của Đỗ Thiếu Phủ.

- 28 triệu lẻ một. Các hạ, bán đấu giá thôi mà. Người trả giá cao sẽ được, chẳng lẽ không cho người khác ra giá hay sao?

Âm thanh Đỗ Thiếu Phủ truyền ra thâm trầm. Bản thân mình hợp với quy củ, tự nhiên không có gì cảm thấy không thích hợp.

- 30 triệu!

Âm thanh kiệt ngạo cả giận nói, ánh mắt âm trầm bắn ra.

- 30 triệu lẻ một.

Đỗ Thiếu Phủ định giá tiếp tục. Mức giá này cũng đã hãi hùng khiếp vía rồi.

- Ba...

Thanh niên áo đen nổi giận đến phát điên, chuẩn bị tăng giá một lần nữa.

- Thiếu môn chủ, không thể lại thêm nữa. Giá cả như thế này đã là cực hạn. Thêm nữa, chúng ta không thể chịu đựng nổi!

Trong phòng khách quý, một đại hán bên cạnh thanh niên áo đen không thể không ngăn cản hắn. Giá 30 triệu đã đến cực hạn có thể chịu đựng.

- 30 triệu lẻ một, lần thứ nhất.

- 30 triệu lẻ một, lần thứ hai, có giá cao hơn hay không.

- 30 triệu lẻ một, lần thứ ba. Thành giao. Chúc mừng quý khách lầu ba được Huyền Linh Thông Thiên đằng.

Nữ tử xinh đẹp đưa mắt nhìn gian phòng khách quý phía phía lầu ba. Giá 30 triệu, tuyệt đối là giá trả cao nhất tại hội trường đấu giá trong nhiều năm qua.

- Loạch xoạch!

Theo tiếng của cô gái xinh đẹp vừa hạ xuống, chung quanh từng đạo từng ánh mắt đều nhìn tới vị trí phòng khách quý của Đỗ Thiếu Phủ.

- Hô...

Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi, giờ khắc này trái lại trên gương mặt lại biểu hiện vẻ nghiêm trọng.

Dưới lực lượng tinh thần dò xét, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện không ít đạo khí tức mịt mờ đang dò xét đến. Những khí tức này nhìn chằm chằm vào mình. Ngày hôm nay mình muốn thoát thân không phải là chuyện đơn giản a.

- Ngươi thật sự mua lại sao?

Trong đôi mắt mỹ miều của Cốc Tâm Nhan cũng có vẻ chấn động.

- Hiện tại bắt đầu gặp những phiền phức quấn quanh người rồi. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả ngươi nghe ta, mặc kệ tình huống như thế nào cũng phải nghe ta. Bằng không, ta sợ Huyền Linh Thông Thiên đằng sẽ không trở về được với Thiên Vũ học viện được.

Đỗ Thiếu Phủ xoay người, nghiêm trọng nhìn Cốc Tâm Nhan nói.

Cốc Tâm Nhan nhìn Đỗ Thiếu Phủ qua lớp hồng sa che mặt trong giây lát, sau đó khẽ gật đầu, ôn nhu đáp:

- Được.

- Đỗ Tiểu Yêu, ngươi có thể tách ra một hồi được không. Chúng ta không muốn quá nổi bật.

Đỗ Thiếu Phủ lên tiếng hỏi Đỗ Tiểu Yêu.

- Được rồi.

Đỗ Tiểu Yêu gật gật đầu. Trên thân hình màu vàng nhạt ánh sáng lấp loé long lanh. Trước thần sắc phức tạp của Cốc Tâm Nhan, Đỗ Tiểu Yêu hóa thành tảng đá màu đồng cổ to bằng bàn tay, sau đó bị Đỗ Thiếu Phủ thu vào trong lòng.

Thời điểm hai người mở cửa đi ra khỏi phòng khách quý, bên trong phòng đấu giá, từng ánh mắt đều rơi vào trên người của Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan.

Chỉ có điều lúc này hai người Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan đều mang đấu bồng che mặt, nên không ai có thể nhìn rõ ràng được diện mạo của bọn họ như thế nào.

Sau món cuối cùng là Huyền Linh Thông Thiên đằng được bán ra, hội trường đấu giá bắt đầu tản đi. Từng khách mời bên trong phòng khách quý không bỏ lỡ cơ hội vội đi ra, ánh mắt và khí tức mịt mờ đều rơi vào trên người của Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan. Tuy nhiên dưới lớp đấu bồng che đậy, họ cũng không nhìn thấy rõ hai người.

Cách đó không xa, bên trong một gian phòng khách quý, có mấy bóng người đầu đội đấu bồng, toàn thân che khuất dưới lớp trường bào rộng rãi đi ra. Người đầu lĩnh là một nam tử tóc bạc, dáng vẻ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Hai con mắt của hắn đen kịt, lãnh đạm đảo qua hai người Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan.

- Người này thật tà!

Lực lượng tinh thần của Đỗ Thiếu Phủ dò xét, đột nhiên nhận ra được qua ánh mắt kia, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dưới đấu bồng cũng nhìn qua. Nam tử tóc bạc kia cũng đang đảo mắt nhìn khắp người mình, khiến trong lòng hắn nhất thời tự dưng lạnh lẽo.

- Những người này có quan hệ cùng Âm Minh Giáo. Là người động thủ với chúng ta buổi tối ngày hôm ấy. Tuy bọn họ có thu khí tức lại, nhưng ta vẫn có một số thủ đoạn, có thể cảm giác được.

Tiếng của Cốc Tâm Nhan nhẹ nhàng nói bên tai Đỗ Thiếu Phủ.

- Âm Minh Giáo sao? Quỷ Trảo có quan hệ cùng bọn chúng. Sao cũng xuất hiện trong buổi đấu giá?

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời ánh mắt lộ ra trầm tư, chuyện này dường như cũng không được bình thường.

- Chúc mừng có được Huyền Linh Thông Thiên đằng. Thực sự là chúc mừng.

Âm thanh kiệt ngạo truyền đến. Một thanh niên áo đen đến trước người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt tràn đầy vẻ âm trầm, hàn ý bắn mạnh ra.

Âm thanh này Đỗ Thiếu Phủ chợt nhận thức, chính là âm thanh vừa rồi tranh cướp Huyền Linh Thông Thiên đằng cùng với mình.

Mà khi nhìn thanh niên áo đen trước người này, trong ánh mắt dưới đấu bồng che mặt của Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên đầy vẻ âm hàn.

Thanh niên này không phải là ai khác, Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên nhận biết, đã giao thủ không chỉ một lần. Đây là kẻ Mục Chính Hạo lúc trước ở bên trong Hắc Ám sâm lâm có nhắc qua Hắc Sát môn Tiết Vân Minh. Hắn ở Hắc Sát môn có địa vị cực cao, dường như là Thiếu môn chủ của Hắc Sát môn.

Giờ khắc này nhìn thấy người của Hắc Sát môn, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ hàn ý nhịn không được ngừng giao động, nhưng nơi đây là Mục gia thương hành, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, hắn cố dằn hàn ý trong mắt xuống, trầm giọng nói:

- Đấu giá Huyền Linh Thông Thiên đằng, người trả giá cao thì được mà thôi!

- Được lắm cho câu người trả giá cao được, cái đó cũng phải có thực lực mới được. Yên tâm đi, Huyền Linh Thông Thiên đằng là của ta, hê hê, chúng ta không bao lâu nữa sẽ gặp lại.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Tiết Vân Minh ánh mắt kiệt ngạo âm trầm.

- Vậy sao? Lúc gặp lại, hi vọng ngươi không phải hối hận.

Đỗ Thiếu Phủ nói gằn từng chữ từng chữ một.

- Có gan, nhìn xem đến thời điểm đó ai hối hận. Ta tất nhiên sẽ lột da róc thịt ngươi, ngươi lấy không Huyền Linh Thông Thiên đằng đâu.

Tiết Vân Minh chồm người ra, hơi nhẹ giọng nói vào lỗ tai của Đỗ Thiếu Phủ, sau đó ánh mắt quét qua đường cong trên người Cốc Tâm Nhan, cuối cùng cười ha ha, dẫn theo mấy người sau lưng nghênh ngang rời đi.

- Ta cũng chờ mong gặp lại.

Nhìn bóng lưng Tiết Vân Minh, hai con ngươi Đỗ Thiếu Phủ nơi lóng lánh, một vệt hàn ý loé qua.

- Người này hẳn là Thiếu môn chủ Tiết Vân Minh của Hắc Sát môn, ngươi trước đây quen biết sao?

Cốc Tâm Nhan nhẹ giọng nói ở bên người Đỗ Thiếu Phủ.

- Xem như là nhận thức đi, quan hệ còn không cạn.

Trên gương mặt Đỗ Thiếu Phủ, một vệt ý cười nhẹ nhàng tái hiện, sau đó nói với Cốc Tâm Nhan:

- Trước tiên không nói về Tiết Vân Minh này, chúng ta trước tiên đi vào cửa hàng lấy Huyền Linh Thông Thiên đằng, sau đó nghĩ biện pháp rời khỏi Hắc Ám thành.

... ... ... ...

Một lát sau, phía sau Mục gia thương hành, trong phòng nhỏ yên lặng, một trung niên đại hán to lớn trong tay cầm ba cái túi càn khôn giao cho Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Ngươi muốn thây khô yêu thú kia và Huyền Linh Thông Thiên đằng đều ở trong túi càn khôn này.

- Đa tạ Mục bá bá, có điều huyền thạch của thây khô yêu thú, trên người ta hiện tại cũng không có , có thể dùng đồ vật khác đặt cọc hay không?

Đỗ Thiếu Phủ tiếp nhận ba cái Túi càn khôn, mắt lộ ra vẻ cười khổ, 110 vạn huyền thạch, trên người hắn cũng không bỏ ra nổi.

- Huyền Linh Thông Thiên đằng đều cho ngươi, còn quan tâm đến 110 vạn huyền thạch của ngươi sao? Cứ đưa cho ngươi luôn, thây khô yêu thú này ta và không ít Linh Phù Sư đã nghiên cứu mười mấy năm, cũng không có chút đầu mối nào, tuy rằng bất phàm, nhưng cũng không có tác dụng thực chất hóa. Ngươi bỏ ra 110 vạn huyền thạch, đúng là hơi cao, hi vọng ngươi có vận may có thể nghiên cứu ra bí thuật và thú năng gì đó.

Trung niên đại hán nói, một luồng khí tức không giận mà uy, lộ ra áp bức tự nhiên, chính là Bảo chủ Mục Minh Thanh của Mục Gia bảo.

- Tặng cho tôi?

Đỗ Thiếu Phủ khá là kinh hãi, 110 vạn huyền thạch, giá trị mấy viên Thông Hồn đan, Mục Gia bảo cũng quá rộng rãi đối với mình rồi.

- Cho ngươi thì cứ cầm đi.

Mục Minh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói tiếp:

- Ngươi nên hiểu rõ, một khi ngươi rời khỏi Mục gia thương hành nửa bước, sẽ hung hiểm cực kỳ, ngươi nhất định phải như vậy sao?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Mục Minh Thanh, nở nụ cười, nói:

- Nếu như cháu không rời khỏi Mục gia thương hành, sợ là Mục gia thương hành sẽ hung hiểm cực kỳ. Đa tạ Mục bá bá hỗ trợ, những chuyện còn lại cứ giao cho cháu đi.

- Có chí khí, đi thôi, hi vọng ngươi có thể thành công.

Mục Minh Thanh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

- Cáo từ.

Đỗ Thiếu Phủ thu hồi ba Túi càn khôn, xoay người rời đi.

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ đi ra cửa phòng, mấy lão giả và đại hán đi vào, Lỗ Lâm Triêu cũng ở trong đó, nói với Mục Minh Thanh:

- Bảo chủ, tên tiểu tử này có được không đó, bên ngoài quá nhiều người, tôi lo sợ là sẽ có người không chờ được đến khi hắn ra khỏi Hắc Ám thành liền sẽ động thủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️