Đỗ Thiếu Phủ dừng lại một chút, nhìn Mục Minh Thanh, tiếp tục nói:
- Đây vẫn là một điểm trong số đó, mặt khác đối với Thiên Vũ học viện mà nói, thế tất cũng ghi nhớ một món nợ ân tình to lớn với Mục Gia bảo. Con nghĩ bên trong Hắc Ám sâm lâm nhất định có xoáy ngầm mãnh liệt, biến đổi khó lường. Mặc dù Thiên Vũ học viện sẽ không nhúng tay vào chuyện của Hắc Ám sâm lâm. Tuy nhiên vạn nhất có một ngày, Mục Gia bảo cần đến Thiên Vũ học viện trong một quãng thời gian. Có một ân tình mà Thiên Vũ học viện ghi nợ, con tin tưởng nhất định Thiên Vũ học viện sẽ không từ chối. Con nghĩ những điều này đã đủ rồi.
- Những điều này xác thực là rất hợp lý, cũng xác thực là khiến ta có thể động tâm. Có thể làm cho Thiên Vũ học viện ghi nhớ món nợ ân tình, giá trị đương nhiên sẽ không dưới Huyền Linh Thông Thiên đằng. Tiểu tử ngươi cất lời thật như hoa sen, miệng lưỡi bén nhọn, không đơn giản a.
Mục Minh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ nở nụ cười, nhưng vẫn lắc lắc đầu, nói:
- Ta không thể không nói, nếu Mục Gia bảo không ở Hắc Ám thành, ta nhất định sẽ bị động tâm bởi lời ngươi nói.
Giọng nói hơi ngừng lại, Mục Minh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói tiếp:
- Nhưng ngươi còn chưa đủ hiểu rõ về Hắc Ám thành. Hắc Ám thành rất là thực tế. Những thứ ân tình hư vô mờ mịt ấy, có vẻ quá mức nhợt nhạt bên trong Hắc Ám thành. Từng trải qua những vụ ngươi lừa ta gạt bên trong Hắc Ám sâm lâm này, phía sau những lòng dạ độc ác, không có ai sẽ tin tưởng vào những ân tình hư vô mờ mịt ấy nữa. Lợi ích mang tính thực chất mới là trọng yếu nhất. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, xem ngươi có thể đánh động lòng ta hay không.
... ...
Bên ngoài đình viện, Cốc Tâm Nhan vẫn đang lẳng lặng chờ đợi, lẳng lặng đứng đó. Thân thể yểu điệu dưới lớp hồng sa che mặt làm cho không ít đệ tử Mục Gia bảo không khỏi lén lút đưa mắt nhìn.
Sau cả nửa canh giờ, trong ánh mắt của không ít người, bóng dáng của Đỗ Thiếu Phủ cuối cùng đã xuất hiện ở cửa.
- Kết quả như thế nào?
Trong lúc Đỗ Thiếu Phủ đi tới bên cạnh Cốc Tâm Nhan, Cốc Tâm Nhan vội hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ gật gật đầu với Cốc Tâm Nhan, nhẹ giọng nói:
- Ta nghĩ chúng ta cần chuẩn bị cho buổi đấu giá ngày mai. Trước tiên hãy trở về đi rồi nói sau.
... ... ... ...
Bên trong thư phòng, Mục Minh Thanh đứng trước cửa sổ, nhìn theo bóng người thiếu niên áo tím rời đi, ánh mắt khẽ động, lập tức như trong đầu nhớ ra chuyện gì đó, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói nhỏ:
- Thời gian trôi qua thật là nhanh a.
- Đại ca, huynh đáp ứng tiểu tử kia rồi hay sao. Mục Gia bảo chúng ta thật sự muốn nhúng tay vào cái vũng nước đục này hay sao?
Mấy đại hán và lão giả đi tới, bao gồm cả Lỗ Lâm Triêu, ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người Mục Minh Thanh.
Mục Minh Thanh nhìn mọi người, cuối cùng nhìn vào Lỗ Lâm Triêu, lên tiếng:
- Ngũ đệ, ngươi mới vừa động thủ với tiểu tử kia, lẽ nào không có phát hiện ra điều gì sao?
Dứt tiếng, Mục Minh Thanh đưa hai cánh tay đang chắp ở sau lưng ra, sau đó bên trong đôi tay có từng dấu bàn tay huyền ảo bắt đầu ngưng tụ, từng luồng khí tức nhất thời lặng lẽ lan tỏa ra...
Theo dấu tay trong bàn tay Mục Minh Thanh chầm chậm ngưng tụ, Lỗ Lâm Triêu lập tức động ánh mắt, sau đó sắc mặt cũng nhất thời đại biến.
- Thì ra tiểu tử này...
Sắc mặt của Lỗ Lâm Triêu biến đổi hẳn trước, sau đó hình dáng khôi ngô ưỡn lên một cái, nói:
- Nhìn dáng dấp, lần này Mục Gia bảo chúng ta không nhúng tay vào cũng không được.
- Không sai. Không thể không nhúng tay.
Kết quả lão giả và đại hán giờ khắc này đều đồng loạt gật đầu...
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại đến đêm, bên trong Hắc Ám thành không có chút hắc ám nào, đèn đuốc sáng choang chẳng khác nào ban ngày.
Đêm đại chiến khách sạn Tứ Hải bị san thành bình địa, lúc này vẫn còn có người đang bàn tán. Dù sao đối với người Hắc Ám thành mà nói, là một chuyện gần như sắp quên lãng rồi. Đối với Hắc Ám thành mà nói, ngoại trừ bốn thế lực lớn ra, mỗi ngày không biết có bao nhiêu thế lực bị hủy, cũng không biết có bao nhiêu thế lực xuất hiện, chìm chìm nổi nổi, cho nên cũng không có quá nhiều người sẽ nhớ kỹ, đã sớm chai lì mất đi cảm giác rồi. Tất cả chỉ là có thêm một số đề tài câu chuyện cho người của Hắc Ám thành bàn luận trong lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Còn hiện tại, toàn bộ Hắc Ám thành đang tán gẫu nhiều nhất chính là vào ngày mai Mục gia thương hành sẽ tổ chức hội đấu giá. Nghe đồn mấy ngày trước, khách sạn Tứ Hải xảy ra trận đại chiến kia chính là nơi học sinh của Thiên Vũ học viện ở, còn một nhóm cường giả khác có quan hệ với Quỷ Trảo.
Điều này khiến người ta cũng đang suy đoán, ngày mai Mục gia thương hành bán đấu giá, có khi nào sẽ trình diễn một vở kịch lớn hay không, vì gần đây thế lực ngoại lai tiến vào Hắc Ám thành cũng không ít. Phần lớn đến đây đều là vì Huyền Linh Thông Thiên đằng. Cuối cùng ai có thể có được Huyền Linh Thông Thiên đằng đây
Đêm tối như mực. Tối nay không trăng không sao. Nơi chân trời tình cờ có tia sáng lấp loé, làm như dấu hiệu trời muốn mưa.
Trong đình viện yên tĩnh, một nam tử tóc bạc khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đang đứng trước cửa sổ. Mái tóc dài màu bạc bóng loáng xõa xuống, trông giống như là thác nước, dùng một sợi tơ đan sắc cột lên. Hai mắt hắn lúc này nhìn về phía chân trời trong đêm tối đen như mực, tia sáng kia liên tục lập loè ở phía chân trời, hắn thấp giọng nói nhỏ:
- Qua ngày mai, sau khi giết mấy người, tất cả sẽ không có liên quan gì đến chúng ta nữa.
Phía sau nam tử tóc bạc, một cường giả áo bào tro cung kính đứng đó, sau lớp áo bào tro rộng rãi, che phủ cả gương mặt ở bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt như sao trong đêm đen, tràn ngập tinh mang, lộ ra hàn ý, nhìn nam tử tóc bạc thấp giọng nói:
- Hết thảy mọi thứ chúng ta đều nắm trong lòng bàn tay, có cần hiện tại liền thu lưới hay không, tất cả có thể sớm giải quyết.
- Vẫn chưa tới thời cơ, ngày mai rồi hẳn giải quyết đi.
Âm thanh của nam tử tóc bạc có cảm giác hơi phiêu hốt, trong hai mắt mắt tựa như muốn cự tuyệt người bên ngoài ngàn dặm, khiến người ta không khỏi lòng sinh ý lạnh. Hắn há miệng dùng âm thanh như gần như xa, từ tốn nói:
- Mọi chuyện vẫn nên chú ý cho kỹ, Hắc Ám thành dù sao còn có Một Các Một Bảo Song Môn.
- Vâng!
Cường giả áo bào tro gật đầu, cung kính đáp.
... ... ... ... ... ...
Một quần thể kiến trúc bao la, kiến trúc lầu các khổng lồ và cổ kính, nhưng trong bầu không khí lại chất chứa chút dấu vết sát khí.
- Ngày mai nhất định phải lấy được Huyền Linh Thông Thiên đằng.
Trong sảnh, một trung niên mặc áo bào màu nâu rộng rãi đang nói với một thanh niên áo đen.
- Yên tâm đi cha, chúng ta nhất định sẽ có được Huyền Linh Thông Thiên đằng, không có ai có thể tranh chấp nổi với chúng ta.
Thanh niên áo đen đáp, tựa hồ là trong lòng rất tự tin, sau đó nói nhỏ:
- Nếu ai dám cản đường Hắc Sát môn chúng ta, kẻ đó chính là muốn chết!
Màn đêm đen tối bao phủ bầu trời, che lấp Hắc Ám thành.
Đối với người bình thường ở Hắc Ám thành, cũng không có cảm giác gì quá to lớn, còn đối với thế lực khắp nơi mà nói, đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ.
Hừng sáng, trên đường chân trời phía đông, thời điểm luồng tia sáng thứ nhất lan tràn ra, không ít nơi ở Hắc Ám thành đột nhiên như thức tỉnh vậy, không ít bóng người bắt đầu đi ra, hầu hết đều nhìn về hướng Mục gia thương hành.
Ngày hôm nay hội bán đấu giá ở Mục gia thương hành thật không đơn giản, nghe nói ngoại trừ Huyền Linh Thông Thiên đằng vẫn còn chưa tổ chức đấu giá đã bị lưu truyền sôi sùng sục ra, trong buổi đấu giá lần này, có thể có không ít bảo vật cũng đem ra đấu giá.
Có tin tức bên trong truyền ra, đây tuyệt đối là lần bán đấu giá đồ vật quý hiếm nhất của Mục gia thương hành từ trước tới nay, sẽ xuất hiện không ít bảo vật. Bởi vậy sức hấp dẫn đối với bất kỳ người tu luyện nào mà nói cũng đều vô cùng to lớn.
Trong phòng, ngoài cửa sổ ánh nắng sớm từ từ lan tràn, lưu lại dấu vết loang lổ ở bên trong căn phòng.
Trên giường, một thiếu niên áo tím dáng dấp khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, xem ra đã gần là một thanh niên rồi, vẻ mặt cương nghị, lộ ra duệ khí hiếm có so với bạn bè cùng lứa tuổi.
Theo sắc trời dần dần sáng, vòng sáng màu vàng nhạt quanh thân thiếu niên áo tím bắt đầu từ từ chui vào trong cơ thể, lông mi trên đôi mắt khẽ rung động mấy lần. Sau đó hắn từ từ mở hai mắt ra. Hai con ngươi trong mắt có ánh sáng màu vàng óng ánh lấp loé, từ từ thu lại, hóa thành trong sáng.
- Hô...
Thời điểm miệng phun ra một ngụm trọc khí, quanh thân của thiếu niên áo tím có một luồng khí tức bá đạo và ác liệt cũng giống như đại bàng giương cánh đột nhiên lan tràn ra từ trong cơ thể, làm cho cả phòng đều chấn động.
- Suýt chút nữa lại sắp đột phá rồi. Vẫn chưa thể đột phá, tiếp tục áp chế, làm vững chắc căn cơ, kiên cố như bàn thạch!
Thiếu niên áo tím lầm bầm nói nhỏ. Hắn dĩ nhiên chính là Đỗ Thiếu Phủ. Một đêm thổ nạp làm cho hắn suýt chút nữa lại muốn đột phá về mặt vũ tu.
Nhưng cũng lần nữa bị Đỗ Thiếu Phủ cưỡng ép dằn xuống sức mê hoặc do đột phá mang đến, gian nan lần nữa áp súc chúng lại.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn không để cho mình đột phá, không ngừng áp súc, khiến cho căn cơ mình càng ngày càng vững chắc càng tốt. Đột phá, không ở nhất thời!
Cảm giác thần khuyết bên trong trong cơ thể lúc này dồi dào Huyền Khí. Gương mặt của Đỗ Thiếu Phủ cũng hiển hiện nụ cười, lấy ra tiểu tháp từ trong lồng ngực, nhẹ nhàng xoa xoa tiểu tháp, không biết đại ca Chân Thanh Thuần lúc nào mới bắt đầu xuất quan, càng không biết đại ca lúc nào mới có thể khôi phục đỉnh cao.
Thoáng chốc sau, thu hồi tiểu tháp, Đỗ Thiếu Phủ mới bước xuống giường, sau đó lấy đấu bồng hôm qua che mặt, rồi mới đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng nhỏ, Cốc Tâm Nhan tựa hồ đã sớm chờ đợi. Đỗ Tiểu Yêu vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên. Ngoài ra còn có Mục Chính Hạo cũng ngồi trong phòng nhỏ chờ đợi, khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, hắn vội lên tiếng:
- Thiếu Phủ huynh đệ, tất cả đã sắp xếp thỏa đáng xong xuôi, sẽ có người dẫn bọn ngươi tiến vào phòng khách quý.
- Thật là phiền phức cho Chính Hạo huynh, xin đa tạ a.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu cảm tạ.
- Chút lòng thành thôi mà. Ngày hôm nay ta cũng khá bận, sẽ không thể tiếp đón các ngươi được. Ta đi trước một bước đây, đến lúc phải tạm biệt rồi.
Mục Chính Hạo sau khi đi tới đây chào hỏi xong, liền vội vã rời đi. Ngày hôm nay buổi đấu giá của Mục gia thương hành không phải như bình thường. Thân là Thiếu bảo chủ của Mục Gia bảo, tự nhiên hắn không thể có thời gian rảnh rỗi.
Nhìn theo bóng lưng Mục Chính Hạo rời đi, Cốc Tâm Nhan vẫn mang đấu bồng hồng sa che mặt, liếc mắt xuyên thấu qua lớp hồng sa, nhìn Đỗ Thiếu Phủ lên tiếng:
- Ngươi vẫn chưa có nói cho ta biết, ngày hôm qua cuối cùng ngươi và Mục Gia bảo chủ nói chuyện gì. Mục Gia bảo thật sự muốn giúp chúng ta hay sao?
Thần sắc gương mặt của Đỗ Thiếu Phủ hơi động, sau đó nói nhỏ:
- Ta cũng không biết nên nói như thế nào. Trước tiên chúng ta cứ tới buổi đấu giá đi. Ngày hôm nay cuối cùng sẽ như thế nào, đến thời điểm đó thì biết thôi.
- Được.
Cốc Tâm Nhan không hỏi nhiều lời nữa. Bởi vì nàng tin tưởng vào người thiếu niên ở trước mắt mình.