Ầm…!
Tiếng vang trầm thấp bỗng nhiên truyền ra ngay trước ngực của Đỗ Thiếu Phủ, một quyền nổ nát vòng sáng phòng ngự màu vàng nhạt bao vây trên người Đỗ Thiếu Phủ, ầm ầm rơi vào lồng ngực của Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ không chống quyền thứ nhất của Lỗ Lâm Triêu là bởi vì Lỗ Lâm Triêu quyền thứ nhất là thừa cơ phát ra.
Hiện tại Lỗ Lâm Triêu một quyền phát ra trong lúc bất ngờ thảng thốt, cũng là một quyền, nhưng uy năng nhỏ hơn không ít.
Ngay thời điểm bị một quyền Lỗ Lâm Triêu đánh xuống, bỗng dưng hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ lấp loé kim quang, ngạo nghễ tứ phương. Một luồng khí thế ác liệt bộc phát ra, khủng bố giống như lũ quét, bùa chú bí văn màu vàng phun trào bên ngoài thân, như có một con Kim Sí Đại Bằng điểu đập cánh bay ra.
Trong phút chốc, một tay Đỗ Thiếu Phủ chẳng khác nào một cái quạt mo, ngưng tụ bùa chú bí văn màu vàng nhạt lấp loé nương theo đó, mạnh mẽ đánh tới Lỗ Lâm Triêu.
Ông..!
Tầng tầng lớp lớp bùa chú bí văn màu vàng chấn động không gian, hình thành một vết sâu không gian hình cung màu vàng, như đôi cánh màu vàng của Kim Sí Đại Bằng điểu vậy, nỗng nhiên đánh tới như sét xẹt, dùng tư thế nghiền ép vạn vật mạnh mẽ vỗ vào lồng ngực của Lỗ Lâm Triêu.
Một tay của Đỗ Thiếu Phủ vỗ vào trên người của Lỗ Lâm Triêu. Trong phút chốc, bùa chú bí văn màu vàng bắn ra ánh sáng, tựa như trấn áp tất cả, không gian vang vọng tiếng Ong ong…
Một quyền đổi một chưởng, Đỗ Thiếu Phủ lựa chọn trực tiếp dùng mạnh chống mạnh, tu vi không thể so sánh với Vũ Hầu cảnh.
Nhưng so với nhục thân thì Đỗ Thiếu Phủ không hề sợ chút nào!
- Ầm!
Khí thế khủng bố được phóng thích, một cơn bão táp bao phủ trời cao trên quảng trường.
- Xì xì xì...
Sau đó trước hết thảy những con mắt kinh hãi, với khí thế như chẻ tre, như bẻ cành khô, thân thể của Lỗ Lâm Triêu nhất thời bị đánh bay đi, bay ra ngoài như một con chim gãy cánh.
Phốc!
Cuối cùng Lỗ Lâm Triêu ngã xuống mặt đất, mặt đất liền rạn nứt. Sau đó thân thể lăn trên mặt đất mấy chục mét mới dần dần ổn định được.
- Đạp đạp!
Đỗ Thiếu Phủ cũng lui thân thể về phía sau, lảo đảo lui về phía sau liên tiếp bảy bước.
Mỗi một bước lui về phía sau, mặt đất phủ kín nham thạch hắc cương cứng rắn ở thao trường mà Lỗ Lâm Triêu khoe khoang rằng khó có thể phá hủy đó, lúc này mặt đất dưới chân Đỗ Thiếu Phủ cũng theo đó mà rạn nứt.
- Hừ!
Bước cuối cùng ổn định lấy thân thể, trong cổ họng Đỗ Thiếu Phủ cũng mơ hồ phát ra tiếng hự nặng, tựa hồ phải hứng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Một quyền của Lỗ Lâm Triêu, cộng thêm vào nhục thân tu luyện của cường giả, cho nên sức mạnh tuyệt đối rất mạnh mẽ. Trực tiếp chống đỡ, cho dù là có hộ thể huyền khí ngăn chặn không ít lực đạo, nhưng loại lực xung kích này vẫn là rất khủng bố.
Chỉ có điều tình huống hiện tại của Đỗ Thiếu Phủ hiện giờ so với Lỗ Lâm Triêu không biết tốt hơn bao nhiêu lần, có thể nói đã ngay lập tức phân định thắng thua.
Hô hô..!
Chung quanh thao trường, hết thảy đệ tử của Mục Gia bảo ro rút hai con ngươi lại.
Thiếu niên áo tím này, nhiều nhất là mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng thực lực đã có cấp độ khủng bố như vậy. Vũ Hầu cảnh Lỗ trưởng lão chỉ bị hai chiêu liền trực tiếp trọng thương.
- Khó mà tin nổi, khí tức của Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng chỉ là tu vi ở từng mức Mạch Động cảnh viên mãn, thế mà thực lực xác thực quá khủng bố!
Một lão giả chấn động khó có thể phục hồi tinh thần lại.
- Nhục thân quá khủng bố, nhục thân còn mạnh mẽ hơn nhiều so với lão ngũ. Có thể nói là biến thái.
Một đại hán kinh ngạc thốt lên.
- Nếu như nhục thân của lão ngũ có thể so với đỉnh cấp yêu thú trên Địa Thú bảng, vậy nhục thân của Đỗ Thiếu Phủ này chẳng khác nào sánh với đỉnh cấp yêu thú trên Thiên Thú bảng. Nếu ở tu vi giống nhau, căn bản lão ngũ sẽ không có lực đối kháng.
Một đại hán khác lên tiếng thán phục.
- Lẽ nào học sinh của Thiên Vũ học viện đều kinh khủng như thế Năm rồi không nghe nói học sinh của Thiên Vũ học viện khủng bố đến mức độ như vậy.
Không ít Mục Gia bảo đệ tử đều kinh hãi.
- Quá mạnh, tuổi chưa được bao nhiêu mà thật kinh khủng như thế rồi!
Giờ khắc này trên gương mặt của Mục Chính Hạo cũng đang thán phục, trố mắt há hốc mồm.
Hắn còn nhớ lúc trước ở Hắc Ám sâm lâm, Đỗ Thiếu Phủ khủng bố, nhưng so với hiện tại thì trình độ chênh lệch to lớn đến cỡ nào.
Cốc Tâm Nhan có lớp hồng sa che mặt, nên người ngoài không thể nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của nàng. Tuy nhiên thân thể mềm mại trong giây phút này cũng theo đó mà run lên nhẹ nhàng.
Phốc!
Lỗ Lâm Triêu đứng dậy, lần thứ hai trong miệng tràn ra một vết máu đỏ sẫm, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ ở phía trước cũng tỏ vẻ kinh hãi một cách sâu sắc.
Nếu trước lúc nãy, Lỗ Lâm Triêu làm sao sẽ tin rằng, một thiếu niên Mạch Động cảnh viên mãn, lại có thể đánh bại được hắn, mà thậm chí còn chính diện mạnh mẽ chống đỡ và đánh bại hắn như vậy. Điều này đối với hắn mà nói, đó là sự đả kích chấn động nhất.
- Ngũ đệ, để hắn vào đi.
Phía trước đình viện truyền đến một giọng nói sang sảng. Âm thanh không lớn nhưng vang vọng ở chung quanh thao trường, vang vọng trên giáo trường rất rõ ràng.
- Tiểu tử, ngươi vào đi thôi.
Lỗ Lâm Triêu bất đắc dĩ lau chùi vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ vẫn còn mang theo vẻ chấn động.
- Lỗ ngũ thúc, ngài cũng chưa bại.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười. Thân là Vũ Hầu cảnh cường giả, tuy rằng vừa bị thiệt thòi lớn, nhưng Đỗ Thiếu Phủ biết Lỗ Lâm Triêu lúc này vẫn chưa mất đi sức tái chiến. Thân là Vũ Hầu cảnh cường giả, không thể dễ dàng bị đánh bại như thế.
Nếu như tiếp tục động thủ, Đỗ Thiếu Phủ tự biết Lỗ Lâm Triêu e rằng không nhất định sẽ bị thua.
Còn Đỗ Thiếu Phủ thì hiểu rằng Vũ Hầu cảnh tu vi còn xa mới có thể so sánh với Mạch Linh cảnh, đặc biệt Vũ Hầu cảnh đại biểu với thủ đoạn đặc biệt, đối với Mạch Linh cảnh mà nói, đều là cấp độ khó có thể chống lại.
- Tiểu tử, ngươi còn muốn động thủ sao? Cho ngươi đi vào thì cứ đi vào, cẩn thận ta sẽ thay đổi chủ ý.
Lỗ Lâm Triêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ giây lát, ánh mắt hận không thể dễ dàng thu dọn cho tiểu tử áo bào tím trước mắt này một trận. Không biết hắn đã bị mất mặt trước hậu bối của Mục Gia bảo lắm rồi hay sao?
Coi như tiếp tục động thủ nữa, lúc này Lỗ Lâm Triêu cũng không chắc chắn thắng lợi, tuy hắn còn có sức để tiếp tục chiến đấu và còn có lá bài tẩy nữa.
Nhưng Lỗ Lâm Triêu cũng có thể cảm giác được, tiểu tử áo bào tím được gọi là Đỗ Thiếu Phủ này, hẳn là chưa sử dụng thực lực lá bài tẩy mạnh nhất của hắn. Đến thời điểm ai thắng ai bại vẫn còn là ẩn số.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ còn muốn động thủ, vậy khẳng định là cố ý muốn làm khó dễ với hắn, để có thể báo thù chuyện trước đó hắn đã làm khó dễ mình.
Đương nhiên, Lỗ Lâm Triêu không biết mình cả nghĩ rồi. Đỗ Thiếu Phủ thật tình không có ý báo thù.
- Vậy thì đa tạ Lỗ ngũ thúc. Đa tạ.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó gật đầu với Cốc Tâm Nhan, ra hiệu cho hai người đi gặp Bảo chủ của Mục Gia bảo.
- Những người khác không nên vào. Tiểu tử, một mình ngươi vào đây là được rồi. Những người khác đều chờ ở bên ngoài đi.
Ngay lúc Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan dự định đồng thời tiến vào đình viện, âm thanh sang sảng kia lần nữa truyền ra.
- Ngươi đi vào một mình đi. Ta chờ ngươi ở bên ngoài.
Cốc Tâm Nhan nghe vậy, liền nhẹ giọng nói với Đỗ Thiếu Phủ. Lúc này Đỗ Tiểu Yêu cũng đá xuống bả vai của nàng.
Đỗ Thiếu Phủ đưa mắt nhìn, khẽ gật đầu. Sau đó trước đông đảo ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn tiến vào trong đình viện.
Đệ tử Mục Gia bảo ở xung quanh vẫn còn mang chấn động sau cuộc chiến, lúc này có không ít người xúm lại đến bên cạnh Lỗ Lâm Triêu.
- Ngũ thúc, thúc không sao chứ?
Mục Chính Hạo đến trước mặt Lỗ Lâm Triêu, lúc này chỉ có thể là cười gượng. Ngũ thúc tiếp hai chiêu liền bị chấn bay đi, đúng là chuyện này trước đây không từng nghĩ tới.
- Không có chuyện gì. Tiểu tử kia xác thực rất biến thái, mạnh hơn ngươi nhiều.
Lỗ Lâm Triêu nói không khách khí, cũng rất ăn ngay nói thật.
- Đó là đương nhiên, con không thể sánh bằng.
Mục Chính Hạo cũng không thèm để ý, tự biết chính mình thực sự là không thể sánh được với thiếu niên áo tím hung hãn ấy.
Tiến vào đình viện, Đỗ Thiếu Phủ dựa vào cảm giác mà tiến vào thư phòng, sau đó nhìn thấy một đại hán không quá đẹp trai, nhưng anh khí bức người, có khí thế của kẻ bề trên, không giận mà uy. Trên người ông ta không có bất kỳ gợn sóng khí tức nào, nhưng khiến cho người nhìn tự dưng rúng động trong lòng.
- Tiểu tử xin chào Mục bảo chủ.
Đỗ Thiếu Phủ ôm quyền hành lễ. Trong đình viện này hẳn chỉ có Bảo chủ của Mục Gia bảo. Xem dung mạo cũng có thể nhận ra ông ta có quan hệ ruột thịt với Mục Chính Hạo.
Mục Minh Thanh đã đứng dậy, từ từ rời bàn giấy trước người, chậm rãi đạp vài bước đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, đứng chắp tay sau lưng, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ tự dưng cảm giác được một sự áp bức lớn lao. Loại cảm giác ngột ngạt này, phảng phất lặng yên không một tiếng động, thậm chí khó mà chống đỡ, khiến người ta tự dưng vì đó mà run sợ!
- Ta đã biết ngươi là ai. Nếu ngươi là bạn của Chính Hạo, vậy hãy gọi ta một tiếng bá bá đi.
Mục Minh Thanh nói.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, hơi sửng sốt giây lát, lập tức mở miệng chào:
- Xin chào Mục bá bá.
Mục Minh Thanh tiếp tục nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:
- Nếu như ngươi đã gọi ta một tiếng Mục bá bá, ta cũng không quanh co lòng vòng với ngươi nữa. Ta biết nguyên nhân ngươi đến đây. Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, tại sao Mục Gia bảo ta phải giúp ngươi, có thể cấp cho ta thù lao gì?
- Con tạm thời không thể mang đến cho Mục Gia bảo bất kỳ thù lao nào. Mục Gia bảo cũng thật sự không nhất thiết phải giúp đỡ con.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Mục Minh Thanh. Dưới lực lượng áp bức vô hình, hắn vẫn giữ vẻ đúng mực như cũ, một luồng ngạo khí nhàn nhạt phun trào, nói:
- Nhưng nếu ngày hôm nay Mục Gia bảo giúp Thiên Vũ học viện, Thiên Vũ học viện sẽ nợ Mục Gia bảo một món ân tình. Con nghĩ Mục bảo chủ sẽ cân nhắc nên nắm lấy hay là từ bỏ.
- Ân tình, là thứ không đáng tiền nhất ở Hắc Ám thành này.
Mục Minh Thanh nở nụ cười, nhìn thẳng Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ngươi tựa hồ không thể thuyết phục được ta.
- Sai rồi, ở Hắc Ám thành tuy rằng ân tình không đáng giá, nhưng ân tình của Thiên Vũ học viện vẫn luôn đáng giá. Muốn Thiên Vũ học viện nợ một món ân tình, sợ là toàn bộ người của đế quốc cũng muốn có được một cơ hội như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Mục Minh Thanh, tự tin nói.
- Lời ấy giải thích thế nào?
Mục Minh Thanh rất hứng thú hỏi, ông ta có vẻ rất hứng thú.
- Thiên Vũ học viện tồn tại trong nhiều năm như vậy. Học sinh từ Thiên Vũ học viện đi ra cũng thành công không biết bao nhiêu, trải qua nhiều năm tháng như vậy, đã sớm phân tán ở tứ phương. Lần này có người giẫm lên đầu Thiên Vũ học viện, con tin tưởng sẽ có vô số ánh mắt chú ý. Bọn họ hoặc là bị vướng bởi các loại thân phận, hoặc là yên lặng nhìn xem biến đổi. Vì lẽ đó vẫn chưa có người nào ra tay hoặc là không tiện nhúng tay vào.
Nhưng nếu thời điểm này Mục Gia bảo có thể giúp đỡ Thiên Vũ học viện, con tin tưởng nhất định sẽ có rất nhiều người nhớ kỹ Mục Gia bảo. Có lẽ có một ngày, tại thời điểm trùng hợp và thuận tiện lúc Mục Gia bảo cần, những người này có thể giúp đỡ được.