- Ta tới là có chuyện nhờ ngươi hỗ trợ. Sự tình cũng không bình thường, có lẽ sẽ làm cho ngươi khó xử.
Sau cái ôm thật chặc, Đỗ Thiếu Phủ không quanh co lòng vòng nữa, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Mục Chính Hạo nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cười nói:
- Yên tâm, ở trong Hắc Ám thành này, ta có thể giúp đỡ được không ít chuyện, chỉ bằng một ơn cứu mạng của ngươi tại Hắc Ám sâm lâm, chuyện gì chỉ cần ta có thể làm được thì quyết không chối từ.
- Nơi này nói chuyện có thuận tiện hay không?
Đỗ Thiếu Phủ đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó hỏi.
Mục Chính Hạo nhìn vẻ mặt của Đỗ Thiếu Phủ, lập tức trở nên nghiêm trọng hơn một chút, sau đó nói:
- Đến nhà của ta nói chuyện đi, ngươi vừa khéo cũng ở lại chỗ đó của ta, đến Hắc Ám thành này, nhất định phải để cho ta tận tình địa chủ mới được.
Một lát sau, trong phòng nhỏ tại một đình viện yên tĩnh, ba người chia nhau ngồi. Đỗ Tiểu Yêu lặng lẽ tựa vào bên người Đỗ Thiếu Phủ dưới ánh mắt nghi hoặc của Mục Chính Hạo.
- Bây giờ có thể yên tâm nói chuyện được rồi. Ta đã phân phó uqa, nơi đây sẽ không có người đến.
Mục Chính Hạo nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Ngày mai có phải Mục gia thương hành sẽ bán đấu giá Huyền Linh Thông Thiên đằng không?
Đỗ Thiếu Phủ cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng luôn vào vấn đề chính.
- Không sai. Lẽ nào tiểu huynh đệ cũng có hứng thú?
Mục Chính Hạo nở nụ cười, lên tiếng:
- Nếu tiểu huynh đệ có hứng thú, vậy ta sắp xếp tiểu huynh đệ ngày mai đi tới buổi đấu giá. Tất cả giao cho ta là tốt rồi.
- Đương nhiên là có hứng thú. Hơn nữa Huyền Linh Thông Thiên đằng nhất định phải lấy về.
Đỗ Thiếu Phủ nói xong, trên gương mặt mang theo nụ cười khổ, thổ lộ:
- Thực không dám giấu giếm ngươi, ta là học sinh của Thiên Vũ học viện. Nói như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ hiểu rõ hơn một chút.
- Ngươi cũng là học sinh của Thiên Vũ học viện ư?
Mục Chính Hạo tựa hồ rất bất ngờ, nhưng vẻ mặt lại không lộ vẻ bất ngờ.
- Không sai.
Đỗ Thiếu Phủ lập tức nói sơ lược qua mọi chuyện cho Mục Chính Hạo nghe, ngay cả chuyện của Quỷ Trảo cũng không che giấu.
Biết được tất cả, Mục Chính Hạo vừa kinh ngạc, nhưng không có quá nhiều biểu hiện bất ngờ, trái lại là thần sắc bình tĩnh đi không ít, nhìn Đỗ Thiếu Phủ đầu đội đấu bồng và Cốc Tâm Nhan với hồng sa che mặt, cũng lộ nụ cười gượng trên gương mặt, nói:
- Nói như thế, trận đại chiến diễn ra tại khách sạn Tứ Hải tối hôm qua, theo lời đồn đại là do học sinh Thiên Vũ học viện, cũng chính là các ngươi?
- Ta chính là người có trong đó. Một người khác là học tỷ và học trưởng của ta.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu. Việc này phỏng chừng toàn thành đều biết, thân là Thiếu bảo chủ của Mục Gia bảo, sợ là biết nhiều hơn so với người bình thường một chút.
Mục Chính Hạo quả thật không bất ngờ, tuy nhiên vẫn nghi hoặc hỏi:
- Thế lực thần bí đối phó với các ngươi là ai?
Thế lực thần bí kia, hiện tại Mục Gia bảo vẫn đang điều tra. Thậm chí còn quan tâm nhiều hơn so với Thiên Vũ học viện.
- Có quan hệ với Quỷ Trảo, có người nói có thể là đến từ một thế lực tên là Âm Minh giáo.
Đỗ Thiếu Phủ nhớ tới thanh niên áo bào đen thần bí mà Dạ Phiêu Lăng có nhắc qua, những cường giả mang mặt nạ rất có khả năng đến từ một thế lực tên là Âm Minh giáo, không phải là người của Thạch Long đế quốc.
- Âm Minh giáo sao?
Nghe vậy, sắc mặt Mục Chính Hạo đột nhiên nghiêm trọng một chút, tựa hồ đã từng nghe nói qua về Âm Minh giáo. Hắn bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt nghiêm trọng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cất tiếng:
- Tiểu huynh đệ, ta nghĩ ta đã biết ý đồ các ngươi đến đây rồi. Ngươi là học sinh của Thiên Vũ học viện, vì Huyền Linh Thông Thiên đằng mà đến đây. Vậy thì mục đích chỉ có hai, đoạt lại Huyền Linh Thông Thiên đằng, bắt Quỷ Trảo, có đúng không?
- Chính là như vậy.
Lần đầu tiên Cốc Tâm Nhan mở miệng nói với Mục Chính Hạo.
Mục Chính Hạo nhìn Cốc Tâm Nhan, trong lúc mơ hồ có thể nhận thấy, dưới lớp hồng sa che mặt kia là một gương mặt xinh đẹp chấn động lòng người, vội lên tiếng:
- Ý đồ các ngươi đến đây ta đã rõ ràng đại khái, nhưng ta không rõ các ngươi có biết là vì sao Mục gia thương hành có thể đặt chân ở tại Hắc Ám thành này, vì lẽ đó, ta cảm thấy ta nên nói qua cho các ngươi một chút.
Giọng nói hắn chợt ngừng lại, ánh mắt của Mục Chính Hạo chủ yếu rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, tiếp lời:
- Ngày hôm nay Mục Gia bảo có thể trở thành một trong bốn thế lực lớn tại Hắc Ám sâm lâm, Mục gia thương hành có thể trở thành một trong những cửa hàng cao cấp nhất tại Hắc Ám thành này, ở một nơi đặc thù như Hắc Ám thành này, ngoại trừ dựa vào thực lực ra, còn dựa vào uy tín và giữ quy tắc.
Chỉ cần có người đem đồ vật đặt ở Mục gia thương hành bán đấu giá. Là người nào, hàng từ đâu tới đây, chúng ta một mực mặc kệ sẽ không hỏi. Chúng ta chỉ làm việc bán đấu giá, chỉ phụ trách trích thu lấy phần trăm. Trong quá trình này, chúng ta cũng sẽ phụ trách bảo vệ hàng hóa cho tốt, mãi đến tận khi quá trình đấu giá kết thúc.
Đây không chỉ là quy tắc của Mục gia thương hành, mà cũng là quy tắc của toàn bộ Hắc Ám thành. Nếu các ngươi muốn đấu giá Huyền Linh Thông Thiên đằng, ta có thể tận lực hỗ trợ cho các ngươi.
Tuy nhiên những thứ khác, ta xác thực khó có thể giúp. Nếu ta lấy Huyền Linh Thông Thiên đằng đưa cho ngươi, vậy sau này Mục gia thương hành của ta, toàn bộ Mục Gia bảo của ta sẽ không còn cách nào đặt chân ở Hắc Ám thành nữa.
Huống hồ, coi như là ta muốn tận tình giúp đỡ các ngươi, nhưng e rằng số đông trưởng lão của Mục Gia bảo và cha của ta cũng sẽ không đồng ý.
Dứt tiếng, Mục Chính Hạo nhìn Đỗ Thiếu Phủ với vẻ mặt áy náy và nụ cười gượng gạo, nói:
- Tiểu huynh đệ, dựa theo đạo lý mà nói, ngươi mở miệng nhờ, ta không thể từ chối. Tuy nhiên chuyện này thật sự ta không thể hỗ trợ.
Mục Chính Hạo nói xong, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ dĩ nhiên đã minh bạch rõ ràng. Mục Gia bảo thân là một trong bốn thế lực lớn trong Hắc Ám thành. Mình tới Mục gia thương hành, câu nói đầu tiên là muốn Mục Gia bảo giao Huyền Linh Thông Thiên đằng cho mình, giao Quỷ Trảo cho mình. Chuyện này là không thể.
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ hiểu rõ, Mục Gia bảo không có nợ bản thân mình, nếu như là người khác thì sợ là Mục Gia bảo đã sớm không khách khí như vậy.
Còn chuyện trước đây cứu Mục Chính Hạo ở Hắc Ám sâm lâm, đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, đơn thuần là mình nhân cơ hội đó đối phó với Hắc Sát môn mà thôi.
Lúc trước cứu người chỉ là vô tình cắm cành liễu để rồi liễu mọc thành cây, lần này đến Mục Gia bảo, bản ý của Đỗ Thiếu Phủ chỉ là đến đây để thử vận may, hy vọng có thể nhận được một chút trợ giúp, tuyệt không phải là lấy ân ra mà ép người khác. Đây không phải là phong cách và tâm tính của Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta đã rõ. Ta thật làm cho ngươi khó xử rồi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, hít sâu một hồi, cũng mang theo nụ cười gượng trên gương mặt, nhìn Mục Chính Hạo nói:
- Nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể giúp ta hoặc là giúp Thiên Vũ học viện một lần. Đương nhiên, ta cũng không bắt buộc. Ngươi giúp ta, ta sẽ giữ trong lòng. Ngươi không thể giúp ta, ta có thể lý giải đó cũng là bản phận của ngươi.
- Ta sợ ta có lòng nhưng không đủ lực.
Mục Chính Hạo khổ sở nói.
- Nếu ta suy đoán không sai, khoảng thời gian này Mục Gia bảo nhất định sẽ có cường giả tọa trấn ở Mục gia thương hành, chắc chắn sẽ là bảo chủ của Mục Gia bảo, cũng chính là cha ngươi Mục bảo chủ có mặt ở đây, nếu như có thể, hãy cho chúng ta gặp ông ta một lần cũng được.
Đỗ Thiếu Phủ suy tư một lát, nhìn Mục Chính Hạo đưa ra lời đề nghị.
Mục Chính Hạo trầm mặc một hồi, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, rồi sau đó nhìn Cốc Tâm Nhan, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, hơi có chút bất ngờ, nói:
- Làm sao ngươi biết cha ta hiện đang ở bên trong thương hành?
- Huyền Linh Thông Thiên đằng đã tạo nên rất nhiều người chú ý, người muốn có Huyền Linh Thông Thiên đằng không biết có bao nhiêu. Ta nghĩ lúc này sợ không chỉ có Mục bảo chủ ở đây, toàn bộ cường giả của Mục Gia bảo, hơn phân nửa đều ở bên trong cửa hàng rồi.
Đỗ Thiếu Phủ cười đáp.
Ánh mắt Mục Chính Hạo hơi hiện gợn sóng, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Trước hết các ngươi cứ ở nơi này chờ ta, ta đi tìm cha ta nói chuyện một chút. Ta sẽ tận lực giúp các ngươi một tay, nhưng kết quả như thế nào thì ta không dám hứa chắc.
- Mặc kệ kết quả như thế nào, ta đều cảm tạ ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Khách khí.
Mục Chính Hạo khổ sở cười, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ta vẫn chưa biết tiểu huynh đệ ngươi tên là gì, làm sao ta nói với cha ta, là ai muốn gặp ông ấy đây?
Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, nói:
- Đỗ Thiếu Phủ.
Mục Chính Hạo gật đầu, ánh mắt có chút biến hóa, sau đó mới rời khỏi sân.
- Nếu gặp được bảo chủ của Mục Gia bảo, ngươi chắc chắn sẽ khiến cho Mục Gia bảo hỗ trợ sao? Chúng ta thật không có thứ gì.
Nhìn bóng lưng Mục Chính Hạo rời đi, Cốc Tâm Nhan xoay người liếc mắt nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Không thử một lần, làm sao biết có cơ hội hay không chứ. Huống hồ hiện tại ta cũng không có biện pháp nào khác.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Ngươi còn ở trên bảng truy nã của học viện, đánh giết học sinh cũ, bắt giữ đội chấp pháp, trộm lấy linh dược, phá hủy vườn thuốc, vì sao bây giờ lại muốn xuất lực vì học viện như vậy?
Gương mặt xinh đẹp của Cốc Tâm Nhan nghi hoặc không hiểu dưới lớp hồng sa che khuất, hai ngày nay tiếp xúc tựa hồ làm cho nàng cảm giác thiếu niên ở trước mắt thật không giống nhau chút nào so với thiếu niên hung tàn theo những lời đồn đại.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt một tiếng đầy vẻ cay đắng, nói:
- Các trưởng lão học viện bảo ta đoạt lại Huyền Linh Thông Thiên đằng, bắt Quỷ Trảo, thì những chuyện lúc trước sẽ xóa bỏ cho ta. Vì vậy ta không còn lựa chọn nào khác. Lý do như vậy đã đầy đủ chưa?
- Lý do thế này xác thực là đầy đủ.
Đôi mắt mỹ lệ của Cốc Tâm Nhan sững sờ, sau đó tươi cười, cuối cùng lên tiếng:
- Các trưởng lão cũng thật là biết sai khiến ngươi. Tuy nhiên cũng chứng minh con mắt của bọn họ không sai chút nào.
Trong thư phòng yên tĩnh, mấy bóng người cung kính đứng đó. Mục Chính Hạo cũng đứng trong số đó.
Một đại hán dáng vẻ khoảng hơn bốn mươi mấy chưa tới năm mươi tuổi ngồi ngay ngắn, vóc dáng có mấy phần tương tự như Mục Chính Hạo, không coi là tuấn tú nhưng anh khí khác người. Hình thể to lớn, ánh mắt lấp lánh, tự như có một luồng khí thế không giận mà uy.
Đại hán này chính là bảo chủ hiện tại của Mục Gia bảo Mục Minh Thanh, là một trong những cường giả cấp cao nhất của toàn bộ Hắc Ám sâm lâm. Một tay hắn dẫn dắt Mục Gia bảo lang bạt mấy chục năm ở Hắc Ám sâm lâm, lúc này mới đưa địa vị và thế lực của Mục Gia bảo có được như ngày hôm nay.
Khống chế một phe thế lực, trở thành một cự phách mới, đây không phải cứ có thực lực tuyệt đối là có thể làm được.
Ngoại trừ thực lực tuyệt đối ra, can đảm và mưu lược hơn người, thiếu một trong hai yếu tố này cũng không được.
- Âm Minh giáo, bọn chúng đến Hắc Ám thành này làm gì
Mục Minh Thanh lẩm bẩm nói nhỏ, giữa hai lông mày biểu thị vẻ nghi hoặc, sau đó đưa mắt nhìn Mục Chính Hạo, nói:
- Chính Hạo, con nói thiếu niên tới đây tên gọi là Đỗ Thiếu Phủ, cũng là thiếu niên đã cứu con ở Hắc Ám sâm lâm trước kia ư?
- Không sai , con nghĩ cha đã từng nghe qua về hắn rồi.
Mục Chính Hạo đáp lời.