- Giết là đúng. Tên đó đánh chết.
Nhìn đại hán bị giết, người vây xem không có bất kỳ lòng thương hại nào.
Trong Hắc Ám thành, chuyện như vậy quá đỗi thông thường, huống hồ tên đại hán xui xẻo kia quả thực đáng chết.
Cảnh tượng náo nhiệt rồi cũng hạ màn, người vây xem quanh đó lập tức tản ra. Sau tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra, quán trà nơi hẻm nhỏ liền an tĩnh như chưa từng có chuyện gì.
Đỗ Thiếu Phủ thu lấy số huyền tệ của hai đại hán, hơn xa con số một ngàn huyền tệ, sau đó đi tới trước bé trai rồi nói:
- Cầm đi, nếu không có bị thương, đi mua một ít thức ăn ngon bồi bổ cơ thể.
- Cám ơn ca ca.
Bé trai gật đầu, hai bên má hơi đỏ ửng, sau đó tiếp nhận túi huyền tệ mà Đỗ Thiếu Phủ đưa cho, ánh mắt vẫn hiếu kỳ nhìn Đỗ Tiểu Yêu trên vai của Đỗ Thiếu Phủ.
- Đây là tiền trà của ta, không cần thối lại.
Đỗ Thiếu Phủ lập tức đưa cho bé trai một huyền tệ, ra hiệu với Cốc Tâm Nhan rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
- Ra tay liền đoạt mạng, không phải ngươi nói không muốn gây nên sự chú ý đó sao?
Cốc Tâm Nhan đi ngang hàng và Đỗ Thiếu Phủ, đôi môi khẽ nhếch, khí như hoa lan. Bình thường nàng không hay nói nhiều, nhưng chẳng biết vì sao lại cảm thấy khá hứng thú đối với thiếu niên trước mắt. Chính nàng cũng không nói ra được là nguyên nhân gì, có thể là do bình thường nàng nói ít chăng?
Đỗ Thiếu Phủ lên tiếng:
- Không hạ thủ nặng tay một chút, những tên kia chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Nếu như ngày hôm nay bỏ qua cho bọn chúng, nói không chừng chúng ta vừa đi, bọn chúng sẽ quay đầu lại tìm đến quán trà gây phiền phức. Ta giết một tên, hai tên kia mới thực sự kiêng dè.
- Đại ca ca, đại tỷ tỷ, hai vị chờ một chút.
Theo Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt tiếng, bé trai đuổi theo ở đằng sau. Nó chạy tới vài bước, trong tay có mấy huyền tệ liền đưa cho Đỗ Thiếu Phủ rồi nói:
- Bà bà cháu nói, các vị là người tốt. Bảo cháu cám ơn đại ca ca đại tỷ tỷ, vì lẽ đó không thể lấy tiền của các vị.
- Như vậy sao, được thôi.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, nhận lại mấy huyền tệ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng tập tễnh của lão bà bà bên quán nước từ phía xa.
Chỉ thấy lão bà bà tóc đã sớm trắng phau, tóc bạc trắng như chỉ vậy, lóe bạch quang óng ánh, lúc này đang cúi đầu thu dọn chén trà.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đang nhìn mình, lão bà bà khẽ ngẩng đầu, đôi mắt có ý cười, nếp nhăn hằn sâu đầy gương mặt. Bởi vì trên gương mặt của bà lão ẩn chứa nụ cười, cho nên nếp nhăn nơi khóe mắt như hai cánh quạt xòe, trông cực kỳ hiền lành hòa ái.
Đỗ Thiếu Phủ cũng khẽ gật đầu. Tuổi của lão bà ít nhất cũng tám mươi, trên người không có bất kỳ khí tức gì. Trên người bé trai cũng không có bất kỳ khí tức gì, rõ ràng đều là hai người bình thường, Hai bà cháu dựa vào một quán trà nhỏ mà sinh tồn ở Hắc Ám thành này, có thể thấy rằng cuộc sống rất gian nan vất vả.
- Cám ơn đại ca ca, cám ơn đại tỷ tỷ.
Bé trai nói xong liền cao hứng rời đi, mặt mũi rạng rỡ tươi cười.
- Thật tốt.
Cốc Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, không biết nói thật tốt là nói cái gì tốt, nhưng trong đôi mắt mỹ lệ lúc này cũng đầy ý vui tươi.
Đỗ Thiếu Phủ xoay người, nhìn Mục gia thương hành ở phía trước, lên tiếng:
- Đi thôi, trước tiên ta đi tìm một người, hy vọng có thể tìm được!
Mục gia thương hành, cửa lớn có vẻ cũng rộng rãi mạnh mẽ, trước cửa có hai tượng đá chiếm giữ, vàng son lộng lẫy, nhìn rất là khí thế.
Bên trong cửa hàng, lúc này người đến người đi thật náo nhiệt, cho thấy chuyện làm ăn buôn bán của cửa hàng rất nhộn nhịp.
Hàng hóa bên trong cửa hàng cũng rực rỡ muôn màu, khiến người ta mắt không kịp nhìn, đều có các loại đồ vật sử dụng tu luyện.
Đan dược, các loại binh khí, võ kỹ, linh dược, công pháp, ngay cả một số loại khôi giáp phòng ngự cũng có.
Bốn phía trên vách tường treo đầy binh khí và đồ vật, khôi giáp.
- Thật nhiều linh dược a. Thật là thèm ăn. Còn có linh khí, Thật muốn ăn.
Đỗ Tiểu Yêu theo Đỗ Thiếu Phủ tiến vào cửa hàng. Ở khu vực binh khí và linh dược, sau khi nhìn thấy không ít linh dược và linh khí, ánh mắt nhất thời sáng rực lên, nếu không bị Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp túm lấy, sợ là vọt thẳng tới đó mà nuốt rồi.
- Không hổ là Mục gia thương hành trong Hắc Ám thành, so với những đại thương hành ở đế đô cũng không kém chút nào.
Cốc Tâm Nhan nhẹ giọng nói. Đối với đồ vật tu luyện rực rỡ muôn màu ở lầu một, tuy ánh mắt đầy hiếu kỳ nhưng không lộ ra vẻ động tâm. Hiển nhiên đã sớm kiến thức rộng rãi, đồ vật thường cũng không thể đủ lọt vào hai mắt nàng.
- Hai vị, không biết muốn mua thứ gì, có gì có thể giúp cho hai vị hay không?
Trong khi Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan đánh giá khắp nơi bên trong, trong cửa hàng, một thanh niên nhanh nhẹn đi lên, thái độ vô cùng khách sáo và lễ phép.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thanh niên nhanh nhẹn đó, hỏi:
- Các ngươi có một người tên gọi là Mục Chính Hạo hay không?
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, thanh niên ấy nhất thời thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt ra vẻ cảnh giác, sau đó hỏi:
- Ngươi tìm Thiếu bảo chủ chúng ta có việc gì thế?
- Thì ra là Thiếu bảo chủ.
Đỗ Thiếu Phủ khá bất ngờ. Lúc trước ở trong Hắc Ám sâm lâm, Đỗ Thiếu Phủ nhớ bản thân đã từng giúp một thanh niên tên là Mục Chính Hạo, ấn tượng không tệ đối với người thanh niên kia.
Nhưng lần đó ra tay giúp đỡ cũng bởi vì chính mình cần đối phó với người của Hắc Sát môn, căn cứ nguyên tắc kẻ địch của kẻ địch chính là một nửa bằng hữu của mình, cho nên mới ra tay. Sau đó Đỗ Thiếu Phủ suýt chút nữa đã quên mất chuyện ấy.
Mãi đến tận mấy ngày trước nhắc tới buổi đấu giá tại thương hành của Mục Gia bảo, Đỗ Thiếu Phủ mới nhớ tới Mục Chính Hạo, cảm thấy thanh niên tên gọi là Mục Chính Hạo này có địa vị không thấp ở Mục Gia bảo, nếu như có thể được kẻ này hỗ trợ, sẽ có không ít sự trợ giúp đối với chuyện Huyền Linh Thông Thiên đằng.
Vì lẽ đó Đỗ Thiếu Phủ mới đến Mục gia thương hành, trong lòng kỳ thực sớm có dự định, nhưng không nói ra cho Tướng Quân biết, cũng là sợ vạn nhất xuất hiện biến cố gì. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ muốn tới Mục gia thương hành tìm người, chính là tìm Mục Chính Hạo. Mặc dù biết Mục Chính Hạo có địa vị không thấp ở Mục Gia bảo, thế nhưng lúc này nghe người thanh niên nhanh nhẹn này nói chính là Thiếu bảo chủ, hắn cũng rất kinh ngạc.
Sau đó, Đỗ Thiếu Phủ nói với thanh niên:
- Ta tìm hắn có một số việc, không tiện nói cho ngươi biết. Hiện tại hắn có ở chỗ này hay không?
Thanh niên đưa mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ đội đấu bồng và Cốc Tâm Nhan mang che mặt, ánh mắt khẽ dao động, không trực tiếp nói cho Đỗ Thiếu Phủ biết Mục Chính Hạo có ở đây hay không, mà chỉ hỏi Đỗ Thiếu Phủ:
- Không biết các hạ là người nào?
- Ta là người như thế nào, e là Thiếu bảo chủ của nhà ngươi cũng không biết ta tên gì. Nếu hắn có ở chỗ này, ngươi thông cáo với hắn một tiếng, nói hắn hẹn ước tại Hắc Ám sâm lâm mấy tháng trước, ta không có đến. Bây giờ đến Hắc Ám thành, cho nên tới tìm hắn.
Đỗ Thiếu Phủ nói với thanh niên nhanh nhẹn ấy.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, thanh niên cảm giác ý tứ trong lời nói tựa hồ người này thật sự có quen biết và Thiếu bảo chủ.
Huống hồ bên trong Hắc Ám thành không thể có người dám to gan ngang ngược trong cửa hàng của mình, hay cố ý tìm Thiếu bảo chủ gây sự. Thanh niên do dự một hồi, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Các hạ chờ ở đây. Ta đi bẩm báo với chưởng quỹ.
Nói xong, thanh niên nhanh chóng rời đi. Hắn đi tới một góc cửa hàng, thấp giọng nói gì đó và một ông lão khoảng hơn năm mươi tuổi. Sau đó ông lão kia đưa mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn đánh giá Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan.
- Không ngờ ngươi còn quen biết với Thiếu bảo chủ của Mục Gia bảo.
Cốc Tâm Nhan nhẹ giọng nói.
- Không có quá nhiều giao tình, kỳ thực chỉ là quen biết mà thôi. Ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.
Đỗ Thiếu Phủ nói xong, có thể suy đoán đại khái trong lòng Cốc Tâm Nhan đang suy nghĩ điều gì.
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt tiếng, thanh niên nhanh nhẹn hoạt bát kia đã đi tới lần nữa, ông lão năm mươi tuổi ở phía xa đã biến mất vào bên trong cửa hàng. Thanh niên nhanh nhẹn hoạt bát nói:
- Hai vị, xin mời tới nội đường chờ một chút. Chưởng quỹ đi thông báo với Thiếu bảo chủ.
- Xem ra, đúng là vận khí không tệ, ít nhất người phải tìm có mặt ở đây.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, sau đó theo thanh niên nhanh nhẹn hoạt bát xuyên qua cửa hàng đi tới khu trong. Sau khi đi qua vài hành lang trạm gác hoặc công khai hoặc ngầm, mới đến một gian phòng nhỏ, lộng lẫy nhưng khá thoải mái, khiến người cảm thấy rất thích thú.
- Hai vị chờ một chút, chưởng quỹ đã đi thông báo với Thiếu bảo chủ.
Thanh niên nhanh nhẹn hoạt bát mời hai người Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan một chút hoa quả tươi và nước trà, sau đó nhanh chóng lui xuống.
Đỗ Thiếu Phủ và Cốc Tâm Nhan nhìn nhau một cái, đều không nói gì.
Cốc Tâm Nhan vốn không phải là người nói nhiều. Ở trong học viện, ngoại trừ gặp mặt nói mấy câu với một số người nằm trên Vũ Bảng, thì thường giống như không muốn dính đến khói bụi trần gian, ngày bình hiếm khi nhìn thấy mặt nàng.
Cho dù là một số học sinh cùng thế hệ của học viện gặp được nàng, ở trước mặt của nàng, có thể nói vài câu cũng không có bao nhiêu người.
Trong toàn bộ Thiên Vũ học viện, nàng chỉ loại người có thể phóng tầm mắt nhìn từ xa mà không thể tiếp cận, bên trong toàn bộ học viện, là nữ tử làm cho người ta khó có thể chạm đến nhất.
Đỗ Tiểu Yêu nhảy từ bả vai Đỗ Thiếu Phủ xuống, nhảy đến một chiếc ghế dựa bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, ngồi dạng giống như người, linh động khiến cho người yêu thích.
Nếu không phải bởi vì Cốc Tâm Nhan biết Đỗ Tiểu Yêu khủng bố, sợ là lúc này sẽ không nhịn được mà ôm lấy nó.
Chỉ khi biết đằng sau cái vẻ hiền lành khiến cho người yêu thích kia của Đỗ Tiểu Yêu là sự khủng bố thế nào, Cốc Tâm Nhan không suy nghĩ nhiều nữa.
- Ha ha, ta suy đoán không lầm, nhất định là tiểu huynh đệ tìm đến ta.
Không đến bao lâu, một âm thanh sang sảng từ ngoài cửa truyền đến. Sau đó một thanh niên mặc trường sam đang đi vào.
Thanh niên mặc trường sam khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đến nội đường nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đầu đội đấu bồng và Cốc Tâm Nhan, cũng không lấy làm kỳ quái, hẳn là mới được thông báo trước, đã biết là có hai người đầu đội đấu bồng tới tìm hắn.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thanh niên mặc trường sam. Gương mặt của kẻ này không coi là đẹp trai lắm, nhưng khá là anh dũng, hiển lộ một cảm giác sạch sẽ, chính là người thanh niên áo ngắn lúc trước hắn đã gặp ở Hắc Ám sâm lâm… Mục Chính Hạo.
- Không sai, bây giờ ta tìm tới cửa rồi.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, bỏ đấu bồng trên đầu xuống, lộ ra vẻ mặt cương nghị đầy nhuệ khí.
- Quả nhiên là tiểu huynh đệ, đến đây là tốt rồi. Ta vẫn nhớ ngươi ân nhân cứu mạng của ta đây. Nếu đến rồi thì ở lại đây với ta thêm một quãng thời gian, để ta tận tình báo đáp.
Mục Chính Hạo sang sảng cười nói, cất bước đến trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, nhiệt tình ôm thật chặc, có vẻ cực kỳ cao hứng. Hắn vừa nghe được bẩm báo, trong giọng nói lập tức cũng cảm giác được là thiếu niên mạnh mẽ trong Hắc Ám sâm lâm kia đã đến rồi, ngay lập tức hắn liền chạy tới.